Chương 2: Chỉ có trẫm mới có thể ban chết.

Một lời nói ra khiến tất cả tròn mắt, chuyện này không phải chỉ cần giao lại cho quan phủ là xong sao? Hà cớ gì tội trạng đã rành rành còn đem về triều xử lý? Nhưng tất cả đều không dám nói gì, chỉ hành lễ cúi đầu khi gót chân thiên tử đi qua. 

********

- Thánh thượng hồi cung...

Sau tiếng thông báo to và dài, cổng điện mở ra, thị vệ trải dài từ cổng đến Di Hòa điện đồng thanh hô:

- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. 

Kiệu rồng đi giữa hàng người, Lữ Vỹ Kỳ quan sát hai bên rồi cúi đầu khẽ cười, cuộc đời hắn lại trớ trêu thế này. Khung cảnh mờ dần, đầu óc tê dại, Lữ Vỹ Kỳ không suy nghĩ được gì nữa, toàn thân mất ý thức ngã sầm xuống đất. 

Trước cửa Di Hoà điện, Uyển Đồng dìu tay nàng bước xuống. Sở Tiêu bước lên bẩm báo. 

- Thưa bệ hạ, tên tội phạm đã bất tỉnh rồi, có lẽ do mất sức quá nhiều. 

Hoạ Y thong thả bước vào chính điện, hai cung nữ dâng nước cho nàng rửa mặt, Sở Tiêu đi theo đợi lệnh. 

Hoạ Y thấm khô mặt bằng khăn lụa, cũng chẳng quan tâm người nàng đem về đang nằm phơi trước sân, được một lúc nàng mới lên tiếng:

- Cho hắn ăn no rồi đưa vào đây. 

- Tuân lệnh. 

Đã là tội phạm trên pháp trường thì làm gì được no bụng, quãng đường từ thôn Tam Cúc đến hoàng cung cũng chẳng phải gần, hắn lại đi bộ nên nếu không cho hắn ăn no thì hắn sẽ chết vì đói mất, gắng gượng tới đây xem ra hắn cũng rất giỏi rồi. 

Lữ Vỹ Kỳ bị dội nước lạnh cho tỉnh lại, sau đó được Sở Tiêu dẫn đến nhà bếp cho ăn cơm. Hắn đói đến hoa mắt, nên ăn một mạch đến bốn bát rồi nhận lấy một bộ quần áo dành cho nô bộc đem đi tắm rửa. Thân thể đau nhức không nghe lời, hắn làm theo chỉ dẫn của Sở Tiêu như một con rối. 

Hoạ Y lúc này đã thay một bộ y phục màu xanh lam, phục hồi long nhan diễm lệ nhưng không hề ra vẻ mềm yếu, nửa phần tóc búi cao cài trâm phượng hoàng, nửa phần còn lại thả dài chấm lưng, ngồi trên ghế rồng. Long thể nghiêng qua một bên dựa vào tay đòn của ghế, tay phải cầm tấu chương. Vừa ưa nhã, vừa tràn đầy khí chất. 

Sở Tiêu bước vào bẩm báo:

- Khởi bẩm bệ hạ, hắn đang đứng chờ ngoài điện. 

Hoạ Y không có phản ứng gì quá đổi, thậm chí còn có chút nhàm chán, nàng phất bàn tay trắng muốt, ngón tay ngòi bút thon dài nhẹ đưa giữa không trung, cho người đi vào. 

Lữ Vỹ Kỳ được dẫn vào trong điện, hắn khó khăn khuỵu gối xuống sàn. 

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. 

- Ngẩng mặt lên, tên gì? 

Lời của Hoạ Y không nặng, không nhẹ, cũng chẳng ấm tai, tay vẫn cầm tấu chương, mắt không hề chuyển. 

Lữ Vỹ Kỳ hơi nâng mặt lên, giọng nói có phần trầm thấp. 

- Bẩm thánh thượng, thảo dân họ Lữ tên Vỹ Kỳ. 

Hoạ Y buông tấu chương, chỉnh tư thế ngồi, thẳng lưng nhìn xuống. 

- Nhìn vào mắt trẫm. 

Sở Tiêu hơi bàng hoàng, bởi điều cấm kị của bọn nô tài, lẫn quan lại trong triều là nhìn thẳng vào long nhãn của đức vua, nay một tên tội phạm lại được người cho phép làm điều đó, có phải là đang ưu ái cho hắn không? 

Lữ Vỹ Kỳ cũng biết thánh thượng ngự trị ở trên cao, một tên hèn hạ như hắn làm sao có tư cách nhìn thẳng vào người. Hắn không hiểu tâm tư của thánh thượng, với tội danh của hắn có lẽ giờ này đầu nên lìa khỏi cổ rồi. 

