Nhã Ái sau khi hôn mê một ngày một đêm cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô bé mở mắt ra, lặng lẽ đưa mắt quan sát xung quanh. Nội thất căn phòng này trông chẳng khác nào với phòng ốc của hoàng gia. Các trang thiết bị, trang trí hết sức xa hoa từ chiếc đèn trần cổ kính lộng lẫy đến thiết kế cửa kính trong suốt. Từ bên trong có thể nhìn thấu bên ngoài nhưng bên ngoài chẳng thể nhìn được vào trong. Mặc dù ánh nắng bên ngoài vô cùng chói chang nhưng lại không lọt được vào. Nếu Nhã Ái biết được cửa kính kia còn có tác dụng lọc tia bức xạ thì chắc còn ngạc nhiên hơn. Cả chiếc giường cô nằm cũng thoang thoảng mùi gỗ đàn hương hiếm có.
Nhã Ái vén chăn lên lộ ra bộ váy công chúa trên người. Này cũng hết sức là xa hoa đi, ngay cả đồ cho một người lạ như cô cũng đến mức phun phí như vậy. Chủ nhân của ngôi biệt thự này chắc hẳn vô cùng vô cùng có tiền.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, lúc này cô mới để ý đến vết băng trên chân mình mới khập khểnh bước đi tránh chạm vào vết thương. Sau khi di chuyển đến cửa kính, Nhã Ái thẫn người nhìn một vườn hoa rực rỡ những đóa Lưu Ly xanh biếc, bất giác nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Mẹ của cô thích nhất là hoa Lưu Ly. Bà thường hay cắm chúng vào những bình hoa trong nhà. Còn không ngừng dành thời gian, tỉ mỉ chăm sóc chúng mỗi ngày. Cô đã từng hỏi bà: "có rất nhiều loài hoa khác đẹp hơn vì sao lại yêu thích chúng đến như vậy?". Bà chỉ ôm cô vào lòng rồi dịu dàng đáp lời:
- Cha của Tiểu Ái lần đầu tiên tặng hoa cho mẹ chính là hoa Lưu Ly. Nó là loài hoa đã chứng kiến chuyện tình của cha mẹ. Mặc dù về sau tình cảm không còn nữa nhưng mỗi khi nhìn thấy hoa mẹ lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Đáng tiếc tất cả đã tan rồi.
Nhìn thấy Nhã Ái cứ đứng thẫn thờ nhìn ra vườn hoa bên ngoài, đến cả việc anh đã đứng bên cạnh cô một lúc lâu vẫn chưa phát hiện ra liền lên tiếng:
- Xem ra em cũng rất thích hoa Lưu Ly? Có biết ý nghĩa của loài hoa này là gì không?
Nhã Ái dùng tay lau vệt nước mắt trên mặt, quay lại nhìn anh, rất phối hợp lên tiếng hỏi:
- Là gì?
Lãnh Phong đưa mắt nhìn ra bên ngoài, có chút hoài niệm nói:
- Don't for get me. Dù có chuyện gì xảy ra... cũng xin đừng quên tôi. Mẹ của anh... Bà đã trồng vườn hoa này. Cho dù lúc đó bà đã bệnh rất nặng vẫn cố gắng chăm sóc cho từng bông hoa một. Đến cả con trai bà ấy cũng không quan trọng bằng. Lúc sắp hấp hối trên giường bệnh, bà ấy lại nói với anh rằng sau này mỗi khi nhớ tới bà thì hãy nhìn chúng. Mãi sau này anh mới biết bà trồng vườn hoa này là để nhắc nhở cha, từng giờ từng phút không được quên bà ấy. Đây là cách trả thù duy nhất bà nghĩ ra. Vì sự bận bịu lạnh nhạt của ông mà bà mới sinh ra tâm bệnh lâu ngày. Ai cũng nói rằng bà bị điên mới xem những bông hoa kia là con của mình nhưng anh lại hiểu rằng chỉ là do bà chán ghét anh vì trông giống ông ấy.
Bất chợt anh quay sang nhìn cô mỉm cười, thoát ra khỏi những hoài niệm cũ kĩ:
- Sao anh lại nói với em những lời này cơ chứ. Cũng có cái gì tốt đẹp đáng để nói đâu. Thôi hãy quên nó đi.
Nói rồi định xoay người rời đi liền có một cánh tay bé nhỏ níu lấy tay anh, Nhã Ái lên tiếng yêu cầu:
- Anh... Cúi xuống một chút được không?
Mặc dù không biết con bé định làm gì nhưng Lãnh Phong vẫn làm theo.
- Tiểu bé con, em lại muốn làm gì đây?
