Chương 2

“Này... mày, đi căn tin không?”

Sau tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, tiết học cũng kết thúc. Mọi người cũng có thời gian nghỉ ngơi để tiết sau học tiếp, đứa thì rủ nhau đi vệ sinh, đứa thì rủ đi căn tin,… Chẳng mấy chốc lớp học chỉ còn lại mấy người và bầu không khí trở nên im lặng hẳn. Còn bên ngoài và dưới sân trường náo nhiệt hết cả lên. Tiếng kêu bạn gọi bè, tiếng cười đùa vui vẻ,…

Sau khi giáo viên rời lớp, Anh Duy gục đầu xuống bàn mệt mỏi vì tiết học căng thẳng. Đối với những học sinh năm cuối mà nói thì việc học áp lực và căng thẳng vô cùng. Ai cũng mệt mỏi vì những bài học trên lớp và những bài kiểm tra mười phút, một tiết, rồi cả bài thi học kì nữa. Và thêm chuẩn bị thi đại học và chuyển cấp đối với cấp hai lên cấp ba.

Thấy Anh Duy gục đầu xuống bàn mệt mỏi, Thế Anh ngồi cạnh liền quay sang nhìn, rồi đưa tay kéo kéo mấy cọng tóc con trên đầu Anh Duy. Miệng luôn kêu Anh Duy đi căn tin cùng mình, có vẻ như đang nhõng nhẽo.

“Duy Duy đi căn tin với tao đi mà...”

Anh Duy vẫn không chút động tĩnh, vẫn nằm yên mặc Thế Anh làm gì. Thấy thế, Thế Anh mỉm cười, đưa tay còn lại chống cằm, rồi tiếp tục vọc tóc Anh Duy một lúc, miệng vẫn luôn nói đi căn tin miết.

“Đi đi mà, năn nỉ đó...”

Nó là như vậy đấy, mỗi lần mà tôi không muốn là nó điều nhõng nhẽo hay đại khái là làm nũng với tôi. Nghĩ cũng buồn cười khi lại có một đứa con trai làm như vậy với một đứa con trai. Chắc là bạn thân nên nó mới vậy, chứ tình thường với người khác tôi không thấy nó vậy bao giờ cả.

“Đi mà… năn nỉ đó…. Duy\~….”

Nghe từ nãy tới giờ lỗ tai của Anh Duy lùng bùng quá đủ rồi, giờ ra chơi nằm ngủ chút cũng chẳng yên. Căn tin đi một mình cũng được, đâu nhất thiết phải có người đi cùng đâu chứ. Mà đi cũng chẳng biết ăn uống gì đâu mà đi, toàn là nó mua gì đó chứ có bao giờ đồi hỏi.

“Duy\~”.

Anh Duy vẫn nằm yên, một lúc sau đưa tay lên gạt tay đang vọc tóc của Thế Anh ra. Ánh mắt khó chịu nhìn Thế Anh và tỏ vẻ buồn bực. Lớp lúc này khá yên lặng, không chút tiếng ồn làm ánh mắt Anh Duy trở nên đáng sợ vô cùng.

Thấy Anh Duy đã chịu ngồi dậy nhìn mình, vẻ mặt của Thế Anh vui vẻ và gương mặt hiện lên vẻ vô tội. Anh Duy ánh mắt mệt mỏi nhìn Thế Anh thở dài nói:

“Ờ... đi thì đi...”

“Đi không quạo, quạo quạo thì lát nữa đừng mong tao chở về cùng.”

Thế Anh cười thật tươi khi nói, Anh Duy chút nữa đã bật cười vì những lời nói của Thế Anh. Anh Duy nhìn Thế Anh rồi thản nhiên nói:

“Thì để xem ai về cùng ai, sáng này ai chở mày. Nhớ lại đi...”

Sáng nay cả hai đi học chung xe với nhau và Anh Duy là người chở, lát nữa Anh Duy mà không chở, thì đừng mong Thế Anh có thể về nhà. Có vẻ ván cờ này Thế Anh đã đi sai một bước rồi.

Chợt nhận ra, vẻ mặt của Thế Anh thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nở một nụ cười. Đưa tay lên gãi đầu rồi đầu nghiêng chút sang trái, bày ra vẻ mặt như mỉm cười nhận lỗi nói như mong nhận được sự tha thứ từ Anh Duy:

“Cho xin lỗi đi vậy. Thôi đừng giận chứ, đi căn tin cùng tao đi mà, bạn hiền...”

“Được...”

