Người kia khoác áo vest lên người Thẩm Nguyệt, sau đó liền kéo cô ra ngoài. Thẩm Nguyệt không kịp hiểu chuyện, cứ thế bị anh kéo đi.
“Cô ổn chứ?”
Lục Phong đưa cô đến hoa viên, chuyện còn lại anh giao cho Mạc Tư giải quyết. Mạc Tư là cánh tay đắc lực của anh, nên Lục Phong tin tưởng Mạc Tư có thể dàn sắp mọi thứ ổn thỏa.
Thẩm Nguyệt nhận ra giọng nói này, là người đàn ông hôm qua đã kéo cô đóng giả là bạn gái của anh, Lục Phong. Chỉ có điều Thẩm Nguyệt lại không ngờ đến anh sẽ đến tham gia bữa tiệc của Thẩm thị.
Cô chợt tò mò không biết anh rốt cuộc là có thân phận gì. Lục Phong, Lục gia, chẳng nhẽ anh chính là người đứng đầu tập đoàn Lục thị danh tiếng lừng lẫy nhất thành phố Hải Hoa sao? Thẩm Nguyệt vội vàng thu lại sự hiếu kỳ của mình. Cô bình tĩnh đứng đó, chậm rãi lên tiếng.
“Tôi không sao. Cảm ơn anh hôm nay đã ra tay cứu giúp.”
Thẩm Nguyệt hoàn toàn có đủ tự tin rằng bản thân có thể đánh bại hai tên sát thủ kia, nhưng bọn họ lại dám giở trò bỉ ổi, cũng may vào lúc cấp bách nhất Lục Phong đã xuất hiện, cứu cô một mạng. Thẩm Nguyệt trong lòng thật sự rất cảm kích anh.
“Không có gì. Hôm qua cô giúp tôi, hôm nay tôi giúp cô, chúng ta đã hòa rồi, không phải ư? Mắt của cô... Thật sự không có vấn đề gì sao?”
Lục Phong thấy Thẩm Nguyệt vẫn nhắm chặt mắt lại, bèn lo lắng hỏi. Anh không biết bọn chúng đã ném ra thứ gì mà có thể khiến thị lực của Thẩm Nguyệt giảm sút trong một thời gian ngắn ngủi như thế.
“Tôi thật sự không sao, khoảng mười phút nữa thị lực sẽ tự khắc ổn định thôi. Nếu anh có việc thì cứ đi trước đi, không cần phải ở lại đây cùng tôi đâu.”
Thẩm Nguyệt cười nhạt. Cô nói xong, mọi thứ liền rơi vào tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc khi có gió thổi qua. Quả nhiên Thẩm Nguyệt nói rất đúng, mười phút sau cô đã bắt đầu khôi phục lại thị lực. Thẩm Nguyệt không nghe thấy giọng nói của Lục Phong, cứ tưởng anh đã đi từ lâu rồi nhưng không ngờ anh vẫn luôn đứng bên cạnh cô.
“Anh chưa đi sao?”
Thẩm Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt có phần kinh ngạc.
“Tôi làm sao có thể đi được khi thị lực của cô chưa được hồi phục chứ? Thẩm tiểu thư, cô là phụ nữ, những gì có thể tránh được thì cố gắng tránh đi, nếu không rơi vào tay loại người như thế này cô có thể may mắn trốn thoát được bao nhiêu lần?”
Lục Phong thấy cô đã nhìn lại được liền cảm thấy yên tâm. Anh tốt bụng nhắc nhở Thẩm Nguyệt một câu, sau đó cũng rời đi ngay, dường như có việc rất gấp. Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, chỉ biết nở nụ cười nhạt nhẽo để che giấu tâm tư trong lòng.
Không phải cô chưa từng cố gắng né tránh, chỉ là những thứ đó hết lần này đến lần khác gõ cửa tìm cô. Cô bất chợt muốn hỏi Lục Phong, sống như một con rùa rụt cổ, anh sẽ cảm thấy vui sao?
Thẩm Nguyệt định thần lại liền nhìn thấy Hạo Minh từ phía xa đang vội vã chạy đến, bước chân của hắn rất lớn chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Thẩm Nguyệt.
“Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thẩm Nguyệt bị hắn xoay vòng vòng, cảm thấy chóng mặt vô cùng, bất lực nói.
“Tôi không sao.”
“Tôi nghe nói bọn chúng đến tìm cô. Cô không sao lại tốt rồi. Nếu không phải tôi bị đám người đó chặn lại chắc chắn sẽ kịp thời chi viện cho cô.”
Không phải Hạo Minh bỏ mặc Thẩm Nguyệt mà chính bản thân hắn cũng bị đám người kia cắn chặn không buông. Thẩm Nguyệt cũng hiểu chuyện này nên không hề có ý trách hắn. Người kia rất thông minh muốn lấy mạng cô trước hết phải tách được cô và Hạo Minh ra, có như vậy cơ hội Thẩm Nguyệt cận kề cái chết mới cao lên được.
“Đây là áo của ai vậy?”
Hạo Minh nhìn chiếc áo vest nam được khoác trên người Thẩm Nguyệt, thắc mắc hỏi. Lúc này Thẩm Nguyệt mới nhận ra trên người mình là áo vest của Lục Phong. Cô gỡ chiếc áo vest ra, cầm nó trên tay, ánh mắt chợt dịu đi, cô cười khẽ.