Lữ Vỹ Kỳ chỉ khẽ nâng mi thêm một chút, con ngươi đen ghim xuống nền gạch, hương trầm len kẻ qua từng đợt khí rất dễ chịu nhưng tâm hắn cực kì khó chịu. 

Mắt phượng xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống, toát lên sự cao lãnh của bậc đế vương đang nhìn đám ruồi bọ ở dưới chân. Hoạ Y cũng không làm khó hắn, nàng chăm chú nhìn vào hàng mi đang rủ rồi lên tiếng:

- Ngươi đã làm nhục dân nữ kia bằng cách nào?

Tâm Lữ Vỹ Kỳ hơi hoảng loạn, bằng cách nào? Hắn cũng không biết nữa, hắn đã nhận tội rồi không phải sao, vậy thì cần gì phải biết nguyên nhân hay cách thức phạm tội. 

Thấy hắn im lặng hồi lâu không nói, Sở Tiêu nhắc nhở:

- Hoàng thượng đang hỏi, không được thất lễ. 

Lữ Vỹ Kỳ cảm thấy đầy chế nhạo, loại chuyện này nên kể thế nào mới phải. Hắn thở dài, mặc kệ đang đối mặt với ai, hoàn toàn buông lỏng cảm xúc, khẽ nâng khuôn mặt chằng chịt những vết trầy xước lên đối diện với Hoạ Y. 

- Bẩm bệ hạ, thảo dân sợ loại chuyện nhơ nhuốc này nói ra sẽ làm ô uế hào quang của người, thảo dân tội đáng muôn chết, kính xin người cứ xử tội chết cho thảo dân. 

Hoạ Y nhếch môi, nghiêng người lần nữa, nàng chống khủy tay lên thành ghế, bàn tay tựa cằm, ngắm nhìn dung mạo của tên tội phạm có dáng vẻ bất cần không sợ chết. Nàng lười biếng giễu cợt. 

- Chỉ có trẫm mới có thể ban chết, còn ai dám xin chết trước mặt ta. 

Lữ Vỹ Kỳ cứ giữ dáng vẻ thẳng lưng quỳ gối, nhìn chằm chằm vào Hoạ Y. Hắn không sợ, ai nói Nữ hoàng đế của Hoàng Hoa quốc bất tài vô dụng, hoang dâm khó lường, hắn chỉ thấy nàng có chút gì đó rất mê hoặc và cũng rất nhân từ, ít nhất là đối với một tên tội phạm như hắn. 

Hoạ Y không hỏi gì thêm, nàng nhướng mi nhìn Uyển Đồng ra lệnh. 

- Bắt đầu từ ngày mai em phụ trách hướng dẫn hắn cách làm việc của một cung nữ hầu cận. 

Uyển Đồng hốt hoảng vội can ngăn. 

- Nhưng thưa chủ tử, hắn là… 

Hoạ Y giơ tay giữa không trung, ngăn cho Uyển Đồng nói tiếp rồi phất tay bảo giải tán. 

Uyển Đồng không dám trái lệnh nhưng một tên biến thái, mất cả tính người như hắn giữ bên cạnh không phải là rất nguy hiểm sao, nàng không thích hắn nhưng không còn cách nào khác. 

Lữ Vỹ Kỳ không hiểu, tại sao Hoàng thượng lại muốn giữ hắn bên cạnh, thiên hạ đồn rằng Nữ hoàng đế của Hoàng Hoa quốc thích nhất là hành hạ người khác nhưng nàng không hề làm khó hắn, còn giữ hắn lại, rốt cuộc một tên tội phạm có ích gì chứ? Nàng ở trên cao kia ưu nhã nhìn hắn, long nhãn của nàng như nhìn thấu tâm can hắn, khiến hắn cảm thấy thật khó đoán.

Sở Tiêu nhìn bóng Uyển Đồng đưa Lữ Vỹ Kỳ khuất xa, mới bước ra giữa điện nhẹ lên tiếng. 

- Bệ hạ, hắn mang trọng tội, người giữ bên cạnh e là không hay. 

Hoạ Y mỉm cười, nàng giở một tấu chương khác rồi cầm lên xem, không hề đáp lại lời của Sở Tiêu. 

Từ đôi mắt đen vô định đó, nàng thấy mình của những ngày trước, những ngày mẫu phi qua đời không còn ai nương tựa, phụ hoàng lại ghẻ lạnh với nàng. Có những lần bị các tỉ muội bắt nạt lại chẳng biết kêu than với ai, hoàn toàn mất đi điểm tựa. Nàng biết hắn là tội phạm, còn là tội khó dung nhưng tại nơi hành quyết, nàng bắt gặp ánh mắt thấp thỏm của gia quyến nạn nhân và đôi mắt cợt nhã của tên tội phạm, nàng nghi ngờ lời thú tội kia mà tin vào trực giác của chính mình. 

