Mắt cậu vẫn đăm đăm nhìn phần mộ trước mắt, cậu không nói thêm một lời gì nữa. Cậu lấy thắp nhan cho họ rồi lẫn thẫn quay lại xe. Bước được mấy bước cậu nghe thấy một giọng nói của một cô gái.
- " Mẹ à! Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, vì công việc bận quá nên con mới phải đến muộn thế này, mẹ đừng trách con nha. Mẹ cứ yên tâm, con vẫn sống rất tốt...và còn ba nữa, mẹ có thể tha thứ cho ba không? Con biết ba đã chọn con đường sai trái nhưng ba vẫn rất yêu thương mẹ con mình. Lúc nào ba cũng gửi tiền về cho con và nội, ba không hề bỏ mặc con. Nhưng con vẫn không dùng đến số tiền ấy vì con biết nó vốn không sạch sẽ gì. Nhưng trong lòng con từ lâu đã tha thứ cho ba rồi mẹ à. Vì vậy mẹ hãy tha thứ cho ba nhé."
Tiếng cô khóc lóc lọt vào tai cậu, cậu vừa quay đầu bỏ đi thì cô chạy lại từ phía xa va phải vào người cậu một lực lớn khiến cậu không cảnh giác mà ngã nhàu xuống đất còn cô thì nằm trên người cậu. Cô lúc này cô vội vã lau nước mắt nhìn người trước mặt miệng nói trong vô thức
- " Là đàn ông à".
Cậu bất lực quay mặt lại nhìn cô
- " Còn sau nữa, cô định đè tôi đến bao giờ."
Cô có xíu đỏ mặt vội vàng đứng dậy phủi phủi quần áo. Cậu vẫn còn nằm dưới đất, miệng mỉm cười nhạt
-" Cô đè lên tôi quần áo có dơ gì đâu mà phủi, tôi mới là người cần được phủi đây này".
Cô ngước nhìn người trước mắt thấy cậu vẫn còn ngồi dưới đất, cô chìa tay ra với ý định kéo cậu lên. Cậu không thèm quan tâm đến tay cô mà đứng thẳng dậy phủi quần áo.
Cô ái ngại quay sang nhìn cậu
- " Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, anh có bị làm sao không?"
Tay cậu vẫn phủi miệng vẫn bất giác thành lời "có sao"
-" Thật á, anh có bị gì nghiêm trọng lắm không tôi sẽ đền tiền cho anh" Miệng thì vô thức nói vậy thôi, cô nghĩ hắn mặc áo vest thế kia chắc giàu gần chết cần gì chút tiền thuốc nhỏ nhoi từ cô chứ.
- "Được thôi 10 triệu"
Cô há hốc mồn kinh ngạc
- " Gì chứ 10 triệu có phải quá nhiều rồi không?"
Cậu tiến lại gần cô, cô sụt lùi về phía sau mấy bước.
- " Cô nghĩ tôi định làm gì cô sao?"
-" Tôi...tôi không có...tôi biết anh là người đàng hoàn mà nhìn anh ăn mặc lịch sự thế kia"
- " Cô thật sự nghĩ như vậy sao...cô nói rất đúng...dù sao tôi cũng chỉ định cho cô coi màn hình điện thoại tôi đã bị bể nát từ cú ngã vừa rồi. Nhưng may cho cô là tôi định thay điện thoại nên sẽ không bắt cô đền bù nó"
Cô thở phào nhẹ nhõm đúng là người giàu có khác vừa đẹp trai lại hào phóng, nhưng gương mặt cô vẫn hiện lên chút ngạc nhiên
-" Vậy còn 10 triệu"
-" Tất nhiên là cô vẫn phải trả...cô đã làm bẩn bộ vest đắt tiền của tôi và cả tiền tôi phải đi khám xem có bị nứt xương không nữa chứ...cô nặng quá mà."
-" Gì chứ! Anh chê ai nặng hã... anh nên tự trách bản thân mình quá yếu ớt đi"
Cậu vẫn lạnh lùng đáp
- " Xem ra cô không có hứng thú với con số 10 triệu này cho lắm, hay để tôi cộng dồn với cả tiền điện thoại là 40 triệu nhé"
Cô hằn hộc tức giận nhưng vẫn cố kìm nén dù sao bản thân mình cũng có lỗi trước bây giờ lại còn gây sự với người ta quả là không đúng. Nếu chuyện này mà làm to lớn thì số tiền cô cần đền bù không chỉ là con số 10 triệu này thôi đâu.