“Của một người bạn mới quen thôi.”
[...]
Lục Phong gấp gáp trở về Lục gia vì nhận được tin mẹ Lục đổ bệnh, thế nhưng khi anh trở về, mẹ Lục vẫn ung dung ngồi ăn bim bim và xem TV, cười đến mắt nhắm tịt cả lại.
"Mẹ."
Lục Phong hằng giọng, tỏ ra không vui. Anh đã nói hôm qua vẫn còn khỏe mạnh như vậy thì hôm nay làm sao có thể đổ bệnh được chứ, quả nhiên là lừa anh.
Mẹ Lục thấy Lục Phong đã về liền lập tức lấy điều khiển tắt TV, gương mặt bà trở nên nghiêm khắc. Bà quay đầu nhìn Lục Phong, nói.
“Bạn gái cũng đã có rồi, cuối tháng này kết hôn luôn đi.”
Lục Phong ngẩn ra, anh mắt chữ o miệng chữ a nhìn mẹ Lụcchăm chú. Chỉ cần
mẹ Lục nhắc đến chuyện chung thân đại sự của anh là đằng sau lưng Lục Phong
đã đổ đầy mồ hôi, chưa chi đã ướt mất một mảng áo lớn.
“Mẹ à, chuyện gì cũng phải từ tốn, cuối tháng này có hơi gấp.”
Hôm nay đã là hai mươi sáu rồi, cuối tháng không phải chỉ còn có năm ngày nữa thôi sao? Hơn nữa hắn cũng đem Thẩm Nguyệt đến "ra mắt" mẹ Lục rồi, bà còn gì không hài lòng nữa chứ? Lục Phong vừa dứt lời, sắc mặt mẹ Lục liền thay đổi, bà quát lớn.
“Đừng tưởng mẹ không biết là con đang giở trò gì. Lục Phong, mẹ đã điều tra hết rồi, con bé Thẩm Nguyệt kia vốn không phải là bạn gái của con. Người ta mới trở về nước vào sáng hôm qua thì làm sao có thể quen biết con được chứ, nói gì là làm bạn gái của con. Nếu đã không có bạn gái thì kết hôn với Lâm Trà đi. Mẹ thấy con bé ấy cũng được, gia cảnh ổn, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã với con.”
Lục Phong vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Mẹ Lục luôn miệng nói với anh Lâm Trà, tiểu thư nhà họ Lâm là thanh mai trúc mã với anh nhưng Lục Phong lại không hề có ấn tượng gì. Điều quan trọng hơn là hiện tại anh vẫn chưa muốn kết hôn.
“Mẹ, chuyện hôn nhân của con thì để con tự lo liệu.”
“Để con tự lo liệu? Để con tự làm thì không biết bao giờ mẹ sẽ nhìn thấy mặt con dâu nữa. Mẹ cho con cơ hội cuối cùng, nếu cuối tháng không có bạn gái thì mẹ sẽ mang sính lễ đền nhà họ Lâm đấy. Tiểu Phong, con cũng hiểu tính của mẹ rồi, mẹ đã nói thì sẽ làm.”
Mẹ Lục nói xong liền bỏ lên phòng. Lục Phong nhìn theo bóng lưng của bà chỉ biết lắc đầu. Chỉ còn năm ngày nữa anh biết đi đâu tìm một cô vợ đây?
Lục Phong anh kinh nghiệm yêu đương bằng con số không làm sao dám nói đến chuyện chung thân đại sự. Lục Phong chỉ biết thở dài. Anh lấy điện thoại, chạy lên phòng than thở với Mạc Tư.
“Lục tổng, hay là anh cứ nghe lời của phu nhân đi, kết hôn với Lâm tiểu thư. Tôi thấy Lâm tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa có gia thế, quan trọng là người ta cũng có ý với anh.”
Mạc Tư ở đầu bên kia nhìn thấy Lục Phong bị mẹ Lục hối thúc chuyện hôn sự mà cười đến gập bụng lại. Tiếng cười đầy giễu cợt của Mạc Tư không ngừng truyền vào tại Lục Phong, anh cau mày
khó chịu, lên tiếng dọa nạt.
“Còn cười nữa tháng này tôi nghĩ cậu không cần nhận lương đâu.”
“Em không dám, không dám cười nữa, Lục tổng đừng tức giận.”
“Nghĩ cách đi, tôi không muốn kết hôn với Lâm Trà đâu.”
Mạc Tư không ngừng thầm ai oán, chuyện này là chuyện riêng của Lục Phong, anh dựa vào đâu bắt hắn nghĩ cách cho anh chứ. Nhưng vì tiền đồ trước mắt, Mạc Tư vẫn phải nhượng bộ.
“Tôi thấy anh có ý với Thẩm tiểu thư, hay là tiếp tục hợp tác với cô ấy?”
Updated 61 Episodes
Comments
Dieu Le
ayda...tg này sắp xếp ý từ,câu từ hay lắm đấy.có ý nghĩa nua..
2022-09-20
0
Losa
Lục Phong ngầu lòi
2022-03-13
1
• ᙢεᎥ | 𝓑𝓪𝓑𝓎 𝓖𝒾𝓇𝓁 🦢 •
hóng ~
2022-03-02
0