Chương 8: Sáng tác

  Lệ Ngọc cũng không để ý Dương Nguyên cũng đang ngồi bên cạnh nhìn cô. Anh đoán, không lẽ cô muốn viết thư cho ai hay sao? 

Tuy nhiên, khi Dương Nguyên thấy Lệ Ngọc nhìn ra ngoài một hồi, sau đó nở nụ cười nhẹ, rồi mới xoay đầu xuống viết lên thì anh rất ngạc nhiên.

"Chiều xuống dần tan buông nắng vàng

Hoàng hôn giăng khắp cánh đồng xanh

Nhà ai khói bếp như mây trắng

Mái lá đơn sơ mà ấm tình. 

Trẻ nhỏ tung tăng chơi thả diều

Cánh diều theo gió bay thật cao

Cười vang khúc khích trên đồng lúa

Tuổi thơ ôi đẹp biết bao nhiêu.

Đk:

Tôi là người lữ khách tha hương

Không gì lưu luyến trên vạn nẻo đường

Thoáng thấy ánh hoàng hôn dần tắt

Lòng chợt lưu luyến phút bình yên.

Chiều xuống dần buông khắp cánh đồng

Hoàng hôn lịm tắt nơi phương xa

Nhà ai khói bếp không còn nữa

Lòng tôi bâng khuâng còn thẫn thờ."

"Bâng khuâng hoàng hôn. Sáng tác: Huỳnh Mai" 

  Khi viết xong rồi, Lệ Ngọc bắt đầu khẽ ngâm nga giai điệu của nó. Sau đó kẻ khuông nhạc bên trang kế, rồi tưởng tượng mình đang ôm cây đàn ghi-ta mà bắt đầu viết hợp âm. Có điều, chỉ là hợp âm tưởng tượng khi cô đang ôm đàn thôi, còn chính xác hay không thì phải đợi cô có đàn mới biết được. 

  Trong suốt quá trình, Lệ Ngọc như thả hồn về thế giới của riêng mình. Không hề chú ý đến Dương Nguyên đang nhìn chầm chầm vào bài hát cô đang viết hợp âm. Dương Nguyên không biết sáng tác nhưng anh cũng biết đàn. Cho nên, dĩ nhiên là anh biết những hợp âm đó đại diện cho cái gì. Dương Nguyên lại càng kinh ngạc hơn, Lệ Ngọc không những biết chữ mà còn là một nhạc sĩ nữa sao? Thật là quá đỗi bất ngờ! 

  Chờ sau khi Lệ Ngọc đã hoàn thành nhạc khúc, xe cũng lên đến địa phận thành phố. Cô liền cất vở vào giỏ, rồi lại nhìn ra ngoài để ý đường. Thành phố thì vào thời gian nào nó cũng nhộn nhịp như vậy. Chỉ khác là vào những năm này nó hãy còn chưa có kẹt xe như thế kỷ 21. Tại đa phần là xe đạp, xe máy có nhiều đâu mà kẹt. 

Dương Nguyên lúc này mới hỏi.

  - Cô là một nhạc sĩ sao?

  Lệ Ngọc vừa nhìn ra đường, vừa thản nhiên đáp.

  - Chỉ là nghiệp dư không có qua trường lớp đào tạo, biết đàn ghi-ta rồi tự viết tự hát vậy thôi.

  Dương Nguyên lại thắc mắc.

  - Cô không đi học vậy... ai dạy cô biết chữ, dạy cô đàn?

  Ách.... trả lời sao nhỉ? 

  Đầu óc Lệ Ngọc liền chạy nhanh nghĩ ra một lý do.

  - Tôi tuy không đi học nhưng đâu phải nhà tôi không có người đi học, anh trai, em trai tôi đều có học. Tôi lén học lỏm là biết ngay. Còn đàn thì... xóm tôi hồi đó có ông nhạc sĩ mù cô đơn hay đi đàn đám ma, lúc nhỏ tôi hay chạy sang nhà ông đó chơi, ổng thấy tôi có khiếu nên chỉ vài ngón, vậy là tôi biết. 

  Trong ký ức của nguyên chủ, đúng là trong xóm có ông nhạc sĩ mù chỉ ở có một mình hay đi đàn đám ma. Lúc nguyên chủ năm sáu tuổi, đúng là có hay sang chơi nhưng ông không có dạy đàn. Dù sao ông ấy cũng đã chết mấy năm rồi, có nói láo thì cũng ai đâu mà biết.

  Dương Nguyên thì tin là thật, bèn tiếc nuối nói.

  - Cô không đi học mà còn giỏi hơn người có ăn học. Nếu mà cô được đi học thì còn giỏi cỡ nào.

  Lệ Ngọc cũng vờ thở dài.

  - Haiii... tiếc là tôi đầu thai không lựa nhà, vô cái nhà tư tưởng cổ lỗ sĩ, thủ cụ bài tân. Con người đã lên đến cung trăng rồi mà tư tưởng vẫn nghĩ trên đó có chú Cuội và nàng Hằng Nga. Ai dà... thật không thể tẩy não được.