- "Thôi được tôi sẽ đền bù anh 10 triệu... nhưng...nhưng hiện giờ tôi không có tiền"
Cậu thầm suy nghĩ có phải ra giá quá cao rồi không, đối với cậu con số này chỉ là hạt cát nhưng đối với người thường như cô thì...
- "Thôi được tôi không bắt cô phải trả tiền liền, tôi chỉ muốn biết bao lâu cô sẽ trả xong khoản tiền này"
Cô ra vẻ thất vọng, mặc dù nhà cô rất nhiều tiền nhưng cô lại không muốn dùng đến đồng tiền dơ bẩn của ba mình để tiêu xài cho bản thân. Cô tự lực làm việc tiết kiệm từng đồng để sống.Mặc dù công việc hiện tại tuy có vất vả nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
- " Tôi hứa sẽ trả anh...nhưng sẽ hơi lâu được không"
-" Hơi lâu là bao lâu"
-" 1 tháng...chắc chắn 1 tháng sau tôi nhất định sẽ trả đủ cho anh không thiếu một đồng nào"
Cậu tỏ ra vẻ chần chừ đợi cô tỏ vẻ khó xử rồi lên tiếng
- " Tôi có ý này có thể giúp cô nhanh trả nợ cho tôi ...cô có thể về công ty tôi làm trong 1 tháng, trong một tháng đó tôi không phải lo cô dựt nợ mà bỏ trốn"
Cô thấy chuyện đó rất đúng, ai mà chẳng sợ con nợ mình bỏ chạy cơ chứ
- " Nhưng tôi còn có công việc riêng của mình, tôi có thể tự làm kiếm tiền trả anh, tôi sẽ đưa anh địa chỉ nhà trọ anh có thể đến tìm tôi đòi nợ.."
Cậu mỉm cười nhạt chắc cô gái này không biết cậu là ai rồi, càng không biết đến công ty cậu nói là gì. Đúng thật là người hiếm hoi mà trong khi các cô gái ngoài kia đứng xếp hàng xin ảnh rồi chữ kí.
-" Nếu cô làm tốt trong 1 tháng đó có thể tôi sẽ cân nhắc cho cô ở lại làm việc, lương thì khỏi bàn, đủ sống no ấm. Cô thấy sao?"
Thật ra công việc hiện tại của cô cũng chỉ là làm nhân viên cửa hàng, lương 7-8 triệu là cùng, nhưng nếu về công ty hắn làm thì có thể trả được 10 triệu ngay trong tháng đó. Như vậy cũng tốt trả nợ càng sớm càng tốt. Cô gật đầu thầm đồng ý
- " Thôi được, tôi chấp nhận....vậy khi nào tôi có thể đi làm"
- " Mai" một chữ dứt khoác nhưng bao hàm hết câu trả lời cần thiết vào nó
Cô vẫn thấy không gì lạ chỉ là vẫn hỏi lại
- " Nhanh vậy sao"
Cậu ngầm hiểu tại sao cô đồng ý nhưng vẫn đáp trả
-" Không phải cô muốn nhanh chóng trả nợ cho tôi còn gì?"
Cô không nói gì chỉ im lặng mà thở dài
Cậu cất giọng " Cô đọc tôi số điện thoại và tên ,ngày mai sẽ có người đến hướng dẫn cô làm việc"
Cô rầu rĩ đọc số" 082xxxxxxx... à tôi tên Cẩm Ý Thiên"
- " Cẩm Ý Thiên sao?" cậu lặp lại tên cô khiến cô thấy khó hiểu hỏi lại
-" Có vấn đề gì sao"
-" À! không, chỉ là nghe tên quen quen thôi...hẹn gặp sau, tôi đi trước đây"
Bóng dáng to lớn của cậu lướt qua mặt cô, cậu bước vào trong xe đóng chặt cửa. Màn hình máy tính trên tay cậu vụt sáng, trên đó hiển thị một cuộc gọi...là thư kí Kim. Một bên tai cậu đeo tai nghe đầu bên kia kết nối với máy tính. Cậu mỉm cười nhạt nhòa thoát ra câu nói
-" Mắc câu rồi"
Updated 64 Episodes
Comments