Chương 2: Định mệnh đã định

Vân Tuyết Y nặng nề hé mở đôi mắt của mình nhìn mọi thứ xung quanh. Không phải nàng đã bị đâm chết rồi sao? Sao có thể còn sống?

Nàng trở mình ngẩng đầu lên nhìn phía dưới bụng. Hoàn toàn không có một dấu vết gì.

"Thế này là sao? Không phải ta đã chết rồi ư? Sao lại còn ở nơi kì lạ nào đây...?!"

Tuy không có cảm giác đau về mặt thể xác, nhưng trong người nàng lại có một cảm giác nóng như thiêu đốt.

"Ư... Cái này... xuân dược?!"

Vân Tuyết Y lại ngạc nhiên. Đây, không phải là khung cảnh quen thuộc của bốn năm về trước hay sao?

Nàng nhớ, quen hắn được một năm thì nàng đã làm đủ mọi cách lấy được niềm tin của hoàng đế, sau đó xin ân điển được ban hôn. Vậy nên, lúc này là nàng và hắn đã là phu thê.

Vân Tuyết Y mệt mỏi đưa tay lên day trán - "Ta thật sự trùng sinh về rồi... nhưng sao lại không phải là sáu năm trước, mà là lúc này cơ chứ? Thế này thì là ta đã... thành thân với tên bạo quân đó còn gì."

Nàng tự quở trách bản thân, rồi lại lấy lại bình tĩnh. Bây giờ vẫn chưa muộn, nàng vẫn có thể cứu vãn được tình hình.

"Nhưng mà trước tiên là phải giải quyết vấn đề xuân dược này trước đã đi ?"

Nàng còn nhớ, kiếp trước trong lúc ra xuất phủ liền bị người khác bày mưu hạ thuốc đem nhốt trong phòng kín, mãi mới tìm cách thoát ra được. Việc nàng rời phủ không ai hay biết, hại nàng phải vật lộn với đám lưu manh thổ phỉ trên núi, mãi trời tối mới trở về. Lúc này, nàng mới tự cảm khái cho chính mình, hiện tại dựa vào bản thân để sống sót là kế sách tốt nhất.

"Theo ta nhớ, thì không đầy nửa nén nhang nữa sẽ có bọn thổ phỉ đi qua đây. Nhân lúc này phải tìm cách giải độc."

Vân Tuyết Y ngó đến con suối gần nơi nàng đang nằm, rồi nghĩ bụng nếu ngâm một lúc dưới nước lạnh chắc chắn sẽ tỉnh táo hơn.

Nàng vội vàng lết thân qua đó, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y phục giấu xuống khe đá rồi ngâm mình xuống suối.

Đúng như dự đoán, có bọn thổ phỉ đi qua ngay trước tầm mắt nàng. Vân Tuyết Y nấp sau mỏm đá lén nhìn bọn chúng, bất chợt trượt tay ngã xuống nước.

Nghe động, cả bọn dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Thấy mặt nước yên tĩnh không một bóng người, chúng tự bảo nhau - "Chắc là cá động thôi, kệ đi."

Đợi thổ phỉ đi khỏi, nàng mới dám ngoi lên khỏi mặt nước.

"Phù! Thật là một phen hú vía." - Nàng tự trấn an bản thân.

Trông đầy tinh thần thế này, chắc độc cũng giải được phân nửa rồi. Vân Tuyết Y lấy bộ y phục được giấu kĩ tránh bị phát hiện, rồi mặc lên và tìm đường rời khỏi đó.

"Rốt cuộc năm đó là ai làm hại mình, mình vẫn chưa điều tra ra..."

Vân Tuyết Y hậm hực hồi phủ. Có điều, ông trời đã cho nàng cơ hội tốt để sống lại như vậy, nhất định không được bỏ lỡ.

