Chương 3.

Thùy rời khỏi nhà em trai trong tâm trạng bực bội khó chịu.

Lớn rồi, muốn phản rồi!

Thùy biết em trai mình nói đúng. Cô không có quyền can thiệp vào hôn nhân của hai đứa chúng nó nhưng cả cô và mẹ không muốn mất một cô em dâu, con dâu tốt như Hoài: hiền lành, ngoan ngoãn, nghề nghiệp ổn định, gia đình gia giáo.

Từ trước đến nay, Thùy luôn dùng lý lẽ để đàn áp thằng em trai ngốc, nhưng hôm nay, cô có cảm giác mình đang cãi cùn.

Như Khánh nói, việc để Hoài sống với một người không có tình cảm với mình là hủy đi cuộc đời của con bé. Thằng em trai ngốc lạnh nhạt với con bé cả năm trời, có lẽ Hoài cũng chẳng chịu nổi nữa. Hôn nhân không có tiếng nói, không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết nhất định sẽ ly hôn.

Thùy có chửi em trai: "Nếu không có tình cảm, mày còn cưới nó, làm lở giở đời nó. Khánh, mày đừng mồm nói như bản thân mày vô tội vậy. Mày không ngoại tình, nhưng mày lạnh nhạt với nó. Nếu nó tự viết đơn ly dị, thì cũng là do mày ép nó."

Đáp lại là ánh nhìn mệt mỏi của Khánh nhìn cô: "Đúng rồi, em rất tệ. Nhưng hơn ba mươi tuổi, ngày nào cũng bị hối thúc kết hôn, em không phải như chị."

Thùy xoa xoa đầu, khoác áo blouse lên rồi đi ra khỏi phòng.

Chuyện thằng em với con bé Hoài coi như đã không còn hi vọng. Cô sẽ không can thiệp hay hùa theo mẹ nữa, chỉ có điều, nó muốn qua lại với con bé diễn viên kia lại là chuyện khác. Nếu nó tìm được người tốt, cô sẽ ủng hộ, còn nếu kiên quyết qua lại với con nhỏ kia, thì bước qua xác chị rồi tính tiếp!

"Bệnh nhân Trần Thị Lan phòng số năm sao rồi?"

Văn Khiêm từ sau đi đến vỗ vai cô hỏi.

Thùy nhẹ nhàng trả lời: "Tình trạng ổn định, tiếp xúc tốt, theo dõi thêm một ngày nữa là có thể xuất viện."

Văn Khiêm gật đầu, cũng không hề kiên dè mà xoa đầu cô, rồi nói: "Tối nay có trực không, anh em mình đi ăn? Anh khao!"

"Em không trực, nhưng bận ngủ rồi.", Thùy nhẹ nhàng nói, cùng lúc gỡ bàn tay đang vò đầu cô ra, mặt không biến sắc mà nhắc nhở, "Đừng có vò đầu em."

Ở khoa Ngoại Thận- Tiết niệu, không ai không biết bác Thùy và bác Khiêm là bạn thân. Thân thiết đến mức lúc trước mấy chị điều dưỡng trong khoa còn cho rằng hai người sắp kết hôn đến nơi. Nhưng đã hơn mười năm, cả hai vẫn độc thân, cũng chẳng tiến triển gì hơn ngoài cái danh bạn bè.

Khiêm choàng vai cô, nhưng bị Thùy đẩy ra.

"Đi ăn lẩu, ăn nướng, uống trà sữa. Thùy, anh mời đó, đi với anh!"

Thùy đẩy người cao hơn mình cả cái đầu rồi lầm bầm: "Để yên cho em đi khám bệnh, người ta nhìn kìa."

"Thùy, đi với anh đi..."

"Anh kiếm bạn gái đi chung đi."

Nụ cười trên khuôn mặt của Khiêm cứng lại.

Thùy không để ý, vẫn tiếp tục rảo bước, miệng nói tiếp:"Cũng gần bốn mươi rồi, nên lập gia đình đình đi. Lúc đó em hứa sẽ đi mừng cưới anh thật lớn..."

Khiêm yên lặng, đi theo Thùy một đoạn rồi đi vào phòng bệnh số 3.

Quen nhau gần hai mươi năm, chờ người gần hai mươi năm, cuối cùng sợ rằng không phải là câu: Em thích anh.

