Cô Gái À! Tại Sao Lại Là Em
"Thượng Phong...Thượng Phong....Nhanh chạy đi...chạy đi con...nhanh lên...nếu không sẽ không thể sống tiếp đâu" Tiếng người phụ nữ gào thét trong đêm khi chân không thể nào di được do vết tích của cây gậy đánh xuống và càng không thể tránh khỏi cái chết trước mắt. Nhưng tiếng nói ấy vẫn tha thiết kèm theo sự lo lắng mà quên đi cả vết đau trên thân thể.
Tiếng đứa trẻ gào khóc trong vang vọng" Mẹ ơi...mẹ..hic..con không đi đâu... mẹ đừng bỏ con mà..." Tiếng khóc vang cả một trời, kèm theo sự tuyệt vọng khó diễn tả, một sự xa cách đang đến gần.
Người mẹ vẫn không ngừng la hét , đứa trẻ thì vẫn cứ khóc. Nhưng đằng xa lại có một người đang tiến lại gần, bóng đèn đường trên cao hắt xuống khiến bóng hắn càng thêm to ra, đáng sợ nhường nào.Chính hắn đã giết cha cậu và bây giờ người tiếp theo sẽ là mẹ cậu. Cảnh tượng trước mắt thật là một thảm cảnh đối với một đứa bé 10 tuổi. Tên áo đen cầm theo một chiếc gậy dài, hắn đã đập đầu cha cậu, vũng màu đang không ngừng chảy ra thành một nền đỏ rực nhuốm đỏ cả mặt đường.TIếng chân đầy sát khí ấy càng lúc càng lại gần, cậu có thể tượng tượng ra chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra, rằng sẽ không còn ai sống sót. Mẹ cậu giữ chặt chân hắn, dùng sức lực cuối cùng để bảo vệ con bà, tên áo đen giơ gậy lên cao dùng toàn bộ sức lực một phát đập vào đầu bà, từ khoảng cách xa máu bắn tung tóe lên cả mặt cậu. Gương mặt thanh tú, ngây thơ giờ đây đã không còn sức sống.Trong đầu cậu chạy qua dòng suy nghĩ" Mẹ... mẹ giữ chân hắn để cứu mình để mình được sống tiếp sao chứ?...Đúng vậy, mình không thể để mẹ chết oan uổng cả ba nữa chứ...mình sẽ trả thù...mình sẽ trả thù....AAAAA...mẹ ơi...ba ơi...."
"MẸ Ơi... BA ƠI" nột hàng nước mắt lăng dài trên gương mặt thanh tú, sắc sảo kia.
-"Cậu chủ... cậu không sao chứ? Cậu lại mơ thấy ác mộng à! Cậu có sao không để tôi kêu người đưa cậu đi bệnh viện nha." Quản gia gấp gáp lo lắng chạy vào phòng hỏi thăm cậu, nhìn thấy cậu thở dốc, đổ mồ hôi hột ướt đẫm cả vầng trán lẫn cả áo sơ mi nên ông càng thêm thêm lo sợ.
Tiếng gọi quen thuộc làm cậu giật mình mở mắt, giọng nói thều thào:
-" Là quản gia à....."
Đôi mắt ông mở to, tay chân run lẩy bẩy, miệng lắp bắp thốt ra vài từ:
-" Cậu... cậu không sao chứ?... Tôi thấy cậu đổ nhiều mồ hôi lắm."
Cậu cười nhạt, đôi mắt vẫn sắc bén , thần thái thanh cao không mất đi chút nào.
-" Tôi không sao..chỉ là ác mộng thôi."
Quản gia hiểu ra, ông thừa biết chuyện gì và cũng biết cậu gặp cơn ác mộng như thế nào vì suốt bao năm qua vẫn thế. Năm đó ông là người báo công an đến cứu gia đình cậu nhưng lại không kịp cứu cha mẹ cậu. Lúc ông tới thì cậu đã ngất xĩu vì cú sốc quá lớn. Đối với một đứa trẻ còn đang tuổi ăn tuổi học như cậu mà lại gặp phải chuyện đáng thương thế này, nhưng cũng thật may là cậu vẫn còn sống, ít ra ông cứu vớt được hi vọng cuối cùng mà cha mẹ cậu để lại. Sau đó cậu đã phải nhập viện mấy tháng trời, tinh thần cậu suy sụp hoàn toàn. Tối ngày toàn cầm ảnh của gia đình ra ngắm nhìn, không chịu nói chuyện với một ai, người cậu chỉ tiếp xúc là bác quản gia của gia đình mà thôi. Lúc ấy bác sĩ còn dự đoán rằng có thể cậu bị tự kỉ sau việc ấy.Thế nhưng,ngày mà cậu xuất viện, cậu đã nói chuyện với bác khiến bác cũng bất ngờ mà rơi lệ, cuối cùng cậu cũng có thể tiếp nhận được chuyện này rồi. Mặc dù là thế nhưng cậu không còn là cậu nữa rồi, tính cách thay đổi hoàn toàn, gương mặt dường như không còn nụ cười nữa rồi, đó chị còn là những nụ cười nhạt nhẽo, chẳng còn bông hoa nào có thể nở trên gương mặt ấy nữa rồi. Cậu đã không còn là một cậu bé ngây thơ và hồn nhiên nữa, cậu như trở thành một người lớn với tính khí trầm lặng, điềm tĩnh mà không thể nào tìm thấy ở đứa trẻ con. Cậu đã bàn với bác quản gia giao lại nhà cửa cho bác và tập đoàn của bố cho cậu ruột quản lí tạm thời. Còn cậu sẽ đi du học để có thể rút ngắn thời gian học tập và có thể nhanh chóng đứng ra quản lí tập đoàn tâm huyết mà ba cậu để lại.
Thế là sau 10 năm du học cậu đã kế thừa chức vị chủ tịch mà bà cậu để lại dưới sự giúp sức của cậu ruột. Sau 5 năm dưới sự lãnh đạo tài tình và sự thông minh của bản thân mình cậu đã đưa tập đoàn vươn tầm quốc tế, làm ăn với hàng chục nước trên thế giới. Trở thành một trong những người trẻ giàu nhất thế giới.
-" Quản gia...ông sao thế! Nhìn ông cứ bần thần...ông không được khỏe trong người à!" Cậu lo lắng nhìn sang ông
-" Tôi làm gì có... tôi còn phải khỏe mạnh để lo cho cậu nữa chứ...mà tôi kêu người đưa cậu đến bệnh viện nhé".
-" Không cần phiền phức vậy đâu...tôi không sao thật mà, ông đi lấy thuốc cho tôi với cốc nước là được rồi, ông biết tôi mà còn gì."
-" Vâng. Tôi hiểu rồi, cậu đợi tôi chút, tôi đi lấy thuốc ngay...À , sẵn tiện tôi nấu cho cậu bát cháu ăn lấy lại sức luôn nhé. Vậy mới có sức lên công ty chứ! " Giọng ông từ tốn, nhẹ nhàng như đối với một đứa cháu, vì ông biết cậu xem ông cũng là một người thân, một người trong gia đình mình và hết mực kính trọng. Ông biết cậu thiếu thốn tình cảm gia đình ,vì cho dù cậu thế nào, thay đổi ra sau thì ông vẫn luôn xem cậu như con cháu mà đối xử.
Updated 64 Episodes
Comments