  Dương Nguyên phì cười.

  - Ha ha ha... không ngờ cô nói lại chính xác như vậy. Đúng là cổ lỗ sĩ, thủ cụ bài tân. Khó có thể tẩy não. Chúng ta đúng là giống nhau, đầu thai không lựa nhà. Ha ha ha...

  Xe đã tới bến, Dương Nguyên và Lệ Ngọc cũng xuống xe. Hai người vào một quán cơm ăn trước, sau đó, Lệ Ngọc mới bắt đầu đi bộ tìm khách sạn hay nhà nghỉ gì đó để qua đêm. Đi một hồi thấy Dương Nguyên vẫn còn đi theo cô. Lệ Ngọc thắc mắc hỏi.

  - Anh đi theo tôi làm cái gì? 

  Dương Nguyên gãi gãi đầu đáp.

  - À... thì... tôi muốn giúp cô tìm chỗ qua đêm thôi. Cô lần đầu lên đây lạ nước lạ cái, trên này lại rất phức tạp, dễ bị gạt lắm.

  À... phức tạp có bằng thế kỷ 21 không? Hình như cũng đâu bằng cái lẽ nhỉ? Nhưng mà anh ta có tấm lòng như vậy, Lệ Ngọc cũng thật cảm động, giờ kiếm đàn ông tốt như vầy khó lắm. Lệ Ngọc buột miệng nói đùa một câu.

  - Anh đúng là một người đàn ông tốt! Phải mà tôi gả cho anh thì tôi đã đỡ biết bao nhiêu. Ha ha ha...

  Dù biết rằng là Lệ Ngọc nói chơi nhưng Dương Nguyên vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Mặt anh có chút nóng, trái tim cũng vô tình đập thình thịch. Sao anh tự dưng lại có cảm giác như mới biết rung động nhỉ? Không được... không được... anh không thể thích Lệ Ngọc được. Dù biết bây giờ cô đã không còn là em dâu mình, nhưng... Dương Nguyên chợt nhớ tới hai người vợ đã chết mà thấy chua xót. Lập tức nén lại cảm xúc, thở dài, cũng vừa đùa vừa thật nói.

  - Tôi có số sát thê! Cô mà gả cho tôi thì không biết giờ này có còn đứng đây không nữa... ha ha...

  Lệ Ngọc lắc đầu, vỗ vai Dương Nguyên an ủi.

  - Sống chết có số cả rồi. Anh đừng bi quan như vậy! Mọi chuyện chỉ là trùng hợp. Số họ tới đó là tới đó. Giờ họ không lấy anh thì tới đó cũng chết thôi. Anh nên phấn chấn lên, tìm cho mình đối tượng mới. Tôi tin, người tốt như anh có một ngày sẽ có hạnh phúc thôi.

  Dương Nguyên mỉm cười nhưng cũng không có nói lời nào. Bởi vì, anh cũng không biết phải nói gì nữa.