Năm nay, anh đã ba mươi tám. Gặp nhau khi mới mười tám đôi mươi, đến bây giờ sắp bốn mươi, sợ rằng tình cảm này anh sắp phải buông bỏ không đợi được nữa. Giữa Thùy và anh, không biết là ai ngốc hơn ai?

Một người yêu nhưng không chịu nói, một người lại như khúc gỗ không hiểu không hay.

Thăm bệnh xong, Khiêm cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi đến rủ Thùy ăn cơm chung.

"Chiều nay anh có ca mổ đúng không?"

Thùy vừa ăn, vừa nói.

Như một thói quen, Khiêm thó đũa lấy đi mấy miếng đậu, thứ mà Thùy cực ghét, bỏ vào phần cơm của mình.

"Ừ. Chiều nay, em cũng có một ca đúng không?"

"Một ca mổ lấy sỏi thận. Anh hình như là sỏi kẹp niệu đạo?"

Khiêm gật đầu, gắp bỏ cho cô quả trứng.

Thùy như có như không đột nhiên nói: "Tối nay, mổ xong rồi mình đi ăn đi. Em muốn ăn lẩu, quán cũ."

Khiêm ngớ người nhìn cô.

Hiếm khi mới thấy bác Thùy cười. Cô nói: "Ăn đi, nhìn gì! Tối nay anh khao đúng không? Thế em trả tiền nước nhé!"

Ăn xong, hai anh em việc ai người nấy làm.

Mổ xong,Thùy về phòng trực ngồi nghỉ.

Reng!

Thùy mệt mỏi không thèm liếc nhìn tên, ấn nghe máy. Giọng đầu dây bên kia rất hốt hoảng: "Chị Thùy, bố em...chị ơi..."

Nghe giọng nói, Thùy đứng phắt dậy.

"Hoài! Có chuyện gì? Bố em làm sao?"

Đầu dây bên kia có tiếng nấc, dường như Hoài không giữ nổi được bình tĩnh. Đúng lúc này, điều dưỡng đi vào thông báo với cô:" Bác Thùy, trưởng khoa gọi chị đi hội chẩn cho bệnh nhân mới vào khoa cấp cứu."

Linh cảm như trỗi dậy, Thùy hỏi: " Cô có biết tên bệnh nhân mới vào không?"

Điều dưỡng trả lời: "Hình như là Trần Văn Dương."

Cùng lúc này, đầu dây bên kia vang lên: " Chị ơi, bố em nhập viện rồi!"

Thùy khoác vội áo blouse, bước ra cửa, vừa đi vừa nói qua điện thoại vài câu trấn an: "Không sao, đừng hoảng. Bây giờ chị đi hội chẩn cho bố em, lát nữa chị em gặp nhau."

"Chị ơi, em sợ lắm!"

"Đừng sợ, chuyện đâu còn có đó!"

Cúp máy, cô rảo bước càng nhanh. Đi ngang qua hành lang, cô bắt gặp Khiêm cũng đang tất tưởi đi thật nhanh.

" Tối nay không thể đi ăn rồi.", Khiêm nói, Đa chấn thương."

Thùy gật đầu.

.

.

.

.

Bệnh nhân được đưa vào phòng mổ. Từ sáu giờ tối cho đến một giờ sáng hôm sau, ca mổ hoàn thành.

Thùy vứt găng tay, rửa ráy mặt mũi sau đó ra ngoài. Trên băng ghế bệnh nhân là một cô gái đang gục mặt khóc nức nở.

"Xong rồi, không khóc nữa. Bác tạm thời qua cơn nguy hiểm, cần theo dõi thêm."

Thùy ngồi xuống vỗ vỗ vai Hoài. Còn Hoài thì mếu máo như đứa trẻ.

Khiêm đi ra sau, thấy cảnh này...

Người quen của Thùy sao?, Khiêm thầm nghĩ rồi đi đến chào hỏi.

"Ca mổ thành công, cô không cần phải lo lắng."

Nói xong, còn véo nhẹ vai áo của Thùy, ánh mắt ra ý hỏi: "Em quen à?"

Thùy gật đầu. Cô quay sang nói Hoài: " Tối này chị ở lại đâu, em cứ về nhà nghỉ, mai vào thăm bác sau."

Hoài nói: "Chị mổ mệt rồi, em không sao! Chị..."

