chương 2

......................

Từ Lâm đang nằm ngủ. Trong giấc mơ, có một người phụ nữ mà hắn không nhìn rõ mặt, người này luôn miệng gọi Lâm nhi, hắn lúc này đang còn là một đứa trẻ con, hắn đã gọi người này là mẹ, hắn chạy lại ôm người phụ nữ, nhưng hắn càng đi thì người phụ nữ càng di chuyển đi xa hơn, " Lâm nhi, mẹ xin lỗi " , " Lâm nhi, hãy quên mẹ đi ".

- Mẹ...

Từ Lâm bật dậy, hắn đưa tay lên lau đi nước mắt.

" Mình lại khóc rồi ".

" Giấc mơ này đã lặp lại nhiều lần rồi, giấc mơ chân thực quá, nhưng mình không nhớ được gương mặt đó ".

Tiếng chim hót líu lo, bên ngoài trời đã sáng, Từ Lâm nhìn sang chiếc đồng hồ treo trên tường, tường phòng hắn đầy mạng nhện và bụi bặm.

- Tám giờ, chết tiệt, muộn học rồi.

Từ Lâm vội vã chạy vào nhà tắm, hắn lấy bàn chải đánh răng đánh rất nhanh, sau đó hắn vội vơ lấy một chiếc áo sơ mi trắng đang treo trên tường. Hắn mặc áo vào rồi chạy rất nhanh ra cửa.

......................

- Thầy điểm danh sĩ số của lớp nhé.

Bên trong một lớp học, sau một thời gian bắt đầu tiết học, một ông thầy giáo đã lấy danh sách lớp ra điểm danh.

- " Tống Yên ".

- Dạ có em.

- " Tịnh Nhu " .

- Em ở đây, thưa thầy

...

- " Từ Lâm " .

Sau một hồi lâu điểm danh, lần này đã đến lượt Từ Lâm.

- " Từ Lâm ".

Lần thứ hai thầy giáo gọi tên Từ Lâm.

- Từ Lâm có đi học không.

- Có, có, có em.

Một cánh tay giơ lên ở cuối lớp.

- Có thì phải trả lời nhanh lên chứ, các bạn khác cũng để ý nha, tránh mất thời gian của cả lớp. Đừng làm việc riêng.

- " Thương Nguyệt " .

- Có em.

Sau một hồi điểm danh, thầy giáo lại bắt đầu giảng bài.

Những sinh viên khác lại nói chuyện và làm việc riêng, chỉ có một số ít là để ý lời thầy giảng, có hai nữ sinh đang nói chuyện với nhau ở một bàn học dãy giữa, họ nhìn về chiếc ghế luôn trống ở cuối lớp.

- Người tên Từ lâm này hầu như tiết nào cũng vắng.

- Kệ hắn thôi, dù sao thì đây cũng là đại học, thầy giáo không kiểm tra ngặt lắm. Mà tớ từng thấy tên Từ Lâm này rồi, đẹp trai lắm, chuẩn soái ca luôn.

Cô gái vừa nói chuyện, cô vừa lấy hai tay che đi khuôn mặt ngại ngùng.

- Mà thầy điểm danh xong rồi, chắc sắp tan rồi đó.

"... tùng, tùng, tùng.. ".

Tiết học vừa tan, nhóm sinh viên và giáo viên đã rời khỏi phòng học.

Nhiều sinh viên nam đi vào nhà vệ sinh của trường, ở trong đây, Từ Lâm đang ngồi gác chân lên một hàng ghế chờ.

Từ ngoài đi vào, một tên con trai khác đã ngồi xuống bên cạnh Từ Lâm, hắn đưa tay khoác lên vai của Từ Lâm.

- Từ Lâm à, dạo này cậu nghỉ học hơi nhiều rồi đó, lúc nãy cũng là ta điểm danh thay cho cậu .

- Ai ya, Lưu Nhân, ta biết cậu là người tốt bụng mà, bạn bè với nhau phải giúp đỡ nhau chứ.

- Từ Lâm, ta hỏi thật, có phải cậu lại đi tăng ca nên ngủ muộn, sáng không dậy sớm được đúng không ?

- Cậu thiếu túng quá thì bảo ta, ta sẽ giúp đỡ cậu.

- Lưu Nhân, ta không phải là thiếu tiền.

- Thôi cậu đừng lừa ta, bạn bè với nhau bao lâu rồi, ai mà chẳng biết cậu là " đỗ nghèo khỉ " của cả hội chứ.

Từ Lâm đã đưa tay lên ôm lấy Lưu Nhân.

- Thật sự ta không thiếu túng vậy đâu.

- Tại ta có việc riêng, mà lên lớp cũng có học được gì đâu, toàn lên đó ngồi nhìn mấy ông giáo viên giảng qua loa thôi mà.

- Từ Lâm, cậu cẩn thận đó, kẻo cuối năm lại đúp môn thì.