Hot

Comments

Phạm Thuỷ

Phạm Thuỷ

7

2022-05-06

0

Thiên Lam

Thiên Lam

hay quá

2022-04-28

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tôi đã không còn là một con ốc sên
2 Chương 2. Xuyên vào nữ phụ
3 Chương 3: Chồng về
4 Chương 4: Khinh thường
5 Chương 5: Bỏ đi
6 Chương 6: Dương Nguyên
7 Chương 7: Trên xe đò
8 Chương 8: Sáng tác
9 Chương 9: Thuê phòng trọ
10 Chương 10: Tìm việc làm
11 Chương 11: Tặng
12 Chương 12: Nỗi lòng
13 Chương 13: Ông chủ
14 Chương 14: Vào nhà hát
15 Chương 15: Ra sân khấu
16 Chương 16: Biểu diễn
17 Chương 17: Tài năng của Lệ Ngọc
18 Chương 18: Lo lắng 1
19 Chương 19: Lo lắng 2
20 Chương 20: Lo lắng 3
21 Chương 21: Chào đón
22 Chương 22: Đúng là xấu
23 Chương 23: Ấn tượng
24 Chương 24: Ăn vỉa hè
25 Chương 25: Vì cô rất khác người
26 Chương 26: Con nhóc! Hãy chờ đó.
27 Chương 27: Chuyện tình đồng giới
28 Chương 28: Tên chó điên?
29 Chương 29: Thủ đoạn
30 Chương 30: Giữ lời hứa
31 Chương 31: Dọn nhà
32 Chương 32: Bị lừa
33 Chương 33: Dọn nhà vệ sinh!
34 Chương 34: Gặp nhau
35 Chương 35: Trách
36 Chương 36: Fan hâm mộ
37 Chương 37: Ai tài giỏi.
38 Chương 38: Tự kỷ
39 Chương 39: Bị sốt
40 Chương 40: Nốt ruồi
41 Chương 41: Dây xích chó
42 Chương 42: Lại bị hố
43 Chương 43: Đâu phải lần đầu
44 Chương 44: Kế hoạch
45 Chương 45: Tình đơn phương
46 Chương 46: Dương Nguyên chính là đồ ngốc
47 Chương 47: Tình si
48 Chương 48: Chỉ có thể làm bạn bè
49 Chương 49: Dương Quang ghé thăm
50 Chương 50: Anh phải làm sao đây?
51 Chương 51: Lại bị vét sạch túi
52 Chương 52: Đăng báo
53 Chương 53: Chuyện xưa
54 Chương 54: Người nhà
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Nhập viện
57 Chương 57: Chịu tội đến hết đời
58 Chương 58: Mắm nêm
59 Chương 59: Món quà
60 Chương 60: Lên cơn suyễn
61 Chương 61: Quá khứ
62 Chương 62: Cả đời đừng bỏ xuống
63 Chương 63: Anh phải làm sao đây?
64 Chương 64: Mặt dày
65 Chương 65: Khó chịu
66 Chương 66: Kích động
67 Chương 67: Gặp lại
68 Chương 68: Là anh làm!?
69 Chương 69: Xin đừng yêu tôi
70 Chương 70: Không có anh bên cạnh em vui vẻ đến thế sao?
71 Chương 71: Chỉ là giấc mơ
72 Chương 72: Tỉnh mộng
73 Chương 73: Kết cục
74 Ngoại truyện 1
75 Ngoại truyện 2
76 Ngoại truyện 3
77 Ngoại truyện 4
78 Ngoại truyện 5
79 Ngoại truyện 6
80 Ngoại truyện 7
81 Ngoại truyện 8
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Tôi đã không còn là một con ốc sên
2
Chương 2. Xuyên vào nữ phụ
3
Chương 3: Chồng về
4
Chương 4: Khinh thường
5
Chương 5: Bỏ đi
6
Chương 6: Dương Nguyên
7
Chương 7: Trên xe đò
8
Chương 8: Sáng tác
9
Chương 9: Thuê phòng trọ
10
Chương 10: Tìm việc làm
11
Chương 11: Tặng
12
Chương 12: Nỗi lòng
13
Chương 13: Ông chủ
14
Chương 14: Vào nhà hát
15
Chương 15: Ra sân khấu
16
Chương 16: Biểu diễn
17
Chương 17: Tài năng của Lệ Ngọc
18
Chương 18: Lo lắng 1
19
Chương 19: Lo lắng 2
20
Chương 20: Lo lắng 3
21
Chương 21: Chào đón
22
Chương 22: Đúng là xấu
23
Chương 23: Ấn tượng
24
Chương 24: Ăn vỉa hè
25
Chương 25: Vì cô rất khác người
26
Chương 26: Con nhóc! Hãy chờ đó.
27
Chương 27: Chuyện tình đồng giới
28
Chương 28: Tên chó điên?
29
Chương 29: Thủ đoạn
30
Chương 30: Giữ lời hứa
31
Chương 31: Dọn nhà
32
Chương 32: Bị lừa
33
Chương 33: Dọn nhà vệ sinh!
34
Chương 34: Gặp nhau
35
Chương 35: Trách
36
Chương 36: Fan hâm mộ
37
Chương 37: Ai tài giỏi.
38
Chương 38: Tự kỷ
39
Chương 39: Bị sốt
40
Chương 40: Nốt ruồi
41
Chương 41: Dây xích chó
42
Chương 42: Lại bị hố
43
Chương 43: Đâu phải lần đầu
44
Chương 44: Kế hoạch
45
Chương 45: Tình đơn phương
46
Chương 46: Dương Nguyên chính là đồ ngốc
47
Chương 47: Tình si
48
Chương 48: Chỉ có thể làm bạn bè
49
Chương 49: Dương Quang ghé thăm
50
Chương 50: Anh phải làm sao đây?
51
Chương 51: Lại bị vét sạch túi
52
Chương 52: Đăng báo
53
Chương 53: Chuyện xưa
54
Chương 54: Người nhà
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Nhập viện
57
Chương 57: Chịu tội đến hết đời
58
Chương 58: Mắm nêm
59
Chương 59: Món quà
60
Chương 60: Lên cơn suyễn
61
Chương 61: Quá khứ
62
Chương 62: Cả đời đừng bỏ xuống
63
Chương 63: Anh phải làm sao đây?
64
Chương 64: Mặt dày
65
Chương 65: Khó chịu
66
Chương 66: Kích động
67
Chương 67: Gặp lại
68
Chương 68: Là anh làm!?
69
Chương 69: Xin đừng yêu tôi
70
Chương 70: Không có anh bên cạnh em vui vẻ đến thế sao?
71
Chương 71: Chỉ là giấc mơ
72
Chương 72: Tỉnh mộng
73
Chương 73: Kết cục
74
Ngoại truyện 1
75
Ngoại truyện 2
76
Ngoại truyện 3
77
Ngoại truyện 4
78
Ngoại truyện 5
79
Ngoại truyện 6
80
Ngoại truyện 7
81
Ngoại truyện 8

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play