Thấy chủ tử rơi vào trầm tư Sở Tiêu cũng thôi không lên tiếng, phàm là chuyện người đã làm thì không ai có thể thay đổi, chỉ sợ ngày mai thượng triều phản thần lại có cớ làm khó. Người chỉ mới đăng cơ được một năm nhưng thù trong, giặc ngoài luôn lăm le lật đổ ngai vị, nếu không phải người khôn khéo tài tình thì có lẽ bây giờ ngai vàng đã đổi chủ. 

********

Lữ Vỹ Kỳ được xếp ở cùng phòng với các nô bộc khác, hắn nằm co ro ở bìa giường, toàn thân đau nhức, chỗ nào cũng chằng chịt vết thương. Hắn không ngủ được cứ mở mắt nhìn lên trần nhà. 

- Bôi vào vết thương. 

Sở Tiêu là thị vệ thân cận của Hoàng thượng, võ công cao cường, nên hành động rất cẩn thận, đến bước chân người khác cũng không nghe thấy. 

Lữ Vỹ Kỳ giật mình, đợi hắn ngồi dậy cầm lấy lọ thuốc thì Sở Tiêu đã đi xa rồi. 

Chapter
1 Chương 1: Đưa tội phạm về cung.
2 Chương 2: Chỉ có trẫm mới có thể ban chết.
3 Chương 3: Chải tóc cho trẫm.
4 Chương 4: Thị uy.
5 Ở đây không có nắng, cớ gì mặt lại đỏ
6 Cuộc gặp gỡ không vui
7 Thái thượng hoàng
8 Đối với Người chỉ có nàng là không xứng
9 Lời là giả dối nhưng tâm là thật
10 Có ngươi ở đây thật tốt
11 Chuyện đã biết trước thì có gì đáng bất ngờ
12 Tết đoan ngọ
13 Ta muốn hắn
14 Giận
15 Bệ hạ đừng giận nữa
16 Hợp tác
17 Người đang giết chết nô tài đấy
18 Bạch Trạch Dương
19 Dẹp mộng
20 Phiền muộn
21 Chỉ vậy thôi đừng để người khác biết
22 Sứ giả đến
23 Cầu thân
24 Lấy một nữ nhi làm con tốt thí mạng, nàng không làm.
25 Lữ Vỹ Kỳ đã có lý tưởng của đời mình
26 Nàng gánh giang sơn trên vai, hắn lại chỉ có mình nàng
27 Sợ một ngày còn nàng lại chẳng còn ta
28 Thân phận bại lộ
29 Ngai vàng không ngồi, long mão không đội
30 Ta muốn tắm
31 Người ta muốn ở bên cạnh là nàng
32 Người có từng xem nhi thần là hoàng nữ của Người ?
33 Có ta ở đây rồi
34 Xin Người, tin ta một lần thôi
35 Có đau không?
36 Tại sao lại là chàng, tại sao lại là Y Nguyệt?
37 Ta và nàng phải làm sao đây?
38 Khách quý ghé thăm
39 Cả đời ta chỉ xin ích kỷ một lần này thôi
40 Cho ta theo nàng có được không?
41 Hoạ Y
42 Uống rượu cùng nàng
43 Lên đường
44 Nơi hoang vu có nhau không sợ cô đơn
45 Chàng sợ sao?
46 Ngắm bình minh
47 Lữ Vỹ Kỳ chật vật
48 Trộm lương thực
49 Món quà duy nhất nàng muốn giữ đến cuối đời
50 Lý tưởng của thiếp là đất nước, là chàng
51 Hoạ Y, ta yêu nàng
52 Phải chi ta và nàng đều là gió
53 Chuẩn bị ra trận
54 Cuộc đời có mấy lần được yêu
55 Trương Tử Văn xuất quân
56 Uống rượu giao bôi
57 Giáp lá cà
58 Đoàn kết, tiến lên
59 Giao tranh
60 Nơi sa trường chết chóc chớ hỏi họ xưng tên
61 Đã không thể quay đầu
62 Phu quân, thiếp yêu chàng
63 Sau này có thiếp, lại chẳng có chàng
64 Mùa xuân năm nay chàng chỉ còn lại một nắm tro tàn
65 Nhân sinh như một chiếc lá
66 Đền tội
67 Tương tư khổ lụy
68 Hạnh phúc ảo ảnh
69 Hy vọng
70 Cửa sổ ai đóng?
71 Đi săn
72 Trở về rồi
73 Đáy mắt đã khô
74 Hạ Vỹ
75 Đau lưng
76 Chàng ghen sao?
77 Sẽ tiết chế
78 Biện pháp duy nhất
79 Vi hành
80 Bệnh lạ
