Sáng chủ nhật, tiết trời mát mẻ vô cùng dễ chịu khiến Nhật Anh muốn ngủ nướng đến tận trưa mới dậy. Thế nhưng mới 9 giờ, chuông điện thoại bỗng vang lên giục giã. Cậu vơ lấy điện thoại, giọng còn ngái ngủ:
“A lô, ai đấy?”
“Giờ này cậu còn ngủ à? Tôi đến đón cậu đi chọn quà cho Nga. Nhà cậu ở đâu, nói địa chỉ đi!”
Giọng Vũ Hoàng làm Nhật Anh tỉnh cả ngủ. Cậu nhổm dậy, đọc địa chỉ rồi lập tức vọt vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lựa đi lựa lại trong tủ đồ, cậu chỉ chọn được một bộ thể thao màu trắng mới mua khá hợp với tiết thu. Mặc xong quần áo, cậu vội vã chạy nhanh ra ngoài cổng đứng chờ.
Nhà của Nhật Anh là một ngôi nhà ba tầng cũ kỹ nằm trong một con ngõ nhỏ, khoảng sân trước nhà treo đầy hoa lan, phía trên cổng có một giàn hoa tigon màu hồng.
Chỉ một lát sau, Vũ Hoàng đi xe máy dừng lại trước mặt Nhật Anh. Anh nheo mắt nhìn bộ dạng của cậu. Không hiểu có phải do giàn hoa tigon đang độ nở rộ làm nền, lại thêm xác hoa hồng rực rải đầy dưới chân mà trông cậu vô cùng nổi bật, đẹp đến động lòng người. Vũ Hoàng đột nhiên ngẩn ra một hồi, nhìn cậu không chớp mắt.
Chợt một cơn gió thổi nhẹ khiến giàn tigon reo lên lao xao, những bông hoa rụng xuống bay chập chờn trong gió như một cơn mưa hoa trút xuống đầu Nhật Anh. Cậu khẽ mỉm cười, vui vẻ đưa tay bắt lấy một cánh hoa rồi mới bước đến gần Vũ Hoàng, chủ động gỡ chiếc mũ bảo hiểm treo trên tay lái.
“Anh muốn mua quà tặng tầm giá nào?”
Vũ Hoàng vốn là cậu ấm nhà họ Vũ giàu nhất nhì thành phố này. Chỉ vì anh không thích phô trương nên thường ăn mặc đơn giản, đi xe máy cà tàng như những sinh viên khác nên rất ít người biết gia thế của anh, trong đó có cả Nhật Anh và Thiên Nga.
Nghe Nhật Anh hỏi, anh giật mình chớp mắt mấy cái định thần lại, đáp: “Tôi không biết, bây giờ cậu là quân sư của tôi, tôi nghe cậu.”
Nhật Anh đội xong mũ, ngồi lên phía sau xe, ngẫm nghĩ một lát. “Chúng ta đến trung tâm thương mại đi, ở đó có nhiều thứ để chọn.”
Vũ Hoàng gật đầu, rồ ga đi về phía trung tâm thành phố. Ngồi đằng sau anh, Nhật Anh cảm thấy mình như không thở nổi. Chưa bao giờ cậu ngồi gần anh thế này, chiếc áo khoác mỏng không kéo khóa bị gió thổi hất về phía sau, chạm vào tay cậu.
Nhật Anh không dám đụng vào người Vũ Hoàng, cậu chỉ dám giữ một góc áo khoác, nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra. Bàn tay còn lại của cậu nắm chặt cánh hoa tigon, bóp nhẹ, khiến cánh hoa hình trái tim trở nên nhàu nhĩ, nát bấy.
Trung tâm thương mại mà Nhật Anh dẫn Vũ Hoàng đến nằm ngay giữa thành phố. Đó là một tổ hợp gồm hai tòa nhà lớn. Những tầng trên cao là khu văn phòng, ba tầng dưới dành cho các gian hàng bày bán rất nhiều loại hàng hóa.
Vũ Hoàng chủ động dừng lại trước một quầy bán đồ trang sức sáng lấp lánh, ngắm nghía một hồi.
Nhật Anh đi đằng sau đẩy nhẹ lưng anh, lên tiếng: “Đồ trang sức ở đây đắt tiền lắm, đi chọn đồ khác.”
Vũ Hoàng thản nhiên nói: “Tôi có đủ tiền mua, cậu không cần tiết kiệm cho tôi.”
Nhật Anh lườm anh một cái. “Đâu phải cứ mua đồ đắt tiền là tốt. Nga có lòng tự trọng, quà tặng càng đắt, cô ấy càng không thèm nhận.”
Vũ Hoàng chớp mắt, lời nói của Nhật Anh làm tăng thêm hứng thú của anh với Thiên Nga. “Vậy cậu dẫn đường đi.”
