DADDY, ANH LÀ CỦA EM.
Mau đuổi theo nó! Tuyệt đối không được để nó trốn thoát.
Tên đàn ông với vết thẹo to dài trên má phải hung hăng hết lên, ra lệnh cho bọn đàn em tiếp tục truy đuổi. Cơn mưa to cùng tiếng sấm chớp âm vang cũng chả thể lấn át nổi giọng nói của hắn.
- Mẹ nó, ông đây còn chưa được chơi đùa.
Vừa nghĩ tới sự việc vừa xảy ra, "của quý bên dưới" của hắn lại không ngừng đau ê ẩm. Cái con nít ranh chết tiệt kia lại dám đạp vào chỗ hiểm của hắn. Nhỡ đâu sau này hắn bị đoạn tử tuyệt tôn... Chỉ nghĩ tới điều đó thôi thì hắn đã điên tiết lên rồi. Hắn nhất định phải bắt được nó rồi chơi đùa đến chết thì thôi. Như vậy mới thỏa cơn tức giận của hắn.
- Nhưng đại ca, mưa lớn quá. Đường núi lại trơn như thế này... Nếu còn tiếp tục truy đuổi, nhỡ đâu núi lỡ thì...
Một tên đàn em theo sau e ngại lên tiếng, trong lòng không ngừng suy nghĩ: " Chỉ vì một con nhóc mà bỏ mạng thì không đáng".
Lão Tà liền đạp cho y một cước lăn lộn trên đất, tiếp tục mắng chửi:
- Đồ ngu! Mày nghĩ nếu phu nhân biết được mày để cho con bé đó trốn thoát, bà ấy có lóc da lột xương mày ra hay không?
Vừa nghe lão đại nhắc đến phu nhân, tên đàn em nọ liền rét run trong lòng, tiếp tục ra sức truy đuổi. Cuối cùng cũng ép được con bé vào vách núi bên đường.
Con bé này hết sức gian manh, lại còn chạy nhanh như vậy. Hết luồn ngã này lại lách đường khác khiến cho cả 5 người lớn bọn họ đều bị hao tốn không ít sức lực. Lão Tà vừa mệt vừa tức giận, lớn tiếng mắng:
- Chạy tiếp đi! Sao không chạy nữa?
- Con khốn, mày tưởng trốn thoát được bọn tao à? Ngoan ngoãn mà phục vụ ông đây tao còn có thể đảm bảo cho mày cơ may sống sót.
Nhã Ái không ngừng lùi về phía sau cho đến khi chân đã không còn đường lùi nữa. Đôi mắt to tròn, vô hồn của con bé vô thức nhìn xuống bên dưới vách núi. Ý thức sinh tồn cứ không ngừng thôi thúc bản thân nhất định phải sống sót. Nếu như cô cứ như thế mà chết đi thì chẳng phải những kẻ đó sẽ được như ý nguyện hay sao? Sao có thể dễ dàng chết như vậy, mối thâm thù đại hận của hai mẹ con cô vẫn còn đợi cô đi đòi kia mà.
Lúc này, Nhã Ái mới nhìn lũ côn đồ nọ mà cười to, ánh mắt có chút mù mịt, điên dại. Bọn chúng nhìn con bé lúc này không ngừng nghĩ: " Có phải nó sợ quá cho nên phát điên rồi hay không?"
Bất chợt, con bé ngước mắt lên nhìn bọn chúng rồi vẫy vẫy tay như đang chào tạm biệt. Một tên đàn em có chút hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình.
- Không phải nó định...
Ba chữ " nhảy thiệt chứ?" còn chưa kịp thốt ra thì Nhã Ái đã co người lăn xuống bên dưới. Thì ra vốn dĩ không phải bọn họ ép được con bé đến vách núi mà là ngay từ đầu con bé đã có ý định này rồi. Đó chính là đường trốn thoát duy nhất.
Lão Tà vội lao đến nhưng cũng chỉ nắm được khoảng không mà thôi. Lão điên cuồng ra lệnh:
- Còn đợi gì nữa? Mau lăn xuống! Phải bắt cho bằng được con bé đó. Tuyệt đối không thể để cho nó trốn thoát.
Mấy tên đàn em do dự nhìn nhau, nghĩ cũng không dám lăn xuống bên dưới giống như Nhã Ái.
- Đại ca, vách núi cao như vậy, không biết chừng con bé đó cũng chết rồi. Hay là chúng ta thôi đi.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của tên đàn em nọ càng chọc cho hắn điên thêm.
- Tụi bây còn thua cả một đứa con nít. Nói gì mà làm xã hội đen. Còn không mau tìm đường đi xuống! Cho dù nó chết thì cũng phải tìm cho bằng được xác. Phía dưới là đường lộ, nhỡ đâu nó chưa chết thì chúng ta sẽ gặp phiền phức. Chắc chắn tụi bây không muốn ăn cơm tù đâu nhỉ?
Trước lời đe dọa của lão Tà, lũ đàn em luống cuống tìm đường đi xuống.
Tiểu Ái liều mạng dùng tay che đầu. Cũng may mưa to làm đất đá mềm nhũng, lúc lăn xuống cũng không va phải dị vật nên chỉ bị sây xước nhẹ. Cô liền dốc hết sức bình sinh mà ngồi dậy, chạy không ngừng nghĩ về phía trước. Lúc này mới cảm thấy cổ chân bên trái đã đau đến mức tê dại. Nhưng cô vẫn không có ý định dừng lại, lê từng bước chân nặng nề về phía trước. Cuối cùng cũng nhìn thấy tia hy vọng sống trước mặt. Ánh đèn pha xe hơi đang rọi về phía cô, ngày một gần hơn. Nhã Ái điên cuồng vẫy tay ra hiệu cầu cứu nhưng chiếc xe trước mặt vẫn tăng tốc lao tới mà không có dấu hiệu sẽ dừng lại, càng lúc càng tiến gần cô hơn.