[Năm Gia Cảnh thứ 53

Thành Họa Kinh - đệ nhất kinh đô Đại Tề quốc]

[Thất vương phủ]

"Vương phi, người đi đâu mà toàn thân lại ướt hết thế này?" - Một nô tì tên Liên Nhi hốt hoảng chạy vào lo lắng xem xét từng nơi trên cơ thể nàng xem có vấn đề gì không.

"Không sao. Ta chỉ là đi trên đường bị té xuống hồ mà thôi."

"Vương phi, người nên cẩn thận một chút. Nếu lỡ sau này xảy ra chuyện nguy hiểm hơn, sao nô tì ăn nói được với Thất vương gia!"

"Ăn nói? Hắn còn không thèm bận tâm ấy chứ."

"Vương phi, chắc người trông ngóng lắm. Nô tì nghe nói Thất vương gia đã khải hoàn trở về, tối mai bệ hạ sẽ mở hội yến mừng trận chiến ở Tây Sơn đại thắng. Chắc trên đường đi vương gia cũng khao quân rồi." - Liên Nhi vừa mơ mộng, ánh mắt vừa long lanh suy nghĩ về hình tượng nàng ta đang sùng bái - "Vương gia, được tung hô là chiến thần của Đại Tề ta quả không sai mà!! Ngài ấy cầm quân đến đâu là giặc bại tới đó."

"Không đến nỗi như vậy chứ."

"Sao người lại nói vậy! Người nên tự hào mới đúng. Người đã thành thân với vương gia được bảy tháng rồi, vậy người có biết câu chuyện mưu lược của ngài ấy không?"

"Chuyện gì?"

"Người nói xem, Đại Tề chúng ta thủy chiến không phải là thế mạnh, nếu quân lực hao tổn, tinh thần binh sĩ tụt dốc, nhân cơ hội đó kẻ địch lại mang mười vạn thủy binh tinh nhuệ cùng đại lực tàu chiến sang đánh, thì sẽ như thế nào?"

"Thế nào? Ừm... Không phải là nên quy hàng sao?"

"Không đâu vương phi! Thất vương gia chỉ đem năm vạn quân thủy binh để viện trợ cho bản thân, rồi nghênh đón tại vùng biển Cao Châu, đánh tan đội hình của quân địch mà hầu như không bị tổn hại một binh tốt nào. Từ câu chuyện đó cho nên vương gia mới được tung hô là chiến thần của Đại Tề quốc."

"Cái gì vậy? Ta quen hắn những sáu năm cũng không hề biết việc này?"

"Còn nữa, sao Liên Nhi... lại có thể am hiểu về việc đánh binh xuất trận? Không lẽ nàng ta đối với thất vương gia lại ngưỡng mộ đến thế?"

"Bình tĩnh nào Vân Tuyết Y. Mày kích động thế làm gì. Dù sao thâm tâm mày thực sự cũng chết rồi mà."

"Nô tì nghe nói trước kia có một cô công chúa nước chư hầu cùng sứ giả tiến cung, lần đầu gặp Thất vương gia đã động lòng. Trong buổi thượng triều công chúa đó ngỏ ý muốn hòa thân, vương gia liền sai người đổ dầu hỏa vào nước tắm của nàng ta, lại thêm tàn nến rơi xuống, cả Yến Xuân cung đều bị cháy cả. Vương gia nói đó là hình phạt cho nàng ta vì dám tơ tưởng đến ngài ấy. Thật may là nàng ta mệnh lớn, vẫn còn sống, có điều toàn thân bị phỏng nặng. Hoàng thượng không những không trách phạt, còn mắt nhắm mắt mở cho qua. Về việc này, cô công chúa ấy sau vì một phen hoảng sợ mà nằm liệt giường, ốm liên miên. Thân vương chư hầu thưa lên bệ hạ rằng vương gia mới tuổi nhỏ đã làm loạn, người lại tức giận mà quở trách ông ta không biết quản giáo nữ nhi." - Liên Nhi ghé tai Vân Tuyết Y mà tấm tắc khen ngợi vài câu - "Chuyện đồn ra ngoài, trừ vương phi ra thì không ai dám công khai theo đuổi vương gia nữa đâu. Một hoàng tử được sủng ái như vậy, lại có tài, chắc chắn sau này tiền đồ rộng mở."

