Cô ăn sáng xong thì tự lái chiếc xe 50 phân khối của mình đến trường. Thật thoải mái khi thoát ra khỏi căn nhà đó. Cô muốn tự do, muốn có ước mơ của riêng mình và thực hiện ước mơ của mình cho dù kiếp này có trả cái giá như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không sợ.
Cô bước vào trường, vẫn những khuôn cảnh quen thuộc đó, vẫn là thầy cô giáo, vẫn là mọi người xung quanh đó. Nhưng lần này đã có một sự khác biệt, đó chính là cô. Cô của trước kia, một người yếu đuối, nhu nhược, sợ hãi, mệt mỏi, khó gần; quá khứ “trống rỗng” chính là từ miêu tả thích hợp nhất, cuộc đời cô là sự sắp đặt, cuộc sống lập lại, nhạt nhẻo, vậy quá khứ như thế cô có bận tâm sao? Còn tương lai “mờ mịt”, chẳng có gì cả, chẳng có ước mơ, chẳng có việc gì muốn làm, chẳng có gì thú vị. Cô của năm 17 tuổi kiếp trước chính là như vậy.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, cô của năm 17 tuổi của kiếp này, tuyệt đối không đi vào vết xe đổ đó nữa. Cô của hiện tại mạnh mẽ, quyết đóan, tự tin vẫn cũng khó gần nhưng theo lối lạnh lùng. Cô chẳng quan tâm đến người khác, nói cô ích kỷ thực dụng cũng được, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nhưng cô của hiện tại vẫn chưa đủ lông đủ cánh, không thể thay đổi tính cách của mình quá nhanh như vậy, sẽ làm người khác nghi ngờ, rồi lại hại chính bản thân mình . Ai mà chẳng sống 2 mặt, cô cũng nên như vậy thôi. Trước mặt bố mẹ, thầy cô và bạn bè cô vẫn là Kiều Đông An yếu đuối nhu nhược mà họ muốn. Nhưng khi thoát căn nhà đó, ngôi trường đó, cô chính là Kiều Đông An mà cô mong muốn.
Bước vào lớp học, nhìn bạn bè vui đùa, không có áp lực gì cả. Thật ngưỡng mộ làm sao! Còn nhớ khi thi tuyển vào lớp 10 năm đó. Cô đã bỏ thi bởi vì cô gặp một cụ già đi lạc, cụ thật đáng thương, cô giúp đưa cụ về nhà, nhưng cụ bị chứng lãng trí, phải chờ đến cả ngày cụ mới nhớ được đường về nhà. Nên cô không kịp thi, những ai tham gia kỳ thi sẽ được vào lớp chọn của trường, ai không tham gia thi sẽ được trường xếp ngẫu nhiên và cô vào lớp cuối cùng, đúng là ngẫu nhiên đến mức vỡ òa. Lúc đó, là lần đầu tiên cô không nghe lời bố mẹ, là lần đầu tiên bố mẹ
cô đã chửi mắng cô, là lần đầu tiên bố đánh cô, là lần đầu tiên cô thấy sự bất lực trong đôi mắt của đứa em trai, là lần đầu tiên thằng bé bị thương lại vì cô, cô không dám nữa, cô nghe lời bố mẹ.
Sau sự việc đó, bố mẹ bắt đầu quản cô nhiều hơn nữa, kiểm soát cô chặt hơn nữa. Cũng không có ý định chuyển lớp cho cô, mà thay vào đó là cho cô học ở một trung tâm luyện thi. Lúc đó bố mẹ cô nói học lớp đó thuộc ban xã hội cũng không sao, biết thêm kiến thức càng có lợi, còn về ban tự nhiên học ngoài vẫn tốt hơn. Cô cứ nghĩ là bố mẹ quan tâm đến cô, muốn cô có cuộc sống tự do và tự mình quyết định. Nhưng cô đã nhầm! Ý tứ bố mẹ rất rõ ràng, muốn cô giỏi toàn diện cả ban tự nhiên và xã hội, lúc đó còn mơ màng cứ cho là lỗi của cô. Giờ nghĩ lại cô đang mua dây buộc mình, lọt vào hố của bố mẹ mà không hề hay biết.
Cô bước vào lớp học để chuẩn bị cho tiết học. Mọi người trong lớp luôn e dè, sợ cô, tại sao họ phải sợ một con nhỏ yếu đuối nhu nhược? Đơn giản, cô là cứu tinh của lớp, dù môn học ban tự nhiên hay ban xã hội, cô đều giỏi toàn diện, thầy cô coi trọng cô, thầy cô ban tự nhiên nhiều lần khuyên cô chuyển lên ban tự nhiên, thầy cô ban xã hội thì muốn giữ cô ở lại, điều kiện học ở ban tự nhiên tốt hơn ban xã hội nhiều. Chính vì vậy, cả lớp sợ cô chuyển đi, ai sẽ là cứu tinh của lớp vào những bài kiểm tra môn tự nhiên và những bài kiểm tra khó, nên họ ra sức nịnh
nọt cô.
