Đường Lâm Yên đặt bút ký. Hợp đồng bước đầu hoàn tất.
Lịch Quang Hạo miệng mỉm cười, cảm thấy vô cùng hài lòng, cảm giác đã thu phục được cô.
“Tốt lắm, bà xã.”
Hai từ “bà xã” anh vừa thốt ra khiến hai má cô đỏ ửng.
Gì chứ, chưa gì đã ngang nhiên gọi mình như vậy? Anh ta là đang giễu cợt mình hay có ý gì nữa chứ. Tên xấu xa này!
“Mong anh tự trọng. Chỉ là một tờ giấy không hơn không kém.”
“Chuyện này đương nhiên phải được hợp thức hóa. Sáng mai chín giờ, tại cục dân chính.”
Lịch Quang Hạo tiến tới hôn nhẹ lên trán cô, xoa đầu cô rồi rời đi.
Để lại một Đường Lâm Yên đang cứng người, ngơ ngác vì nụ hôn vừa rồi.
Chiếc Maybach S560 màu đen đắt tiền đã đứng đợi sẵn trước khách sạn, anh bước vào xe, phóng ra khỏi tầm mắt của cô đang ngơ người đứng phía sau đó.
Đường Lâm Yên ôm lấy một mớ hỗn độn trong người, một mình ra về.
“Là Đường tiểu thư đây mà?”
Một giọng nói chói tai phát ra từ phía sau, cô bất giác quay người lại.
“Ngữ Vân Mịch?”
“À không, bây giờ thì chỉ là một ả nghèo mạt mà thôi.”
Giọng nói chua chát, đầy ngữ điệu châm chọc này là của Ngữ Vân Mịch, người bạn thân năm xưa của cô.
Cô ta xây dựng hình tượng là nữ diễn viên hiền lành, dịu dàng, nhưng bản chất là một gái làng chơi. Không ai hiểu rõ về khoản này của cô ta hơn Đường Lâm Yên.
Cô ta xuất hiện trong bộ váy trông có vẻ đắt tiền, gương mặt được trang điểm kĩ càng, bên cạnh là một người đàn ông chỉ cao ngang ngửa cô ta, tuổi tác trong khoảng bốn mươi, năm mươi. Hắn ta có vẻ không muốn dính đến phiền phức, thì thầm gì đó bên tai cô ta rồi rời đi.
Đường Lâm Yên vốn không muốn ở lại nghe cô ta giễu cợt, quay người bước đi, xem như không quen biết, liền bị cô ta gọi lại.
“Gặp lại bạn cũ mà không hỏi thăm gì sao? Cô lạnh lùng thật đấy.”
Ngữ Vân Mịch còn lâu mới để cô yên ổn bước ra khỏi nơi này. Cô ta khoanh tay, hai chân nhanh chóng bước đến trước mặt Đường Lâm Yên.
“Sao, bây giờ túng khó quá lại làm gái bán thân, đi khách sạn với đàn ông để kiếm tiền xài à? Không ngờ tiểu thư ngạo mạn năm xưa của nhà họ Đường lại đi đến bước đường cùng này. Tôi thật xấu hổ dùm cho bố cô.”
“Ngữ Vân Mịch, cô ăn nói cho cẩn thận. Đừng trách tôi không khách khí!”
“Cô hăm dọa tôi? Hehe, đúng là thói quen của những kẻ thấp hèn.” Gương mặt cô ta vô cùng đắc ý, cố tình nói những lời mỉa mai tấn công Đường Lâm Yên.
“Tôi có làm gái bán thân hay không thì chưa biết, nhưng tôi khá chắc việc cô đến đây để làm gì cùng với gã thô kệch vừa nãy. Cô giỏi thật, có thể lên giường cùng những gã xấu xí, già béo đáng tuổi cha mình như vậy, không hổ danh là em gái quốc dân, ha ha ha.”
Ngữ Vân Mịch lập tức thay đổi nét mặt, cô ta tức giận, bàn tay nắm lại thành một cục.
“Cô không có tư cách để nói tôi như vậy. Ai sẽ tin một ả nghèo mạt như cô chứ? Gia đình phá sản, lại bị vị hôn phu đá ngay trước ngày tổ chức đám cưới, thật nhục nhã. Nhưng cũng may mắn cho cô, nếu không lại cưới phải một người không yêu mình, lén lút hẹn hò với người phụ nữ khác, vậy càng đau khổ hơn.” Ngữ Vân Mịch ra sức phỉ báng cô, gương mặt vô cùng kênh kiệu.
