Chương 9: Thuê phòng trọ

  Đi được một hồi, Lệ Ngọc nhìn thấy cái bảng "PHÒNG TRỌ BÌNH DÂN". Bên dưới có mũi tên chỉ đường đi vào một con hẻm. Lệ Ngọc không ngần ngại đi vào. Đến nơi, Lệ Ngọc quan sát một vòng cho kỹ lưỡng, xem có phải là phòng trọ trá hình không, mới đi vào. 

 Dương Nguyên vẫn không yên tâm nên cũng theo cô vào. 

  Bà chủ phòng trọ nhìn vào Lệ Ngọc, thấy cô mặc bộ đồ bà ba áo trắng, quần lãnh đen, còn xách theo cái giỏ, là biết từ dưới quê mới lên. Còn Dương Nguyên, bà cũng không nghĩ anh là ở tù mới ra, bởi vì trên này cũng không hiếm thanh niên phong trần như anh. 

  Thấy hai người vào, bà hỏi.

  - Cô, cậu thuê trọ qua đêm hay là dài hạn?

  Nghe có trọ dài hạn, Lệ Ngọc bèn hỏi tới. Cô cũng đang cần trọ dài hạn, để tiện tìm việc làm mà. Thế là, sau một hồi trao đổi, Lệ Ngọc đã thuê một phòng dài hạn. Dương Nguyên cũng thuê một phòng qua đêm. Đúng ra, Dương Nguyên cũng có thể đi sang nhà của anh Hai mình ngủ, nhưng mà, lại cảm thấy không yên tâm về cô, thế cho nên cũng ở lại. 

  Lệ Ngọc đúng là vô ngữ. Anh ta tưởng cô thật sự là gái quê mới lên thành phố lần đầu sao? 

  Thành phố nơi Lệ Ngọc từng ở còn phức tạp hơn hiện tại gấp mấy lần. Ở đây bị cướp, truy hô còn có người đuổi theo, chứ ở nơi cô ở,  bị cướp là rồi. Đuổi theo còn bị giết. Tốt nhất thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ chắc ăn.

  Bà chủ dẫn Lệ Ngọc nhận phòng xong, mới dẫn Dương Nguyên đi nhận phòng. Phòng trọ dài hạn tất nhiên sẽ không tiện nghi như phòng ngắn hạn nhưng ít ra, cũng có một cái giường. Nhà vệ sinh thì có khu riêng. Thôi cũng được! Thời nào theo thời đó. Lệ Ngọc muốn có tiện nghi như thế kỷ 21 thì trước tiên phải kiếm thật nhiều tiền cái đã. 

  Lệ Ngọc sắp xếp đồ đạc xong thì lấy một bộ đồ đi ra ngoài tắm rửa. Trở vào liền leo lên giường ngủ. Chắc do hôm nay đi bộ nhiều nên mệt, vừa nằm xuống cô đã ngủ mất xác rồi. 

  Sáng thức dậy vừa mở cửa, đã thấy Dương Nguyên ngồi trông ngốc như con cóc, ở trước cửa phòng của cô. Lệ Ngọc không nói gì, đi ra làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa trở vào vẫn thấy anh ta còn ngồi đó. Cô đổ một giọt mồ hôi thật lớn sau ót.

  - Anh... sao anh lại ngồi đây? Không trở về dưới đi?

  Dương Nguyên đứng lên, gãi gãi đầu.

  - Tôi... định ở đây... chừng nào cô tìm được việc làm rồi mới về...

  Lệ Ngọc lắc đầu nói.

  - Anh đừng có lo cho tôi. Tôi với anh dù sao cũng chỉ là người dưng nước lã. Với lại tôi cũng đâu phải con nít, tôi có thể tự lo cho mình được. Anh trở về đi thôi.

  Nói rồi Lệ Ngọc bước vào phòng, chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc một chút xíu. Cô biết, mình sẽ lên thành phố, nên cũng đã sớm chuẩn bị quần áo cho phù hợp hoàn cảnh rồi. Chứ không lẽ ra đường đi xin công việc có liên quan tới chữ nghĩa mà ăn mặc áo bà ba, quần lãnh thì nó không hợp lắm. Cũng may là nguyên chủ cũng có may cho mình mấy cái áo sơ mi và quần tây, dù sao, cũng mang tiếng là có chồng trí thức mà. Nhưng tiếc là từ lúc về nhà chồng đến khi cô xuyên qua, nguyên chủ cũng không có dịp mặc nó. 