Sau khi anh ngồi xổm xuống cạnh cô thì Nhã Ái liền nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ về anh. Hành động này của con bé làm cho Lãnh Phong sững người mất vài giây sau đó lại bật cười như điên.
- Thật là ấu trĩ! Tôi không phải là trẻ con, cũng không cần em phải an ủi tôi đâu. Chuyện cũng đã qua lâu rồi. Lúc mẹ mất tôi còn chẳng rơi nổi một giọt lệ.
Nhã Ái bất chợt lên tiếng nói vu vơ:
- Mẹ của anh... Bà ấy nhất định rất yêu thương anh, chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi.
- Em còn chưa từng gặp bà ấy, làm sao lại nghĩ như vậy? Lúc nhỏ tôi không phải là một đứa trẻ đáng yêu đâu. Bà ấy cũng... Không nhất định phải yêu thương tôi.
Chả hiểu sao khi nhắc đến bà hóc mắt anh lại có chút ửng đỏ. Rõ ràng là trong tang lễ của bà anh cũng chưa từng rơi nước mắt cơ mà. Làm sao lại có thể vì lời nói bâng quơ của đứa trẻ này mà muốn khóc rồi?
Nhã Ái vẫn giữ lấy tư thế ôm lấy anh, bàn tay theo nhịp vỗ nhẹ trên lưng Lãnh Phong, bất giác bật cười đáp:
- Anh bị ngốc à? Có người mẹ nào mà không thương con cái cơ chứ! Chỉ là bà ấy bị bệnh rồi nên không cách nào có thể chăm sóc anh tiếp tục mà thôi.
Mặc dù biết rằng đó là một lời an ủi hết sức vụng về thậm chí có thể không phải sự thật nhưng anh lại muốn tin vào lời nói đó.
Lãnh Phong cúi gằm mặt vào chiếc đầm của cô, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, giọng nói có chút run rẩy cất lên:
- Không được nhìn! Tôi chỉ là cảm thấy không được khỏe mà thôi.
- Được, anh không có khóc... chỉ là bị bệnh mà thôi. Em sẽ không nhìn cũng sẽ không nói với bất kì ai.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi nhưng lại hiểu chuyện, hiểu lòng người đến mức như vậy.
- Đứng yên đó, để tôi ôm em một lúc.
Nhã Ái vô cùng nghe lời đáp:
- Được.
Lãnh Phong lại cất lời:
- Sao lại dừng lại? Tiếp tục vỗ lưng cho tôi!
Cô bé có chút dở khóc dở cười nhìn anh. Vừa rồi còn bảo cô đứng yên, cô đứng yên rồi lại trách cô không tiếp tục vỗ về anh. Cô vỗ lưng an ủi anh từ nãy đến giờ mà tay đến mỏi nhừ đây này. Nhưng mà xem ra đã lâu rồi chưa có ai vỗ về an ủi anh như vậy cho nên bây giờ anh bắt đầu nghiện cảm giác này đi? Dù thế nào đi nữa, cảnh tượng một đứa trẻ an ủi một người lớn như anh vẫn hết sức quỷ dị. Trông anh lúc này nhìn như thế nào vẫn thấy giống một đứa trẻ to xác mà thôi.
- Anh trai, anh buông tay được rồi. Nói thế nào em cũng là bệnh nhân. Không lẽ cứ bắt em đứng như thế này ôm anh mãi?
- Cho dù bắt em ôm tôi cả đời em cũng không được từ chối đâu!
Nhã Ái nghe anh nói mà bất giác tưởng tượng đến cảnh hai bộ xương khô vẫn còn ôm chặt lấy nhau mà đến rùng mình.
- Cho em xin đi! Anh muốn ngược đãi bệnh nhân à?
Lời cô còn chưa dứt thì đã bị anh bế thóc lên theo kiểu công chúa, nhẹ nhàng đặt cô lại giường.
- Vẫn còn biết mình là bệnh nhân à? Tôi thấy em chạy nhảy rất tốt cơ mà. Lại đi được xa như vậy còn gì!
Xa? Từ chỗ giường nằm đến bên cửa kính cũng không tới 10 bước. Cô chỉ biết bất lực nhìn anh cười khổ. Lãnh Phong dùng tay gõ nhẹ lên mũi cô đầy sủng nịnh.
- Ngoan ngoãn nằm yên, tôi đem thức ăn đến cho em. Trước khi chân lành lặng hẳn hoi thì đừng nghĩ bước xuống giường nữa.
Trước lời đe dọa của anh, Nhã Ái chỉ biết gật đầu mặc dù vô cùng vô cùng không cam lòng.
Updated 51 Episodes
Comments