Bọn côn đồ vừa đuổi đến kịp cũng không có gan mà lao vào bắt lấy con bé, chỉ sợ chiếc xe điên kia cũng sẽ tông vào mình. Nếu như chiếc xe đó đụng chết con bé thì bọn chúng đỡ phải tốn thêm sức.
Tiểu Ái bắt đầu có chút hoảng sợ nhưng vẫn không có ý định né tránh, đôi chân cũng đã tê dại đến mức không còn cảm giác. Dù sao cũng không trốn khỏi cái chết. Thà rằng cứ chết dưới chiếc xe xa lạ kia còn hơn là bị lũ khốn kiếp làm nhục rồi giết chết.
Cô nhắm chặt đôi mắt lại, lắng nghe tiếng mưa cùng tiếng động cơ xe đang đến gần, bờ môi không kiềm được mà có chút run rẩy. Đến giây phút đối mặt với cái chết, cô vẫn không rơi lấy một giọt nước mắt. Cuộc sống này đã quá mức khó khăn thì chấp nhận cái chết cũng không tệ, chỉ là có chút không cam tâm. Thù vẫn chưa trả, cô cứ như vậy mà đi gặp mẹ rồi. Chắc người sẽ rất thất vọng về cô.
Đợi chờ mãi mà vẫn chưa bị làm sao, Nhã Ái chầm chậm mở mắt ra nhìn thấy chiếc xe kia chỉ dừng lại khi cách chân mình 5cm. Cô ngã phịch xuống đất, không phải vì hoảng sợ mà là do đôi chân của mình chẳng thể đứng nổi nữa rồi.
Cánh cửa xe chầm chậm mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước xuống xe tiến về phía cô, lạnh lùng lên tiếng xua đuổi:
- Chán sống rồi à? Mau tránh ra, đừng làm trễ nãi thời gian quý báu của thiếu gia tôi. Đoạn đường vắng vẻ như thế này lại còn chơi trò ăn vạ?
Trước những lời nói khó nghe của tên tài xế kia, Nhã Ái cũng chẳng nghe lọt tai tiếng nào, đầu óc cô đã có chút mơ hồ, đôi môi trắng bệch đến khó tin. Cô phải ra sức cắn vào môi để lấy lại chút tỉnh táo cúi cùng, móng tay cũng bấu chặt vào lòng bàn tay mình.
Trên đầu cô bất ngờ xuất hiện một chiếc ô, trước mặt là một chiếc quần âu đen tuyền, đôi giày da bóng bẩy đắt tiền. Nhã Ái ngước mặt lên nhìn anh ta. Cả hai đều đưa mắt đánh giá lẫn nhau. Nhìn thấy Nhã Ái cũng không dè chừng đánh giá mình giống như vậy, cậu thiếu niên nọ hứng thú khom người ngồi xuống, dùng một tay nắm chặt lấy cầm Nhã Ái, lãnh đạm lên tiếng:
- Nhìn đủ chưa? Còn không sợ tôi móc đôi mắt xinh đẹp em ra hay sao?
Thiếu niên tầm 17, 18 kia với vóc người khá cao, khuôn mặt đẹp như một kiệt tác nghệ thuật nhưng lời nói thốt ra lại không khác gì ác quỷ tu la. Trước lời nói hâm dọa của Lãnh Phong, Nhã Ái vẫn không một chút run sợ nào đáp:
- Anh sẽ không!
- Em nghĩ tôi không dám sao?
- Dám chứ. Chỉ là đôi mắt này nếu móc ra rồi thì cũng chẳng còn đẹp nữa. Anh không cảm thấy những thứ đẹp đẽ phải còn sự sống mới tuyệt vời hay sao?
Không nghĩ đến con bé này lại thông minh như vậy. Chỉ dùng đôi mắt mà cũng muốn hắn đem theo cô, thay cả lời cầu cứu vô nghĩa. Quả thực hết sức thú vị.
- Ồ! Vậy xem ra chỉ có thể mang em đi theo rồi.
Lời anh vừa thốt ra, Nhã Ái cúi cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra là người này đã đồng ý cứu vớt mình nhưng vẫn không yên tâm. Cứ sợ anh ta sẽ bỏ mặc cô nên trước lúc hôn mê vẫn khư khư nắm chặt lấy góc áo anh. Cúi cùng, cô vẫn rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Lãnh Phong bất giác buông rơi chiếc ô trên tay ôm chầm lấy cô bé. Động tác này của hắn khiến cho chính bản thân hắn cũng hết sức kinh ngạc. Hắn có bệnh thích sạch sẽ nên rất ghét chạm vào người khác, càng không để ai chạm vào mình. Cư nhiên lúc này lại ôm chầm lấy cô bé mình mẩy lấm lem bùn đất. Khẽ đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ bé, trắng bệch của Nhã Ái, bàn tay lạnh lẽo của hắn chẳng cảm nhận được một chút hơi ấm nào. Lãnh Phong nhíu mày, lẩm bẩm một mình:
- Chết rồi ư?
Lúc đưa tay lên ngực cô bé cảm nhận được nhịp tim mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thú vị như vậy... Sao có thể chết dễ dàng!
Updated 51 Episodes
Comments