  Khi Lệ Ngọc mở cửa bước ra, lại khiến cho Dương Nguyên ngẩn ngơ. Lệ Ngọc lên đồ đúng là khác hẳn. Áo sơ mi trắng đóng thùng, tay áo xắn lên một chút, tóc thắt bím để sang một bên, nhìn rất sinh động. Đâu còn hình ảnh cô gái dưới quê mới lên ngày hôm qua nữa. Tuy rằng, Lệ Ngọc không có xinh đẹp như những cô gái thị thành khác nhưng lại có một nét duyên dáng, mặn mà, quyến rũ, đáng yêu. 

Thấy Dương Nguyên nhìn cô trân trân. Lệ Ngọc sờ sờ mặt mình thắc mắc hỏi.

  - Mặt tôi dính gì hả?

  Dương Nguyên hoàn hồn, vội lắc đầu nói.

  - Không... không có... tại tôi thấy cô... à... xinh đẹp hẳn ra thôi...

  Lệ Ngọc nở nụ cười tươi rối, rồi nói.

  - Cảm ơn lời khen! Nhưng như vầy chưa tính gì đâu. Đợi tôi có tiền tôi tút lại nhan sắc một chút xíu nữa thì tôi sẽ làm anh lé mắt luôn cho coi. Tuy không có đẹp như người mẫu nhưng ít ra lên sân khấu cũng không bị ai phan dép. Hi hi...

  Dương Nguyên cũng phì cười, Lệ Ngọc nói chuyện đúng là rất có duyên. Hơn nữa, vừa rồi lúc cô nở nụ cười, lại làm trái tim anh đập rộn. Là người từng trải, Dương Nguyên đương nhiên hiểu đó là đại diện cho điều gì. Nhưng mà, Dương Nguyên cũng không dám để tình cảm của mình đi quá xa, anh sợ cái số sát thê của mình. 

  Bất chợt Lệ Ngọc nhìn anh nói.

  - Anh cũng nên tút lại cái nhan sắc mình đi. Để như vầy nhìn vừa xấu, vừa già, vừa đáng sợ. Mới có 26 tuổi mà nhìn tưởng 62 không. Con gái nào dám làm quen anh chứ! Thấy anh đi lại người ta đã chạy mất dạng rồi. 

  Dương Nguyên cũng chỉ cười cười mà không biết nói gì. Anh vốn rất ít lời lẽ mà.

  Hai người đi ra ngoài dạo một vòng chưa thấy việc làm đâu mà lại thấy một tiệm bán đàn. Lệ Ngọc không khỏi dừng lại nhìn lâu một chút. Nhớ lại cây đàn mình mới mua có một ngày chưa chơi đã, mà đã phải xuyên qua thật mới tiếc nuối làm sao. 

