Gương mặt trắng bệch vô hồn được điểm tô một chút đỏ của màu son. Nhưng vẫn không làm gương cô tươi tắn thêm một chút nào cả.
Nhược Giai tiến lại cánh cửa, cô mở ra mới chỉ đặt một chân ra ngoài thì đã bị hai người đàn ông lực lưỡng cản lại. Hai người không nói năn gì đã đẩy cô ngã vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Nhược Giai cầm lấy tay cầm của cánh cửa "thả tôi ra" cô đập vào cánh cửa la hét. Nhưng mọi thứ đều rất yên tĩnh yên tĩnh, có thể nghe được tiếng tít tắc của tiếng đồng hồ cách đó khác xa.
Cô đứng lên muốn đi lại giường nhưng vì hạ thân cô đau quá mà vấp ngã xuống sàn. Cùng lúc tiếng điện thoại trong túi xách reng lên.
Nhược Giai gắng gượng ngồi dậy lấy điện thoại trong túi xách ra.
- Thiệu Phong.
Nhìn được tên anh cô rất vui mừng, chỉ muốn nói anh đến cứu cô ngay cứu cô thoát khỏi nơi hắt ám này.
Nhưng đời đâu như mơ, xui cho Nhược Giai là Cố Hạo Hiên đang đi tới phòng cô.
Nhược Giai vẫn không biết anh đến nên đã mở điện thoại
"Alo Thiệu Phong anh đến"
Cánh cửa phòng mở toang ra. Cô giựt mình nhìn anh hai mắt run run, cô như chết lặng không biết phản ứng thế nào nữa.
Cố Thiệu Phong bỗng thấy cô im lặng rất lo lắng.
- Nhược Giai.. Nhược Giai..
Cô run run cầm.
- Thiệu Phong... anh...
Sự run rẩy khiến cho cô không thể mở miệng nói được chữ nào.
Anh chớp lấy điện thoại không cần biết đó là ai trực tiếp ném vào tường vỡ vụng. Tia hi vọng cuối cùng cũng vỡ theo.
Anh cầm cổ tay cô kéo cô đứng lên và thẳng tay đánh vào mặt cô một lực rất mạnh. Nhược Giai say sẩm mà ngã xuống sàn.
Cố Hạo Hiên nghiêng đầu ra sau nhìn người hầu. Bọn họ hiểu ý và đã ra ngoài đóng cửa lại.
Cố Hạo Hiên ngồi xuống nhấc cằm cô lên "muốn trốn à" rồi hất mặt cô qua một bên.
Anh bóp rất mạnh ở cổ Nhược Giai đến nỗi cô không thể nào thở nổi đến khi muốn tắt thở thì anh lại buông tay khỏi cổ cô. Nhưng cô chỉ mong anh có thể một tay bóp chết cô. Nhược Giai liền ho sặc sụa thở khó khăn.
Khi ông và ba anh muốn giao lại công ty của ông lại cho hai đứa cháu trai Cố Thiệu Phong và Cố Hạo Hiên. Một lựa chọn hết sức khó khăn, hai người đều rất tài giỏi nhưng buộc phải chọn ra một người để quản lý công ty. Ko còn cách nào khác ông đã tổ hợp hội đồng để xem xét ý kiến của tất cả cổ đông.
Cố Hạo Hiên và Cố Thiệu Phong ngang tài ngang sức tỉ số hai người được cân bằng. Và một phiếu quyết định rơi vào tay của ông Lăng ba của Nhược Giai.
Vì ông biết Thiệu Phong và Nhược Giai quen nhau nên ông đã bỏ phiếu cho Thiệu Phong. Cố Hạo Hiên càng căm thù cha cô và Thiệu Phong. Nhưng hai người này đều có một người quan trọng là Lăng Nhược Giai.
Nhưng đối xử với cô gái vô tội như Nhược Giai thì là vì anh muốn.
Mở khuy quần của Nhược Giai ra rồi kéo vụt ra khỏi người cô.
Cô ngại ngần mà lấy tay che lại.
- Xin anh hãy tha cho tôi.
Anh nhếch mép cười:
- Tha cho cô đợi khi nào tôi hạ bệ được Thiệu Phong và chán trò chơi này với cô rồi sẽ tha, cô nên cảm thấy may mắn khi tôi chơi cô đến hai lần, ko còn sau này nữa.
Nói vứt lời anh cất giọng cười tà mị.
Rất nhanh anh đã mở quần mình ra. Có lẽ Cố Hạo Hiên ko thích dạo đầu nên anh đã mạnh bạo đâm thẳng vào trong người Nhược Giai. Mỗi lần anh vào là mỗi lần đớn đau ập đến người Nhược Giai. Cô uốn người mà khóc lóc.
- Tha tha cho tôi đi mà.
Những lời nói đáng thương ấy thốt ra nhưng vẫn không lay động được một tên tàn bạo Cố Hạo Hiên .
Vẫn là gương mặt kiêu ngạo ấy nhìn Nhược Giai, cảm thấy rất thỏa mãn bản thân. Anh càng thúc từng cơn mạnh bạo vào người Nhược Giai hơn.
Tiếng la hét thảm thiết cùng tiếng cười hả hê hòa vào nhau. Một người nằm dưới thì đau đớn khôn nguôi. Một người nằm trên thì hả hê vì đã đạt được chiến lợi phẩm.
- Dừng...dừng lại...
Tiếng nói không thành lời của Nhược Giai từng chút một mà thoát ra. Cô không còn hơi sức để cầu xin hay la hét gì nữa.
Updated 46 Episodes
Comments