“Thấy ác mộng?”
Lịch Quang Hạo ngồi bên cạnh giường, nhẹ giọng hỏi. Bàn tay vẫn bị cô nắm chặt.
Đường Lâm Yên bối rối buông tay ra, ngồi dậy rồi lùi lại vào mép bên trong giường. Cô ngượng đỏ mặt, lại để anh trông thấy bộ dạng khóc lóc yếu đuối như vậy.
“Chỉ là lâu rồi không có giấc ngủ ngon như vậy.” Cô lấy tay gạt đi vài giọt nước mắt còn đọng lại trên mi.
Lịch Quang Hạo không hỏi thêm điều gì, đứng lên tiến về phía bộ ghế sô pha, ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Khoan đã! Anh vào phòng tôi khi chưa có sự cho phép của tôi?” Cô tỏ vẻ khó chịu.
Lịch Quang Hạo vẫn không nói thêm gì, anh ta đôi lúc khiến cô cảm thấy vô cùng ghét bỏ vì thái độ lạnh lùng, ngạo mạn đó.
“Lịch Quang Hạo, dù nhà là của anh, nhưng đây là phòng riêng của tôi, tôi đề nghị anh không được phép tự ý xông vào phòng khi chưa có sự cho phép của tôi. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, trên thực tế thì chỉ là người dưng, đừng vì thế mà tùy tiện đụng vào người tôi!”
Rõ ràng cô biết vừa rồi là cô nắm tay anh, nhưng không lẽ lại thừa nhận như vậy, thôi thì nhân cơ hội này mà nói rõ cho anh biết.
Đường Lâm Yên từ từ lết xuống giường, bước đến trước mặt anh rồi ngồi xuống, khoanh hai tay lại, bộ dạng tức giận này lại vô cùng quyến rũ. Chiếc áo lụa để lộ hai bên xương quai xanh, thu hút sự chú ý từ gã đàn ông phía đối diện.
“Sau này tôi sẽ ở đây. Nhưng tính tôi luôn sòng phẳng, không thích ai cho không điều gì, càng không thích phải mang ơn ai. Tiền nhà hàng tháng tôi sẽ trả, nếu anh không đồng ý, tôi lập tức rời khỏi đây.”
Đường Lâm Yên mạnh mẽ, dứt khoát càng khiến anh có lòng muốn giữ cô lại bên cạnh. Thái độ cô quá cứng rắn, tuy không hề vừa lòng, nhưng anh cũng không phản đối.
Chỉ cần cô ở bên cạnh, chút yêu cầu này có là gì.
“Cứ làm mọi việc nếu em thấy thoải mái.”
Hừm, cô không ngờ anh lại dễ dàng chấp nhận như vậy, con người của anh, cô hoàn toàn không lường trước được.
“Tới giờ dùng bữa rồi, đi thôi.”
Lịch Quang Hạo đứng dậy, sửa lại vạt áo, đưa tay lên nhìn đồng hồ, ừm, chiếc Hublot phiên bản giới hạn không phải ai có tiền cũng dễ dàng sở hữu được nó. Đường Lâm Yên là một nhà thiết kế trang sức, những nhãn hiệu cao cấp này cô rất am hiểu.
“Anh tính ở lại đây nhìn tôi thay đồ à?” Đường Lâm Yên có ý trêu chọc anh.
“Nếu đó là điều em muốn.” Anh cũng không hề vừa, miệng nở nụ cười nhiều hàm ý.
“Anh…” Cô ngượng đỏ mặt, kéo anh đứng dậy, dùng hết sức đẩy anh ra khỏi phòng: “Ra ngoài đi, tên háo sắc nhà anh!”
Rầm!
Cửa phòng đóng lại. Phía bên ngoài là người đàn ông miệng đang mỉm cười, Lâm Yên ở bên trong phòng lại ngượng đỏ chín mặt.
Đường Lâm Yên thay một bộ váy liền đơn giản, trang điểm nhẹ để che bớt đi bọng mắt. Trên bàn trang điểm của cô chỉ có vài cây son, một hộp phấn và vài đồ trang điểm đã xài gần hết.
Tất cả số trang sức của cô đều đã đem đi cầm cố, chỉ giữ lại duy nhất chiếc vòng cổ của mẹ do chính tay cha làm tặng.
Bàn tay cô chạm nhẹ vào mặt dây chuyền, cô tin rằng bản thân sẽ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, và cha sẽ tìm thấy cô.
Đường Lâm Yên bước đến cầu thang, cô cảm nhận được những ánh mắt đang nhòm ngó, bàn tán sau lưng cô.
“Tiểu như nhà họ Đường bị phá sản đó, giờ lại trở thành vợ của cậu chủ, đúng là may mắn.”
“Xinh đẹp thì lúc nào cũng thành công hơn người khác rồi, nhìn lại cô xem, một kẻ giúp việc thấp kém, hehehe.”
“Suỵt, tôi nghe nói cô ta vì để trả nợ cho cậu chủ nên đã chấp nhận bán thân đấy. Thật không biết xấu hổ!”
Đám người này là đang quá rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao. Nhưng những lời trêu chọc, mỉa mai này cô nghe đã quá nhàm chán rồi, so với những lời cay độc kia thì những lời này có là gì đối với cô.
Đường Lâm Yên một chút để tâm đến bọn họ cũng không có. Cô tốt nhất nên vờ như không nghe thấy, sau này cô chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên mà thôi.