Hot

Comments

Phạm Thuỷ

Phạm Thuỷ

8

2022-05-06

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tôi đã không còn là một con ốc sên
2 Chương 2. Xuyên vào nữ phụ
3 Chương 3: Chồng về
4 Chương 4: Khinh thường
5 Chương 5: Bỏ đi
6 Chương 6: Dương Nguyên
7 Chương 7: Trên xe đò
8 Chương 8: Sáng tác
9 Chương 9: Thuê phòng trọ
10 Chương 10: Tìm việc làm
11 Chương 11: Tặng
12 Chương 12: Nỗi lòng
13 Chương 13: Ông chủ
14 Chương 14: Vào nhà hát
15 Chương 15: Ra sân khấu
16 Chương 16: Biểu diễn
17 Chương 17: Tài năng của Lệ Ngọc
18 Chương 18: Lo lắng 1
19 Chương 19: Lo lắng 2
20 Chương 20: Lo lắng 3
21 Chương 21: Chào đón
22 Chương 22: Đúng là xấu
23 Chương 23: Ấn tượng
24 Chương 24: Ăn vỉa hè
25 Chương 25: Vì cô rất khác người
26 Chương 26: Con nhóc! Hãy chờ đó.
27 Chương 27: Chuyện tình đồng giới
28 Chương 28: Tên chó điên?
29 Chương 29: Thủ đoạn
30 Chương 30: Giữ lời hứa
31 Chương 31: Dọn nhà
32 Chương 32: Bị lừa
33 Chương 33: Dọn nhà vệ sinh!
34 Chương 34: Gặp nhau
35 Chương 35: Trách
36 Chương 36: Fan hâm mộ
37 Chương 37: Ai tài giỏi.
38 Chương 38: Tự kỷ
39 Chương 39: Bị sốt
40 Chương 40: Nốt ruồi
41 Chương 41: Dây xích chó
42 Chương 42: Lại bị hố
43 Chương 43: Đâu phải lần đầu
44 Chương 44: Kế hoạch
45 Chương 45: Tình đơn phương
46 Chương 46: Dương Nguyên chính là đồ ngốc
47 Chương 47: Tình si
48 Chương 48: Chỉ có thể làm bạn bè
49 Chương 49: Dương Quang ghé thăm
50 Chương 50: Anh phải làm sao đây?
51 Chương 51: Lại bị vét sạch túi
52 Chương 52: Đăng báo
53 Chương 53: Chuyện xưa
54 Chương 54: Người nhà
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Nhập viện
57 Chương 57: Chịu tội đến hết đời
58 Chương 58: Mắm nêm
59 Chương 59: Món quà
60 Chương 60: Lên cơn suyễn
61 Chương 61: Quá khứ
62 Chương 62: Cả đời đừng bỏ xuống
63 Chương 63: Anh phải làm sao đây?
64 Chương 64: Mặt dày
65 Chương 65: Khó chịu
66 Chương 66: Kích động
67 Chương 67: Gặp lại
68 Chương 68: Là anh làm!?
69 Chương 69: Xin đừng yêu tôi
70 Chương 70: Không có anh bên cạnh em vui vẻ đến thế sao?
71 Chương 71: Chỉ là giấc mơ
72 Chương 72: Tỉnh mộng
73 Chương 73: Kết cục
74 Ngoại truyện 1
75 Ngoại truyện 2
76 Ngoại truyện 3
77 Ngoại truyện 4
78 Ngoại truyện 5
79 Ngoại truyện 6
80 Ngoại truyện 7
81 Ngoại truyện 8
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Tôi đã không còn là một con ốc sên
2
Chương 2. Xuyên vào nữ phụ
3
Chương 3: Chồng về
4
Chương 4: Khinh thường
5
Chương 5: Bỏ đi
6
Chương 6: Dương Nguyên
7
Chương 7: Trên xe đò
8
Chương 8: Sáng tác
9
Chương 9: Thuê phòng trọ
10
Chương 10: Tìm việc làm
11
Chương 11: Tặng
12
Chương 12: Nỗi lòng
13
Chương 13: Ông chủ
14
Chương 14: Vào nhà hát
15
Chương 15: Ra sân khấu
16
Chương 16: Biểu diễn
17
Chương 17: Tài năng của Lệ Ngọc
18
Chương 18: Lo lắng 1
19
Chương 19: Lo lắng 2
20
Chương 20: Lo lắng 3
21
Chương 21: Chào đón
22
Chương 22: Đúng là xấu
23
Chương 23: Ấn tượng
24
Chương 24: Ăn vỉa hè
25
Chương 25: Vì cô rất khác người
26
Chương 26: Con nhóc! Hãy chờ đó.
27
Chương 27: Chuyện tình đồng giới
28
Chương 28: Tên chó điên?
29
Chương 29: Thủ đoạn
30
Chương 30: Giữ lời hứa
31
Chương 31: Dọn nhà
32
Chương 32: Bị lừa
33
Chương 33: Dọn nhà vệ sinh!
34
Chương 34: Gặp nhau
35
Chương 35: Trách
36
Chương 36: Fan hâm mộ
37
Chương 37: Ai tài giỏi.
38
Chương 38: Tự kỷ
39
Chương 39: Bị sốt
40
Chương 40: Nốt ruồi
41
Chương 41: Dây xích chó
42
Chương 42: Lại bị hố
43
Chương 43: Đâu phải lần đầu
44
Chương 44: Kế hoạch
45
Chương 45: Tình đơn phương
46
Chương 46: Dương Nguyên chính là đồ ngốc
47
Chương 47: Tình si
48
Chương 48: Chỉ có thể làm bạn bè
49
Chương 49: Dương Quang ghé thăm
50
Chương 50: Anh phải làm sao đây?
51
Chương 51: Lại bị vét sạch túi
52
Chương 52: Đăng báo
53
Chương 53: Chuyện xưa
54
Chương 54: Người nhà
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Nhập viện
57
Chương 57: Chịu tội đến hết đời
58
Chương 58: Mắm nêm
59
Chương 59: Món quà
60
Chương 60: Lên cơn suyễn
61
Chương 61: Quá khứ
62
Chương 62: Cả đời đừng bỏ xuống
63
Chương 63: Anh phải làm sao đây?
64
Chương 64: Mặt dày
65
Chương 65: Khó chịu
66
Chương 66: Kích động
67
Chương 67: Gặp lại
68
Chương 68: Là anh làm!?
69
Chương 69: Xin đừng yêu tôi
70
Chương 70: Không có anh bên cạnh em vui vẻ đến thế sao?
71
Chương 71: Chỉ là giấc mơ
72
Chương 72: Tỉnh mộng
73
Chương 73: Kết cục
74
Ngoại truyện 1
75
Ngoại truyện 2
76
Ngoại truyện 3
77
Ngoại truyện 4
78
Ngoại truyện 5
79
Ngoại truyện 6
80
Ngoại truyện 7
81
Ngoại truyện 8

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play