chương 3

Vừa xuống máy bay Mộc Linh đã rất thích thú với khí hậu nơi này.

Đang ngồi trên xe đưa đến khách sạn cô tận dụng lên mạng tìm nơi checkin những nơi tham quan sinh thái.

"Bác sĩ Trương một lát nhận phòng xong anh có muốn đi đâu thì cứ thổi mái nhé cứ chuẩn bị thuốc cho tôi, tôi sẽ tự lo." Cô không muốn đã đôn một nơi đẹp thế này mà bắt người khác chỉ tập trung vào công việc giữ trẻ già đầu như mình.

"Nhưng Mộc tiểu thư nơi này khá lạnh sẽ ảnh hưởng sức khỏe của cô, Cô đi đâu nên để tui đi theo ạ".Bác sĩ Trương e ngại.

"Không sao đâu anh cứ đi tham quan tui có gì sẽ điện thoại cho anh chẳng phải lúc trước ở bên mĩ chúng ta vẫn như vậy sao"

"Một hồi đến khách sạn tôi sẽ điện thoại nói với ba mẹ tôi mệt nên uống thuốc đi ngủ anh cứ yên tâm."

"Tôi phải đi đến khu đất của dự án, tôi không muốn ai ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của tôi." Cô giơ tay ý bảo Trương Đức đừng ý kiến nữa.

"Được"Dù rất lo lắng nhưng biết không thể thay đổi ý kiến của cô nên đành chấp nhận.

Xe dừng lại ở 1 homestay nghỉ dưỡng ba mẹ cô vì muốn cô thoải mái nên đã giúp cô thuê nơi này một phòng cho cô phòng còn lại cho Triệu Kì và bác sĩ Trương ở chung.

Thay bộ đồ thể thao thổi mái không quên đem theo thuốc cho mình. cô bắt taxi đến nơi cần đến men theo con đường đổ đá làm đường cô đến một khu đất trống.

Xong xuôi Cô bắt lên taxi trở về trên xe cô hỏi bác tài "à bác ơi cháu muốn đến khu núi giao long tham quan phiền bác chở cháu đến đó".

"Vâng khu đó là khu tham quan sinh thái lớn nhất nơi này ấy nhưng cô phải xuống núi trước 5 giờ nhé vì buổi tối trên đó rất lạnh."Bác tài ân cần chỉ dẫn.

"Dạ cảm ơn bác".

Cô đi dọc ven sườn núi nơi đây có rất nhiều hoa sứ người ta trồng ven đường đi. Ngồi xuống băng ghế đá nghỉ mát cô mở balo lấy chai nước uống.

Bất chợt quyển sổ tay rớt xuống cúi người định nhặt nhưng có bàn tay khác đưa đến nhặt trước cô.

Cô nhận lại quyển sổ tay gật đầu ý cảm ơn

"Cô cũng đi lên núi à?" Anh lên tiếng làm quen.

"Vâng". Tôi vừa đến đây nên tới đây tham quan."

"Vậy cùng đường rồi chúng ta cùng đi thôi." Anh đề nghị.

"Tôi tên Lục Khải 26 tuổi". Cho hỏi tiểu thư ...?

"À tôi tên Mộc Linh 22 tuổi." Cô thẹn thùng.

"Nào chúng ta cùng đi thôi."

Trên đường cả hai trao đổi số điện thoại .Họ giống nhau hợp nhau từ sở thích cho đến quan điểm sống.

Buổi chiều trên đỉnh núi giao long họ ngồi nhìn mặt trời lặn quên cả giờ giấc mọi thứ diễn ra êm điềm anh nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng ngắm mặt trời thì ít ngắm cô thì nhiều.

Thật ra lúc nhặt quyển sổ tay lên bất ngờ chạm nhau ánh mắt tất cả như có luồng điện chạy qua hai người thế nên anh mới làm quen.

Cô đang ngồi vẽ lại cảnh mặt trời đỏ rực xuống núi một ý tưởng hiện ra trong đầu nên cô chuyên tâm vẽ không nghĩ gì đến giờ giấc.

"Em là họa sĩ à" Cô vẽ rất đẹp làm anh mãi mê cuốn theo đường nét tinh tế.

"Không em là kiến trúc sư em có một dự án ở gần đây". tuy trả lời nhưng ánh mắt luôn tập trung hoàn thành tác phẩm của mình.

Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ hốt hoảng "ôi trễ rồi chúng ta mau nhanh xuống núi nghe nói buổi tối ở đây rất lạnh".

Cô và anh dọn chút đồ từ nảy giờ sử dụng và ăn uống xong nhanh chân xuống núi.

Cũng mai có đèn pin nếu không cũng khó vì xa mới có một trụ đèn trên này ban đêm không có bảo vệ tuần tra nên họ không làm nơi trú lại chỉ có vài băng ghế đá vài cái mái hiên để khách tham quan nghỉ chân.

Đi được một đoạn trời đã tối hẳn cô và anh từ lúc nào đã nắm tay nhau vượt qua bóng tối.Cơn mưa mùa đông lấc phất anh kéo cô vào trong mái hiên gần đó.

"Này lao khô đi cho đỡ lạnh." Anh rút trong balo ra sắp khăn giấy đưa cho cô.

"Cảm cảm ơn anh" Giọng cô run run.

"Em lạnh à ?"

"Một chút"Không những lạnh mà cô bắt đầu thấy mệt tay đã chống lên cột của máy hiên

"Chết tiệt hôm nay mình quên tiêm thuốc." cô cắn răng thầm nghĩ

"Em bị làm sao vậy."Anh thấy cô bất ổn vội đỡ cô tay không quên tìm mạch bắt thử

"Sao tim đập nhanh thế này, em có thuốc gì không?" anh rặng hỏi

Tay cô quơ tìm balo của mình như hiểu ý anh sốc đổ hết balo ra bên trong có chiếc hộp đựng thuốc của cô.

Anh nhìn hiệu thuốc nhíu mày chỉ có những người trúng độc mãn tính mới dùng loại thuốc này giúp ức chế cơn đau tạm thời.

"Tiêm vào mạch giúp tui" Cô nhíu mày thiều thào từng chữ khó khăn.

Anh tỉ mĩ bơm thuốc vào ống cẩn thận tiêm cho cô. Như nắng hạn chờ mưa mày cô từ từ giản ra đôi mắt đã nhắm nghìm từ lúc nào không còn biết gì nữa.

Cởi chiếc áo khoác của mình mặc vào cho cô thu dọn đồ đạc cả hai đeo balo cả hai ôm cô lên từng bước khó khăn xuống núi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play