Việc bị hủy hôn vốn không ai biết được, tại sao cô ta lại có thể? Đường Lâm Yên nhíu mày, vô cùng thắc mắc.
Đêm ngày cha cô xảy ra chuyện, Phong Thanh Hải cũng thông báo hủy hôn, nhưng việc tìm cha còn gấp rút hơn nên cô cũng không có tâm trạng để đau buồn. Cô chỉ nghĩ anh ta vì muốn để cô có thời gian hơn nên mới quyết định như vậy.
“Cô đang nói gì vậy?”
“Cô không biết ư? Phong Thanh Hải vốn không hề yêu cô, người duy nhất anh ta yêu chỉ có tôi, Ngữ Vân Mịch này. Nhà họ Đường phá sản, hủy hôn là việc phải làm. Cô lại ngu ngốc cho là anh ta hiểu chuyện, ha ha ha.” Ngữ Vân Mịch đắc ý cười lớn.
Phong Thanh Hải, mọi lời đường mật anh ta dành cho cô, chỉ là nói dối, là anh ta lợi dụng cô. Vậy mà, bất kể chuyện vui buồn gì, cô cũng đều tâm sự với anh ta, cô bỗng cảm thấy bản thân là trò hề cho bọn họ mặc sức đùa giỡn.
“Vậy, đôi giày tôi vứt bỏ, cô xỏ có vừa không? Tùy tiện mang hay bỏ là ở cô. Đôi giày rách nát ấy, tôi lại cảm thấy rất hợp với một cũng kẻ rách nát không kém như cô.”
Đường Lâm Yên cố gắng nén xuống cơn thất vọng này, không thể để cô ta được như ý muốn.
Cô nhếch miệng cười, xoay người rời đi, mỗi một bước chân tràn ngập sự tự tin và xinh đẹp. Để lại Ngữ Vân Mịch cả người run lên vì giận dữ, ôm một cục tức mà không thể làm gì hơn, cô ta hận không đánh bại được vẻ tự tin này của Lâm Yên.
Bắt taxi rời khỏi khách sạn.
Lâm Yên ngồi bên trong, dựa đầu vào cửa kính nhìn ánh đèn đường bên ngoài, lòng cô trũng xuống, nặng nề.
Sáng hôm sau, đúng chín giờ tại cục dân chính thành phố. Đường Lâm Yên và Lịch Quang Hạo đã làm xong thủ tục đăng ký kết hôn.
Bây giờ bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, không khí se lạnh nhưng vẫn mang chút hơi ấm của ánh nắng mặt trời.
“Hãy trở về sắp xếp đồ đạc, sau này em sẽ ở cùng tôi.”
Đường Lâm Yên chưa kịp đáp.
“Mợ chủ, mời lên xe.” Dạ Hoàng Nghi, vệ sĩ của anh đã lịch sự mở cửa xe.
Lâm Yên mỉm cười miễn cưỡng bước vào trong xe. Cô vừa ổn định chỗ ngồi thì bị một cơ thể to lớn đẩy sang phía bên cạnh.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhăn nhó đưa mắt liếc anh.
Quang Hạo không nói gì, tiến vào ngồi sát bên, ra lệnh cho tài xế: “Xuất phát.”
Cô bĩu môi, không thèm hỏi thêm gì, quay ngoắc về phía cửa sổ mà nhìn ra ngoài đường.
Chiếc xe chở bọn họ đến một con hẻm nhỏ, nơi Lâm Yên ở trọ.
Con hẻm này là khu của tầng lớp nghèo khó, người dân sinh sống ở đây đa số là dân buôn bán ngoài chợ đen.
Lịch Quang Hạo chưa từng đặt chân tới những nơi dơ bẩn như thế này, không gian ở đây như một thế giới mới, mở mang tầm mắt của anh.
Phía cuối con hẻm là một ngôi nhà một bà lão, căn gác xếp xập xệ phía trên bà ta cho cô thuê. Cô cũng vì không còn cách nào khác mới phải ở lại đây, một vị tiểu thư như cô, xem như đây đã là quá giới hạn rồi.