Nhật Anh đưa Vũ Hoàng tới trước một quầy hàng bán đồ len. “Sắp vào mùa đông rồi, anh nên mua tặng cô ấy một chiếc khăn quàng cổ.”
Vũ Hoàng nhấc lên một chiếc khăn, nghi ngờ nhìn vào tem dán giá.
“Giá này liệu chất lượng có ổn?”
Nhật Anh chỉ nhãn hiệu. “Đây là thương hiệu đồ len mà Nga hay dùng. Mỗi lần mua đồ, cô ấy đều tới đây. Anh yên tâm đi!”
Vũ Hoàng đặt chiếc khăn xuống, hạ giọng: “Vậy theo cậu nên chọn cái nào?”
Nhật Anh lật lên lật xuống một hồi mới chọn ra một chiếc khăn màu hồng nhạt, chất len xốp nhẹ, sờ vào mềm mịn như khăn lông thỏ.
“Cô ấy thích màu hồng, da con gái mỏng manh, hợp với loại len mềm mại thế này.”
“Cậu cũng hiểu cô ấy quá nhỉ!” Giọng Vũ Hoàng vô cùng khó chịu.
Nhật Anh biết anh đang ghen, cậu cười nhẹ, đáp: “Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, không hiểu nhau mới lạ.”
Vũ Hoàng hừ một tiếng rồi giật lấy chiếc khăn từ tay Nhật Anh, đưa cho nhân viên bán hàng.
“Chị gói đẹp một chút, tôi mua nó làm quà tặng bạn gái.”
Nhật Anh nhướng mày, điệu bộ giận dỗi của anh khá trẻ con khiến cậu rất muốn bật cười. Cậu giơ tay lên ngăn lại. “Nga từng nói với tôi, cô ấy không thích cách gói quà dùng theo mẫu sẵn có ở các trung tâm thương mại. Anh để tôi gói giúp cho.”
Vũ Hoàng ngạc nhiên. “Cậu biết gói quà à? Cậu là con trai đấy!”
Nhật Anh chỉ cười nhẹ bảo nhân viên tính tiền, rồi mang túi đồ đi trước. Vũ Hoàng bước nhanh theo sau, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.
“Anh muốn biết một thằng con trai có biết gói quà hay không thì theo tôi lên nhà, đứng đó nhìn tôi làm việc là biết ngay thôi.” Nhật Anh liếc mắt nhìn ra phía sau, mỉm cười lắc nhẹ túi đồ trong tay, rồi đi khỏi trung tâm thương mại.
Vũ Hoàng vội bám sát sau lưng, tò mò hỏi: “Cậu không mua quà tặng cô ấy à?”
“Tôi đâu cần lấy lòng cô ấy,” Nhật Anh thủng thẳng đáp. “Mà tôi cũng chỉ đủ tiền mời cô ấy ly trà sữa thôi nên không cần chọn lựa gì cả.”
Vũ Hoàng theo chân Nhật Anh xuống hầm gửi xe nhưng lòng vẫn băn khoăn. “Quà sinh nhật thực sự chỉ cần thế này thôi sao?”
“Anh còn muốn thế nào?” Nhật Anh tròn mắt ngạc nhiên.
Vũ Hoàng gãi đầu gãi tai. “Ý tôi là liệu có quá đơn giản không?”
“Anh có nhớ bị Nga từ chối vì không hiểu cô ấy chứ?” Nhật Anh dừng lại nhìn Vũ Hoàng. “Tôi mới là người hiểu Nga.” Dứt lời, cậu lập tức quay người bước đi.
Lời Nhật Anh khiến Vũ Hoàng nổi cơn ghen. Cậu hiểu cô ấy hơn anh. Hay thật. Vậy ai mới là người đang tán tỉnh cô ấy?
Chẳng mấy chốc hai người đã về đến nhà Nhật Anh. Cậu đẩy rộng cánh cổng sắt để Vũ Hoàng dắt xe vào dựng trong khoảng sân treo đầy hoa lan. Ngôi nhà ba tầng này có thiết kế phổ thông của những ngôi nhà ống trong thành phố, chỉ có điều trong nhà ngập tràn sắc xanh của cây cối mang lại một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Vũ Hoàng theo chân Nhật Anh đi lên tầng ba. Cậu mở cửa một căn phòng nhỏ, đồ đạc bên trong đơn giản gọn gàng. Giữa phòng kê một chiếc giường nhỏ phủ ga màu xanh dương, một bàn học liền tủ sách sát tường và một tủ đựng quần áo. Trên bệ cửa sổ mở rộng là mấy chậu hoa đủ màu đang khoe sắc.
Nhật Anh kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng mời Vũ Hoàng, rồi đi nhanh xuống lầu. Một lát sau cậu mang lên một ly trà nóng đặt xuống trước mặt anh.