Thùy ngắt lời: "Nghe lời chị, đi về nghỉ, mai vào. Đổ ra đấy lại khổ bác gái. Nhìn em đi, đầu xù tóc rối, mặt mũi sưng húp lên, chỗ nào giống giảng viên. Về nghỉ ngơi lấy lại sức, mai vào chăm bố."

Hoài do dự rồi gật đầu: "V...âng."

" Em cảm ơn chị", Rồi quay sang phía Khiêm, "Cảm ơn bác sĩ."

"Trách nhiệm của chúng tôi."

Chào chị Thùy và bác sĩ nam kia xong, Hoài mệt mỏi bước ra về. Cô dừng lại ở một góc gần căn tin bệnh viện, gọi điện về cho mẹ.

"Sao rồi con? Mẹ gọi cả trăm cuộc sao không nghe máy? Bố sao rồi con?"

Đầu dây bên kia, mẹ của cô gần như đã khóc đến lạc giọng.

Hoài hít một hơi sâu, cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể, trả lời mẹ: "Dạ, bố ổn rồi mẹ. Không sao hết, chị Thùy nói theo dõi thêm sau mổ. Giờ chỉ chờ bố tỉnh nữa thôi mẹ."

"Cảm ơn Trời, Phật!", nghe ra từ đầu dây bên kia, mẹ của cô đã khóc, "Giờ con về nghỉ ngơi, mẹ vào chăm bố. Về nghỉ mai còn đi dạy."

"Chị Thùy...", ngập ngừng một lát cô nói tiếp, "Con ở lại chăm bố, con viết đơn xin phép mai nghỉ rồi. Chiều mai mẹ hẳn vào viện."

Nói rồi cô cúp máy.

Hoài quay ngược trở lại, gặp ngay Khiêm đang đi xuống căn tin mua đồ ăn.

"Không phải nói cô về nghỉ ngơi rồi sao?", Khiêm hỏi, " Yên tâm đi, bé Thùy nhà tôi rất có trách nhiệm."

Hoài nhìn vị bác sĩ có phần cợt nhả này, rồi đáp: " Đấy là bố của tôi. Bác sĩ có thấy ai để bố ruột nằm trong viện rồi về nhà ngủ không. Tôi không làm được."

Chị bán hàng đưa đồ ăn cho Khiêm, anh cười nói vài câu rồi thanh toán, đoạn nói một câu bân quơ với Hoài: "Cứng đầu thiệt."

Cả hai cùng chung đường, đi về khoa Ngoại Thận-Tiết niệu. Vừa đi, Khiêm vừa hỏi: "Cô là gì của Thùy?"

Không mặn mà cho lắm, Hoài đáp cho có lệ: "Người quen."

"Người quen?", Khiêm nói, "Đương nhiên tôi biết chứ. Như tôi với em ấy cũng là người quen, quen biết từ lúc còn trẻ. Nhưng cô với cô ấy là quen như thế nào? Tình chị em?"

Nói xong, còn nghiêm túc chặn trước mặt cô.

Hoài tức đến bật cười nhìn gã bác sĩ dở hơi này.

Cô nghiêm sắc mặt lại, đáp: "Quan hệ giữa tôi và chị ấy không cần thiết phải nói với anh!"

"Cô không nói cũng được, nhưng tôi nhắc nhở cô: Tôi và Thùy quen biết từ lúc còn học y, cô đừng hòng cướp cô ấy..."

Chưa nói xong, Hoài đã cắt lời Khiêm: " Chị Thùy là chị chồng cũ của tôi. Anh tránh ra đi."

Nói xong câu này, ánh mắt Hoài trở nên buồn bã.

Vừa buồn vừa tức cười, ông bác sĩ này thích thầm chị Thùy, thậm chí còn ghen bóng ghen gió với cô.

Khiêm giãn nét mặt ra, tự nhận thấy mình đã vô duyên, liền ấp úng nói: "Xin lỗi... Tôi..."

Hoài thở dài, xua xua tay, cười khổ:"Lỗi phải gì! Về khoa."

Hoài rảo bước thật nhanh, cố kìm nén cảm xúc tiêu cực cũng như những giọt nước mắt sắp chực trào.

Ly hôn rồi, còn dây dưa với nhà chồng. Nhưng mà lúc khó khăn như này, ngoài trừ chị Thùy, cô chẳng còn biết trông cậy vào ai.

Hot

Comments

trần thị anh

trần thị anh

Bác sĩ Khiêm có suy nghĩ thật thú zị 😆
Hẳn là tình chị em 😂

2022-03-12

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play