81 Lời hứa của vua
82 Đợi đến bạc đầu
83 Thần y
84 Cách trị bệnh
85 Tham quan bị bắt
86 Tiên tử trong lòng ta
87 Nghi ngờ thân phận
88 Lộ mặt
89 Sự thật phơi bày
90 Có hối hận không?
91 Y Nguyệt lại tới mượn người
92 Dấu tích đặc biệt
93 Quang Dao cầu thân
94 Đặt tên cho đứa bé
95 Mỗi người chỉ có một lần được sống
96 Trao lại long mão
97 Hôn lễ
98 Kết.
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Chương 1: Đưa tội phạm về cung.
2
Chương 2: Chỉ có trẫm mới có thể ban chết.
3
Chương 3: Chải tóc cho trẫm.
4
Chương 4: Thị uy.
5
Ở đây không có nắng, cớ gì mặt lại đỏ
6
Cuộc gặp gỡ không vui
7
Thái thượng hoàng
8
Đối với Người chỉ có nàng là không xứng
9
Lời là giả dối nhưng tâm là thật
10
Có ngươi ở đây thật tốt
11
Chuyện đã biết trước thì có gì đáng bất ngờ
12
Tết đoan ngọ
13
Ta muốn hắn
14
Giận
15
Bệ hạ đừng giận nữa
16
Hợp tác
17
Người đang giết chết nô tài đấy
18
Bạch Trạch Dương
19
Dẹp mộng
20
Phiền muộn
21
Chỉ vậy thôi đừng để người khác biết
22
Sứ giả đến
23
Cầu thân
24
Lấy một nữ nhi làm con tốt thí mạng, nàng không làm.
25
Lữ Vỹ Kỳ đã có lý tưởng của đời mình
26
Nàng gánh giang sơn trên vai, hắn lại chỉ có mình nàng
27
Sợ một ngày còn nàng lại chẳng còn ta
28
Thân phận bại lộ
29
Ngai vàng không ngồi, long mão không đội
30
Ta muốn tắm
31
Người ta muốn ở bên cạnh là nàng
32
Người có từng xem nhi thần là hoàng nữ của Người ?
33
Có ta ở đây rồi
34
Xin Người, tin ta một lần thôi
35
Có đau không?
36
Tại sao lại là chàng, tại sao lại là Y Nguyệt?
37
Ta và nàng phải làm sao đây?
38
Khách quý ghé thăm
39
Cả đời ta chỉ xin ích kỷ một lần này thôi
40
Cho ta theo nàng có được không?
41
Hoạ Y
42
Uống rượu cùng nàng
43
Lên đường
44
Nơi hoang vu có nhau không sợ cô đơn
45
Chàng sợ sao?
46
Ngắm bình minh
47
Lữ Vỹ Kỳ chật vật
48
Trộm lương thực
49
Món quà duy nhất nàng muốn giữ đến cuối đời
50
Lý tưởng của thiếp là đất nước, là chàng
51
Hoạ Y, ta yêu nàng
52
Phải chi ta và nàng đều là gió
53
Chuẩn bị ra trận
54
Cuộc đời có mấy lần được yêu
55
Trương Tử Văn xuất quân
56
Uống rượu giao bôi
57
Giáp lá cà
58
Đoàn kết, tiến lên
59
Giao tranh
60
Nơi sa trường chết chóc chớ hỏi họ xưng tên
61
Đã không thể quay đầu
62
Phu quân, thiếp yêu chàng
63
Sau này có thiếp, lại chẳng có chàng
64
Mùa xuân năm nay chàng chỉ còn lại một nắm tro tàn
65
Nhân sinh như một chiếc lá
66
Đền tội
67
Tương tư khổ lụy
68
Hạnh phúc ảo ảnh
69
Hy vọng
70
Cửa sổ ai đóng?
71
Đi săn
72
Trở về rồi
73
Đáy mắt đã khô
74
Hạ Vỹ
75
Đau lưng
76
Chàng ghen sao?
77
Sẽ tiết chế
78
Biện pháp duy nhất
79
Vi hành
80
Bệnh lạ
81
Lời hứa của vua
82
Đợi đến bạc đầu
83
Thần y
84
Cách trị bệnh
85
Tham quan bị bắt
86
Tiên tử trong lòng ta
87
Nghi ngờ thân phận
88
Lộ mặt
89
Sự thật phơi bày
90
Có hối hận không?
91
Y Nguyệt lại tới mượn người
92
Dấu tích đặc biệt
93
Quang Dao cầu thân
94
Đặt tên cho đứa bé
95
Mỗi người chỉ có một lần được sống
96
Trao lại long mão
97
Hôn lễ
98
Kết.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play