Điều này không cần nói cũng biết. Thất vương gia, nàng hiểu rõ số hai thì không ai nhận số một. Chẳng phải chính hắn đã nhẫn tâm giết nàng bằng mũi kiếm của hắn đó sao?

Liên Nhi không để ý sắc thái chủ tử của mình, tiếp tục đưa đẩy - "Ấy vậy mà bây giờ ngài ấy lại chấp nhận vương phi ta, không phải là chứng tỏ người rất đặc biệt ư?"

Vân Tuyết Y cười lạnh. Đặc biệt? Bây giờ trùng sinh trở về, nàng vẫn cứ chấp mê bất ngộ, thì bốn năm sau người chết dưới mũi kiếm của hắn sẽ là nàng. Nàng sẽ không may mắn thoát chết như cô công chúa nước chư hầu kia nữa.

"Vương phi, người bị sao vậy? Rốt cuộc là ai đã hãm hại vương phi nhà chúng ta? Thật đúng không coi Thất vương phủ ra gì mà!" - Một nô tì khác tên Tiêu Ngọc chạy vào trong viện nhìn một lượt Vân Tuyết Y rồi gào khóc.

"Gì thế này..."

"Tìm suốt sáu năm không ra, bây giờ lại có kẻ tự giấu đầu lòi đuôi? Vậy thì để ta miễn cưỡng chơi cùng."

"Tiêu Ngọc, ngươi lo lắng cho ta?"

"Sao không ạ vương phi?! Nô tì rất lo cho người."

"Ta chỉ là bị té một cái xuống nước, con mắt nào của ngươi cho thấy chắc chắn là ta bị người khác hãm hại?"

"Vương... vương phi...? Ý của người nô tì không hiểu..."

Hot

Comments

Lùn

Lùn

😆😆ulatr lun

2022-06-20

0

Bảo Ngọcc

Bảo Ngọcc

Mé 😆😆😆

2022-05-22

1

Mã Xuân Thuỵ

Mã Xuân Thuỵ

Wtf :)))