Vừa nói Anh Duy vừa đá chân mài, thấy vậy Thế Anh mỉm cười rồi kéo nhanh tay Anh Duy rời khỏi lớp với vẻ mặt hào hứng. Trong lớp mọi người cũng đã quá quen những hành động như thế này của cặp bạn thân này rồi nên cũng chẳng ngạc nhiên là mấy.

Đấy tính nó rất dễ thương, cứ như một đứa con nít vây. Nhưng nó cũng chỉ dễ thương lúc nào cần thiết thôi. Chứ mỗi khi tôi mà đi học để nó chở thì sẽ...

“Một là mày đi cùng tao, hai là lát nữa tự đi bộ về, ba là... à mà thôi, mày lựa đi.”

“Tao chọn hai vậy.”

Ánh mắt của Anh Duy không màn đến lời nói của Thế Anh, nghe Anh Duy nói vậy Thế Anh liền nói với vẻ mặt đắt ý:

“Được là mày nói đó... đừng trách tao tại sao nước biển lại mặn.”

“Tại sao?”

Anh Duy hồn nhiên hỏi, Thế Anh dá chân mài rồi khoanh tay lại tỏ ra am hiểu và nói:

“Vì nó có muối.”

Vẻ mặt Thế Anh đắt ý nhìn Anh Duy mỉm cười chờ đến lúc ra về.

Trưa hôm đó ra về nó dẫn xe ra khỏi cổng trường, tôi thì đi từ từ phía sau nó. Chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi, mặc nó nó dẫn xe, mặc tôi tôi đi phía sau. Nó leo lên xe vờ như chẳng quan tâm tôi nhưng vẫn chờ tôi lên rồi chở tôi về, trước giờ là vậy. Nó muốn giang hồ nhưng không bao giờ giang hồ được với tôi.

Có cãi nhau vụ gì, nhỏ hay lớn điều không bỏ tôi mà về trước, có đứa bạn như thế rất đáng bát cơm mẹ nấu.

Lớp tôi và nó ở tận lầu ba, căn tin thì dưới sân trường, đi xuống căn tin rồi đi lên hai bận cũng hơn hai trăm bậc thang. Nói thật không biết tới bao giờ trường có thang máy không biết nữa. Hôm nào mà ai trễ học, chạy lên cũng tăng hết cả huyết áp chứ đùa.

Xây chi cho cao vậy không biết, mỗi lần có học sinh bị bệnh mà đưa nó xuống phòng y tế ở tần trệt. Là y như rằng nó sẽ hết bệnh vậy…

Trường cao như vậy đấy nhưng có rất nhiều cây xanh ở sân trường, nào phượng nào me tây nào cây xanh. Nói chung sân trường giờ ra chơi hay tiết thể dục khỏi bàn, mát không tả. Và còn có cả hòn non bộ lớn ở một góc sân trường, tạo một cảm giác thoải mái vô cùng khi ngắm cá và thác nước chảy.

Nhưng đặt biệt ở cái ở nhà xe trường, mỗi khi ra về là y như rằng ong vỡ tổ. Đợi mà dẫn được chiếc xe ra để về là cũng mất hết cả buổi chứ đùa. Nhưng được cái đứng dưới những tán cây xanh mát là đúng bài luôn. Đặt biệt là những lúc hoa nở hay lá rụng, nơi đây sẽ là nơi sống ảo cho nhiều người mê cảnh đẹp.

...

“Ê mày... chiều nay đi trà sữa không?”

“Mày bao thì tao đi, không thì tao ở nhà.”

“Ờ, bao mày lần này...”

Thế Anh như thói quen, lại đưa tay lên xoa đầu Anh Duy. Không biết từ khi nào cái xoa đầu lại trở thành thôi quen rồi không biết. Ban đầu Anh Duy cũng có chút ngại, nhưng dần cũng quen vì bạn bè xoa đầu nhau cũng là việc bình thường – Anh Duy nghĩ.

Đối với tôi nó rất tốt, bao giờ nó rủ tôi đi chơi, thì nó cũng là người đưa đón tôi đi và về. Đi ăn thì luôn giành trả tiền riết rồi tôi cũng ngại, nhưng trà sữa bao thì không bao giờ tôi ngại cả. Nó là đặt sản của một thời học sinh ai cũng mong muốn được đứa bạn thân mình bao trà sữa cả.

Mỗi lần nó mà bao tôi ăn gì đó là nó biết y rằng hôm sau tôi sẽ có bánh cho nó ăn. Nó thích bánh và sữa của tôi lắm, lần nào cho nó, nó cũng mừng như mẹ đi chợ về cho bánh vậy. Riết rồi tôi với nó còn thân hơn anh em trong nhà nữa, mà hai chúng tôi lại là con một. Cũng coi như là anh em trong nhà rồi, chơi chung tận hơn chục năm rồi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play