“Mợ chủ, tôi đang định lên phòng mời cô xuống.” Thím Lâm từ phía dưới bước lên trên bậc cầu thang, tiến gần tới cô, nở nụ cười niềm nở.
“Thím Lâm, từ giờ cứ gọi cháu là Lâm Yên, không cần khách sáo.”
“Được rồi, Lâm Yên.” Thím Lâm vẫn nở nụ cười hiền hòa, nắm tay cô dẫn đường.
Đường Lâm Yên chưa hiểu hết về thím Lâm, nhưng có vẻ bà ấy là một người phúc hậu, đối đãi thật lòng với cô. Từ trước đến giờ, con mắt nhìn người của cô rất tốt.
Ừm, tốt đến mức đã dành sự tin tưởng tuyệt đối cho Ngữ Vân Mịch, để cô ta trèo lên đầu lên cổ cô, lại còn lén phén cùng vị hôn phu của cô.
Chỉ nghĩ đến thôi đã muốn tát cho cô ta vài phát thật mạnh.
“Mợ chủ, mời cô ngồi”. Thím Lâm đẩy ghế ra, mời cô ngồi.
“Thím Lâm, cháu đã dặn rồi” Cô nhíu mày, nhắc lại.
“Xin lỗi, tôi hứa sẽ không gọi như vậy nữa, khì khì.” Thím Lâm đưa tay gãi nhẹ đầu, đã có tuổi rồi, nhớ nhớ quên quên là chuyện bình thường.
Lịch Quang Hạo trông thấy hai người đã thân thiết với nhau hơn, trong lòng cũng an tâm phần nào.
Mọi chuyện trong nhà này đều một tay thím Lâm chăm lo hết, anh vô cùng tin tưởng bà ấy. Từ nhỏ bà ấy đã thay người mẹ quá cố của anh chăm sóc cho nhà họ Lịch này, anh coi bà ấy như mẹ mình.
Đường Lâm Yên nhìn thấy một bàn đầy ắp những món ngon bày ra trước mắt, kích thích vị giác vô cùng. Lâm Yên chẳng một chút ngại ngùng về những người xung quanh mà bắt đầu thưởng thức.
“Thím Lâm, tất cả những món này đều một tay thím nấu hết sao?” Đường Lâm Yên tròn xoe mắt, miệng nhai nhai thứ đồ ăn trong miệng, khen hết lời: “Nó thật sự rất ngon!”
Đã lâu rồi cô không được ăn uống đàng hoàng, cơ thể vì thế mà cũng sa sút hẳn.
Thím Lâm nghe được những lời này lại vô cùng mừng rỡ: “Lâm Yên, cháu cứ ăn thật thoải mái đi, sau này, ta sẽ nấu nhiều món ăn ngon hơn nữa cho cháu.”
Hàng ngày, Quang Hạo chỉ ăn qua loa vài miếng, uống một ly cà phê nóng rồi lại lo đi làm, bà cũng không còn hứng thú để nấu nhiều món ngon nữa. Nay có thêm Lâm Yên, bà lại cảm thấy vui vẻ hẳn, lại có hứng thú để nấu thật nhiều món ngon cho cô.
Lâm Yên mỉm cười vui vẻ, trong chốc lát dần quên hết mọi buồn phiền, chỉ thả hồn vào những món ăn ngon này. Cô nhớ lại cảm giác lúc ở nhà, cùng ăn cơm với bố mẹ, đó là cảm giác hạnh phúc nhất của cô.
Lịch Quang Hạo ngồi đối diện, nhìn thấy điệu bộ hồn nhiên này của cô liền bất giác mỉm cười. Anh mừng vì thấy cô cười thoải mái như thế.
“Lâm Yên, ở nhà cả ngày sẽ cảm thấy nhàm chán. Tôi có một công ty con chuyên về thiết kế trang sức, có lẽ em sẽ muốn…”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần.”
Chưa để anh nói hết câu, Lâm Yên đã thẳng thừng từ chối.
Cô thật ra có hứng thú với công ty thiết kế trang sức mà anh nhắc tới, nhưng cô không muốn lại tiếp tục dính dáng đến anh. Cô luôn muốn thành lập một thương hiệu thiết kế trang sức của riêng mình, không cần đến sự giúp đỡ của anh.
Anh cũng không muốn ép cô, khiến cô không thấy thoải mái.
Họ tiếp tục dùng bữa, không ai nói thêm một câu nào nữa.
Sau khi dùng bữa, Lịch Quang Hạo lấy ra một chiếc thẻ VIP màu đen đưa cô.
“Dùng thẻ này đi sắm sửa thêm ít quần áo. Dạ Hoàng Nghi sẽ đi cùng em.”
“Tôi có tiền, tôi tự mua được.” Đường Lâm Yên thẳng thừng từ chối.
“Em là có ý muốn tôi đi cùng?”
Gì chứ? Anh là đang ép tôi ư?
Được, nếu anh đã có ý tốt, tôi bằng lòng tiêu hết số tiền trong chiếc thẻ kia.
Đường Lâm Yên giật lấy chiếc thẻ, bước thẳng lên lầu, không thèm quay đầu nhìn anh.
Updated 119 Episodes
Comments
Phạm Hồng Phượng
nu9 đúng là mạnh mẻ thật
2023-08-03
0
Thi Thu Thao Bui
nu9 mạnh mẽ quá
2022-03-20
4