2022-05-21

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bi kịch tiền kiếp
2 Chương 2: Định mệnh đã định
3 Chương 3: Hòa ly
4 Chương 4: Hai kiếp lại trùng phùng
5 Chương 5: Náo loạn ở Thừa tướng phủ
6 Chương 6: Trúc mã hội ngộ
7 Chương 7: Sự nghiệp sắp thành
8 Chương 8: Thương thế của Ngài để ta
9 Chương 9: Bích Xuân Lâu
10 Chương 10: Cảm xúc... Là ghen hay nhìn không thuận mắt?
11 Chương 11: Tình địch xuất hiện?!
12 Chương 12: Họa Kinh thánh thủ thần y
13 Chương 13: Ý tương tư
14 Chương 14: Vân nhị tiểu thư, cô nhận nhầm rồi!
15 Chương 15: Là ta có lòng tốt, sao muội lại giận ta?
16 Chương 16: Lật ngược thế cờ
17 Chương 17: Tâm trạng của Thất vương gia càng ngày càng khó thấu
18 Chương 18: Trường An cung một tâm ý
19 Chương 19: Tiền triều có chút loạn
20 Chương 20: Trị liệu cho Hoàng đế
21 Chương 21: Bổn vương là đang lo lắng cho nàng
22 Chương 22: Nỗi niềm khó tả
23 Chương 23: Thần y tái thế
24 Chương 24: Đưa về Luân Sơn cốc mới có thể trị bệnh
25 Chương 25: Nơi hoang vu hẻo lánh xuất hiện nhân vật lớn
26 Chương 26: Truy sát
27 Chương 27: Người trong giang hồ có duyên sẽ gặp lại
28 Chương 28: Khước từ hai chữ "tử mệnh"
29 Chương 29: Vô tâm ta trả lại cho chàng
30 Chương 30: Lấy thân báo đáp
31 Chương 31: Nàng khi nào mới chịu chấp nhận ta?
32 Chương 32: Chuyến đi săn mùa thu (1)
33 Chương 33: Chuyến đi săn mùa thu (2)
34 Chương 34: Thụy An công chúa
35 Chương 35: Một đêm mây mưa để trói buộc nàng (H+)
36 Chương 36: Kí ức xưa cũ - Giữ nàng lại bên mình
37 Chương 37: Kim điểu cho ngươi, lùi một bước tiến hai bước
38 Chương 38: Lệnh cấm túc
39 Chương 39: Kim điểu kinh thế
40 Chương 40: Thần nữ muốn làm chủ hôn
41 Chương 41: Tình ái trong lòng không thể giấu
42 Chương 42: Yến Xuân cung một màn yên tĩnh
43 Chương 43: Ái Lạc - công chúa chư hầu
44 Chương 44: Chữa thương cho Ái Lạc
45 Chương 45: "Tề Luân" hay "Tử Xuyên" ?
46 Chương 46: Dung nhan hồi phục, Tử Đằng đến bắt người
47 Chương 47: Huynh đệ tương tàn vị hồng nhan
48 Chương 48: Khang Từ Hoàng thái hậu
49 Chương 49: Sao nàng không thử chấp nhận ta?
50 Chương 50: Lòng yêu nhưng khó nói
51 Chương 51: Hai tay gây sự
52 Chương 52: Tâm ý đều hướng đến nàng
53 Chương 53: Bắt hai cha con Tô Tri vào ngục
54 Chương 54: Một chút ngọt ngào
55 Chương 55: Tra hình phạm nhân
56 Chương 56: Đêm lãng mạn: Bất ngờ trên thuyền hoa
57 Chương 57: Vân Tuyết Y hoài thai
58 Chương 58: Sự ôn nhu khó cưỡng
59 Chương 59: Trở về kinh thành tái hôn
60 Chương 60: Ta đã không thể chờ đợi được nữa
61 Chương 61: Đôi mắt của một nam nhân si tình (H+)
62 Chương 62: Trước ngày hôn lễ
63 Chương 63: Cung kính không bằng tuân mệnh
64 Chương 64: Mang canh chúc phúc
65 Chương 65: Hỉ sự thành tang sự
66 Chương 66: Thời gian trôi qua
67 Chương 67: Phụng Thiên
68 Chương 68: Cái tên bị cấm nhắc đến
69 Chương 69: Sứ đoàn đến Ba Tư
70 Chương 70: Đứa trẻ ấy có đôi mắt không giống ta
71 Chương 71: Cảm giác quen thuộc
72 Chương 72: Thúc thúc đẹp trai phớt lờ con
73 Chương 73: Muốn gì ta cũng sẽ cho nàng
74 Chương 74: Bảo vệ nàng vốn là trách nhiệm của ta
75 Chương 75: Trên đường tẩu thoát (1)
76 Chương 76: Trên đường tẩu thoát (2)