Chiếc cầu thang cũ cọt kẹt, cảm giác như từng bậc thang chỉ cần bước nhẹ lên liền gãy làm đôi. Mùi hôi thối từ bãi rác phía dưới lan lên cả trên này. Một mình cô lên trên nhà để thu dọn hành lý.
Quang Hạo lướt xung quanh, trong lòng xuất hiện một cảm giác thắt lại. Anh nhìn bóng dáng xinh đẹp phía trước mà cảm thấy đau lòng.
Lại phải để anh biết nơi ở của mình như thế nào, Đường Lâm Yên vô cùng xấu hổ, ngại ngùng. Bản thân cô cũng mong được nhanh chóng thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
“Thời gian qua đã để em vất vả như thế. Sau này tôi sẽ bù đắp lại cho em.”
Hửm? Đường Lâm Yên quay đầu sang nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình. Cô không tin được những lời này là từ chính miệng anh thốt ra, nếu là lời thật lòng thì thật khiến người ta cảm động.
Cô chỉ không ngờ người như anh lại nói những điều như vậy đối với cô, điều này khiến cho ấn tượng của cô đối với anh có chút thay đổi.
Bọn họ trở về biệt thự của Lịch gia.
Căn biệt thự to lớn nằm ngay giữa trung tâm thành phố nhưng vẫn giữ được không gian thoáng đãng, yên tĩnh.
Một người phụ nữ lớn tuổi, mái tóc hai màu, gương mặt hiền hậu mỉm cười bwosc đến, nhẹ nhàng chào hỏi.
“Mợ chủ, mừng cô về nhà. Tôi là Lâm Tố, quản gia ở đây.”
“Thu xếp cho cô ấy.” Lịch Quang Hạo lạnh lùng dặn dò thím Lâm, sau đó vào trong trước.
Thím Lâm gật đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Đường Lâm Yên, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Mợ chủ, phòng của mợ trên lầu hai, sát bên phòng cậu chủ. Mợ có thể lên phòng nghỉ ngơi, sẽ có người dẫn mợ đi. Tôi xin phép vào chuẩn bị cơm trưa, một lát nữa sẽ cho người lên gọi.”
“Cảm ơn quản gia Lâm.” Lâm Yên có cảm tình với người quản gia này, bà ấy trông giống với thím Lê, vú em của cô.
Cạch.
Cửa phòng mở ra. Căn phòng của cô được phủ bằng lớp tường màu trắng thanh lịch và được trang trí theo phong cách Châu Âu. Từ cửa sổ có thể nhìn ra khoảng sân phía trước, hướng mắt ra xa hơn sẽ thấy được cả thành phố.
Đồ đạc cô mang theo không nhiều, toàn bộ trang sức, những món đồ quý giá đều bị mang đi cầm cố, một lát đã sắp xếp xong mọi thứ.
Cô đặt lưng lên giường, đã lâu rồi mới lại được nằm trên chiếc giường êm như vậy. Không bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi.
“Yên Yên, con là tài sản quý giá nhất của ta.”
Giọng nói ấm áp của cha truyền đến bên tai, trước mắt cô là cha, đang nắm tay một cô bé nhỏ, đó là cô năm bảy tuổi.
“Cha, con không muốn trở thành người lớn, không muốn lấy chồng. Yên Yên sẽ ở bên cha mãi mãi như thế này.” Cô bé nhỏ đó ôm lấy người cha của mình. Bọn họ vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Nước mắt Đường Lâm Yên chực trào, cô nhớ cha, vô cùng nhớ, đêm nào cô cũng mơ thấy cha, điều đó lại càng khiến cô tin rằng ông vẫn đang bình an, cô sẽ tìm thấy ông sớm.
Lâm Yên tỉnh giấc, nước mắt chảy ướt đẫm gối.
Lúc này lại thấy bàn tay có cảm giác ấm nóng, cô quay sao liền bị làm cho giật mình, là tay cô đang nắm chặt lấy bàn tay của Lịch Quang Hạo.
Updated 119 Episodes
Comments
Phạm Hồng Phượng
yêu quá đi
2023-08-03
0
thuminh
hay quá ❤️
2022-05-23
1
Duyen Truc Nguyen
u
2022-05-21
0