“Anh uống một chút cho ấm người. Dù thời tiết chưa quá lạnh, nhưng đi xe máy ngoài đường, gió thốc vào người cũng rất dễ ốm.”
Nói rồi Nhật Anh kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, giấy bọc quà có nhũ óng ánh, cuộn dây ruy băng, kéo và băng dính.
Vũ Hoàng ngồi bên cạnh, nhấc ly trà lên nhấp một ngụm. Anh khá ngạc nhiên vì loại trà Nhật Anh pha cho anh là loại anh thích, hơn nữa lại đúng kiểu pha mà anh hay uống. Đó là trà lipton cổ điển, thêm một chút đường và một lát chanh vàng.
Muốn pha trà lipton nóng với chanh mà không sợ bị đắng thì chỉ có thể dùng duy nhất loại chanh vàng của châu Âu, nếu không phải người biết uống loại trà này sẽ không để ý đến chi tiết nhỏ như vậy. Trà nóng trôi xuống cổ họng khiến cơ thể anh ấm hẳn lên. Hương vị trà mộc mạc pha lẫn vị chanh thanh nhẹ lan trên đầu lưỡi mang đến cảm giác vô cùng thoải mái, đồng thời giúp xua tan cơn ghen tức đeo bám anh suốt dọc đường.
Anh nghiêng đầu nhìn cậu, thắc mắc: “Cậu hay uống loại trà này à?”
Nhật Anh vừa chăm chú gấp chiếc khăn thật gọn bỏ vào hộp, vừa đáp: “Đúng rồi, tôi thường uống như vậy, anh không thích sao? Nếu không thích thì tôi pha cho anh loại khác.”
“Không cần đâu, tôi cũng thích uống kiểu này.” Vũ Hoàng đi tới nhìn đôi tay thoăn thoắt làm việc của cậu.
Nhật Anh mỉm cười đóng nắp hộp lại, trải miếng giấy ra bàn bắt đầu gói. Đôi tay cậu khéo léo gấp phẳng từng nếp giấy khiến Vũ Hoàng phải liên tục buột miệng khen ngợi. Chẳng mấy chốc, hộp quà đã được gói xong, bên trên đính một chiếc nơ bằng ruy băng màu hồng xinh xắn. Nhật Anh lấy một tấm thiệp nhỏ xíu in hình hoa đưa cho Vũ Hoàng.
“Anh ghi vài chữ vào đây để tôi gắn lên hộp quà.”
Vũ Hoàng cầm bút, chần chừ một hồi mới ghi một dòng chữ nhỏ lên trên, Nhật Anh buộc nó vào chiếc nơ hồng.
“Cảm ơn cậu, gói quà rất đẹp!” Vũ Hoàng thành thật khen.
Nhật Anh bỏ hộp quà vào trong túi, đưa cho Vũ Hoàng. Ngón tay cậu vô tình chạm phải tay anh khiến hai má nóng bừng. Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
“Chờ đến khi cô ấy nhận quà, lúc đó anh cảm ơn tôi vẫn chưa muộn.”
“Không biết Nga có tổ chức sinh nhật ở đâu không nhỉ?” Vũ Hoàng thắc mắc.
“Không,” cậu lắc đầu. “Cô ấy không thích tổ chức tiệc sinh nhật. Đúng ngày đó anh gặp cô ấy tặng quà là được.”
Vũ Hoàng đứng dậy, ngập ngừng: “Hôm nay… làm phiền cậu quá.”
“Không có gì,” cậu mỉm cười, hất nhẹ mái tóc. “Tôi đã hứa giúp anh rồi mà.”
Tiễn Vũ Hoàng ra tận cổng, Nhật Anh đứng dưới giàn hoa tigon nhìn hút theo bóng lưng anh khuất sau lối rẽ. Mùa thu ngày nào cũng có gió. Một cơn gió thổi nhẹ bứt tung những cánh hoa ném xuống đất, rắc đầy lên vai áo. Cậu đưa tay bắt lấy một cánh hoa, xòe ra trước mặt ngắm nhìn.
Rất nhiều người thích hoa tigon vì có hình trái tim màu hồng vô cùng xinh xắn, nhưng nhìn kỹ, nó là hình trái tim vỡ.
______
Minh họa cho ly trà lipton nóng pha với chanh vàng:
Đây là hoa tigon mọc trên giàn:
Đây là một bông hoa tigon hình trái tim vỡ:
Updated 116 Episodes
Comments
°^° Tư Hạ •-•
nghe là hiểu vấn đề r...
2024-06-24
0
Nguyễn Anh Khôi
Bộ này lần đầu đọc mà mê tít
2022-05-02
2
𝖅𝖚𝖗𝖆 [木每]
Ulatr, chủ nghĩa ngọt ngào của tác eim vẫn là không quên đâu :))))
2022-03-11
2