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Bi kịch tiền kiếp
2
Chương 2: Định mệnh đã định
3
Chương 3: Hòa ly
4
Chương 4: Hai kiếp lại trùng phùng
5
Chương 5: Náo loạn ở Thừa tướng phủ
6
Chương 6: Trúc mã hội ngộ
7
Chương 7: Sự nghiệp sắp thành
8
Chương 8: Thương thế của Ngài để ta
9
Chương 9: Bích Xuân Lâu
10
Chương 10: Cảm xúc... Là ghen hay nhìn không thuận mắt?
11
Chương 11: Tình địch xuất hiện?!
12
Chương 12: Họa Kinh thánh thủ thần y
13
Chương 13: Ý tương tư
14
Chương 14: Vân nhị tiểu thư, cô nhận nhầm rồi!
15
Chương 15: Là ta có lòng tốt, sao muội lại giận ta?
16
Chương 16: Lật ngược thế cờ
17
Chương 17: Tâm trạng của Thất vương gia càng ngày càng khó thấu
18
Chương 18: Trường An cung một tâm ý
19
Chương 19: Tiền triều có chút loạn
20
Chương 20: Trị liệu cho Hoàng đế
21
Chương 21: Bổn vương là đang lo lắng cho nàng
22
Chương 22: Nỗi niềm khó tả
23
Chương 23: Thần y tái thế
24
Chương 24: Đưa về Luân Sơn cốc mới có thể trị bệnh
25
Chương 25: Nơi hoang vu hẻo lánh xuất hiện nhân vật lớn
26
Chương 26: Truy sát
27
Chương 27: Người trong giang hồ có duyên sẽ gặp lại
28
Chương 28: Khước từ hai chữ "tử mệnh"
29
Chương 29: Vô tâm ta trả lại cho chàng
30
Chương 30: Lấy thân báo đáp
31
Chương 31: Nàng khi nào mới chịu chấp nhận ta?
32
Chương 32: Chuyến đi săn mùa thu (1)
33
Chương 33: Chuyến đi săn mùa thu (2)
34
Chương 34: Thụy An công chúa
35
Chương 35: Một đêm mây mưa để trói buộc nàng (H+)
36
Chương 36: Kí ức xưa cũ - Giữ nàng lại bên mình
37
Chương 37: Kim điểu cho ngươi, lùi một bước tiến hai bước
38
Chương 38: Lệnh cấm túc
39
Chương 39: Kim điểu kinh thế
40
Chương 40: Thần nữ muốn làm chủ hôn
41
Chương 41: Tình ái trong lòng không thể giấu
42
Chương 42: Yến Xuân cung một màn yên tĩnh
43
Chương 43: Ái Lạc - công chúa chư hầu
44
Chương 44: Chữa thương cho Ái Lạc
45
Chương 45: "Tề Luân" hay "Tử Xuyên" ?
46
Chương 46: Dung nhan hồi phục, Tử Đằng đến bắt người
47
Chương 47: Huynh đệ tương tàn vị hồng nhan
48
Chương 48: Khang Từ Hoàng thái hậu
49
Chương 49: Sao nàng không thử chấp nhận ta?
50
Chương 50: Lòng yêu nhưng khó nói
51
Chương 51: Hai tay gây sự
52
Chương 52: Tâm ý đều hướng đến nàng
53
Chương 53: Bắt hai cha con Tô Tri vào ngục
54
Chương 54: Một chút ngọt ngào
55
Chương 55: Tra hình phạm nhân
56
Chương 56: Đêm lãng mạn: Bất ngờ trên thuyền hoa
57
Chương 57: Vân Tuyết Y hoài thai
58
Chương 58: Sự ôn nhu khó cưỡng
59
Chương 59: Trở về kinh thành tái hôn
60
Chương 60: Ta đã không thể chờ đợi được nữa
61
Chương 61: Đôi mắt của một nam nhân si tình (H+)
62
Chương 62: Trước ngày hôn lễ
63
Chương 63: Cung kính không bằng tuân mệnh
64
Chương 64: Mang canh chúc phúc
65
Chương 65: Hỉ sự thành tang sự
66
Chương 66: Thời gian trôi qua
67
Chương 67: Phụng Thiên
68
Chương 68: Cái tên bị cấm nhắc đến
69
Chương 69: Sứ đoàn đến Ba Tư
70
Chương 70: Đứa trẻ ấy có đôi mắt không giống ta
71
Chương 71: Cảm giác quen thuộc
72
Chương 72: Thúc thúc đẹp trai phớt lờ con
73
Chương 73: Muốn gì ta cũng sẽ cho nàng
74
Chương 74: Bảo vệ nàng vốn là trách nhiệm của ta
75
Chương 75: Trên đường tẩu thoát (1)
76
Chương 76: Trên đường tẩu thoát (2)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play