- Cậu yên tâm, không đúp được đâu, mà đúp thì có làm sao, học lại cũng vui đó chứ.

- Đi, đi ăn trưa với ta, hôm nay ta bao cậu.

Từ Lâm đã kéo Lưu Nhân đi. Hai người đi ra khỏi khuân viên trường, hai người đi đến một nhà hàng lớn.

Lưu Nhân hơi bất ngờ vì hôm nay thấy Từ Lâm chọn nhà hàng sang trọng nhất của khu phố này. Hắn đã hỏi Từ Lâm rằng có phải Từ Lâm đã làm việc xấu xa gì đó như cướp của hay đi trộm cắp gì không, hay là làm " trai ".

Vì thường ngày Từ Lâm chỉ ăn mì gói với ăn ở các quán ăn nhỏ, đôi khi cả hội mới góp nhau đi vào nhà hàng.

- Cậu nghĩ đi đâu thế. Ta là làm việc đàng hoàng đó.

- Từ Lâm à, cậu làm ở quán rửa xe thì ta cũng biết, giỏi thì tiền lương một tháng là ba trăm tệ thôi chứ. Thôi hai đứa mình đi ăn ở quán ăn nhỏ đi.

- Chứ cha mẹ ta chưa chuyển tiền cho ta, nếu không thì ta bao cậu cũng được.

- Còn về cậu, ta đã bao giờ thấy ai chuyển tiền cho cậu bao giờ đâu.

Từ Lâm lấy tay che đi mặt của hắn, " Bình thường trông mình đáng thương vậy sao ! ".

Hai người vẫn đi vào nhà hàng đó, Từ Lâm đã gọi nhiều món ngon, xung quanh cũng có rất nhiều người đang ngồi ăn, ở đây phần lớn đều là những người giàu có hoặc là con cháu danh gia.

Lưu Nhân đã đá chân của Từ Lâm.

"..Bên kia, bên kia, có cô em gái xinh lắm ".

Từ Lâm theo lời của Lưu Nhân, hắn đã quay sang một bàn ăn khác, ở bàn ăn đó có hai người con gái đang ngồi ăn.

Một người quay lưng lại phía Từ Lâm, còn người kia trông rất xinh đẹp, mái tóc màu trắng của cô thả dài xuống, gương mặt thanh cao, làn da trắng, đôi chân thon và dài, cô mặc một chiếc áo ngắn tay và một chiếc váy khá ngắn.

Cô gái này đưa tay lên vén tóc mái sang hai bên. Cô nhìn thấy hai người Từ Lâm đang nhìn cô. Hai người Từ Lâm đã vội quay đi.

Cô gái đang ngồi quay lưng về phía Từ Lâm đã quay người ra nhìn xung quanh.

- Tiểu thư à, người đang nhìn gì vậy.

- Không có gì, chỉ là một vài tên biến thái thôi.

..'" phụt ""

Từ Lâm đã phụt cốc nước hắn vừa uống xuống sàn. Hắn tức giận nói nhỏ " biến thái ư ".

Lưu Nhân ngồi bên cạnh hắn đã vội cản hắn lại khi hắn định đứng lên.

- Thôi, bỏ qua đi .

- " Con mụ già đó nói chúng ta là biến thái đó ".

Cô gái ở bàn bên cạnh đã nghe thấy Từ Lâm nói, cô tức giận đứng bật dậy nói lớn : " Hai ngươi nói ai là mụ già ".

- Tiểu thư à, người làm gì vậy,

- Mọi người đang nhìn kìa.

Cô gái rất tức giận, nhưng có rất nhiều người đang quay sang nhìn cô nên cô đành hậm hực ngồi xuống.

- " Hai tên nhà quê bẩn thỉu ".

- Cái áo thì mọc cả rêu xanh rồi.

Từ Lâm kéo áo của hắn từ phía sau ra xem, hắn công nhận là áo hắn mặc cũng có bẩn thật, nhưng mà chưa đến nỗi rêu mọc lên.

- Người đâu mà tóc thì bạc, bảo già thì lại giận dữ. Đúng là người già nên suy nghĩ khác thiệt.

- Ngươi !!.

Cô gái tức giận đi ra bên ngoài nhà hàng, cô gái kia cũng bỏ dở bữa cơm chạy vội theo cô.

- Hai cô gái, các cô còn chưa thanh toán.

Một chàng trai đã gọi với theo hai cô gái.

- Ta trả cho bọn họ.

Từ Lâm đã đưa cho người này một ngàn tệ. Sau khi trả cả của hai người và hai cô gái thì cậu nhận lại hai trăm tệ.

- Cảm ơn quý khách.

Từ Lâm lại ngồi vào bàn ăn, hai người tiếp tục ăn cơm.

- Từ bao giờ mà cậu có nhiều tiền vậy, còn phóng khoáng trả giúp người lạ nữa chứ,

- Mà cậu nói kích người ta cũng quá đáng quá rồi, cô gái trẻ xinh vậy mà.

...****************...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play