Thật ra, cô cũng không muốn chuyển đi vì đơn giản, cô thích không khí lớp học này, không căng thẳng, không áp lực, mọi người thích làm gì làm, còn các lớp bên ban tự nhiên thì quá áp lực, căng thẳng, chẳng thoải mái gì cả. Nếu cô qua lớp đó, thà rằng ở nhà hưởng cái không khí đó còn hơn nhiều lần. Hơn thế nữa, mọi người trong lớp vẫn luôn tôn trọng cô và cô có thể những gì cô muốn tại đây, đó chính là điều cô muốn - tự do quyết định.
Cô bước tới chỗ của mình ngồi, mọi người cô, cô chẳng quen thân với ai trong lớp cả, chỉ chào xã giao với mọi người. Trước kia cô là người như vậy, trầm tĩnh ít nói, yếu đuối, có chút nhu nhược và cô cũng không tiếp xúc nhiều với bạn bè, chỉ nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ. Thấy cô như vậy mọi người cũng không làm phiền cô, miễn sao lúc thi cô cứu họ là được.
Từ cuối lớp, vẫn luôn có một ánh mắt luôn nhìn cô “Hôm nay An An thật lạ, ánh mắt đó không còn sự mệt mỏi như mọi khi mà sao nó lạnh lùng quá, mình nhìn nhằm rồi ư?”.
Người quan sát cô đó là Từ Ninh. Thật ra, lúc nào cũng vậy, khi cô bước vào lớp ánh mắt để ý đến cô. Vậy nên sự thay đổi trong ánh mắt đó làm sao cậu ta không nhận ra được. Từ Ninh thích Đông An có lẽ từ năm lớp 10, nhưng cậu vẫn không dám tỏ tình, cậu sợ cô từ chối, sợ cô khó xử, sợ không thể làm bạn với cô nữa mặc dù bình thường cô cũng chẳng thân thiết với cậu. Chuyện cậu thích cô, thật trùng hợp cả lớp đều biết trừ cô. Không phải cô vô tâm, à ừ..có chút vô tâm thôi… Cô ít khi tham gia tiệc tùng cùng bạn bè, ngoài học ra, cô sẽ ở nhà, chẳng chơi cùng ai.
Tháng trước cả lớp tổ chức tiệc, Từ Ninh lỡ mồm thừa nhận thích Đông An. Vì để giữ kín bí mật này, cậu đã mời mọi người chầu hôm đó.
Mọi người hỏi cậu tại sao không tỏ tình với Đông An, cậu chỉ trả lời:
-“Thời gian còn dài, chỉ cần cậu ấy vui vẻ, không lo âu là được, lỡ mình tỏ tình xong cậu ấy sợ quá..” xa lánh mình thì sao. Nói đến đây Từ Ninh ngập ngừng, câu sau không nói ra, thay vào đó là một câu trêu đùa:
-“Cậu ấy chuyển lớp thì các cậu làm sao?”.
Cả lớp cười ầm lên, lớp trưởng – Lâm Tuấn Kiệt một câu chen vào nói:
-“Đúng rồi, cậu đừng vội tỏ tình với lớp phó, nếu không sẽ khổ cho những cái thân già như tụi mình lắm. Tổ quốc ghi công cậu, nào ăn uống thoái mái đi mọi người. Hôm nay Từ Ninh mời!”
Vâng, cho dù tổ quốc ghi công, cậu cũng không thể ghi thù với lớp cậu vẫn phải mời.
Chính sau hôm đó mà cả lớp biết Từ Ninh thích Kiều Đông An, những cũng chẳng dám nói gì trước mặt Đông An cả.
Tư Ninh nhìn Đông An thầm nghĩ “Thật muốn chạy đến tỏ tình với cậu. Nhưng mình thật nhát gan, chỉ dũng cảm thích cậu, nhưng không dũng cảm nói cho cậu biết. Thôi thì hiện tại chỉ cần mình thích cậu là đủ rồi”.
Quay trở lại lớp học, bắt đầu các tiết học, toàn những kiến thức mà Đông An học từ kiếp trước, cô thông minh và trí nhớ cô khá tốt nên cũng không cần bận tâm hay lo lắng gì cả. Với lại, những tiết học tại lớp cũng khá nhẹ nhàng, thời gian học bài cô sẽ giành làm cho chuyện khác mà vẫn đạt được thành tích bố mẹ yêu cầu. Chính
vì vậy mà lớp học trôi qua một cách nhẹ nhàng đến khi ra về.
Thời gian cứ như vậy trôi đến hết năm lớp 11. Ngày ngày cô đi học ở trường, ở trung tâm, cô xin bố mẹ đi học võ để phòng thân, nhưng thực chất là cô sợ cô như kiếp trước, bị người ta đâm mà không thể phản kháng. Ban đầu bố mẹ không đồng ý, nhưng nghĩ lại cô có lúc đi học về tối cũng nguy hiểm nên đồng ý.
Updated 31 Episodes
Comments