Chương 3: Hòa ly

"Vương... vương phi... không phải như người nghĩ đâu..."

"Ồ! - Vân Tuyết Y cười cười - "Lạ thật! Ta nghĩ cái gì?"

"Nô tì... nô tì..."

Vân Tuyết Y đứng dậy, đưa tay xoa đầu Tiêu Ngọc - "Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn nói ngươi khá nhạy bén. Vậy sau này ta có gặp nguy, chắc chắn sẽ tin tưởng ngươi."

"Nô... nô tì xin nguyện dốc hết sức vì vương phi."

"Vương phi, còn nô tì thì sao?"

"Được rồi." - Nàng quay người nói với Liên Nhi bấy giờ đang ngơ ngác phụng phịu ở đó - Ngươi hãy ở lại chuẩn bị đồ cho ta tham gia cung yến. Còn Tiêu Ngọc, ngươi đi cùng ta ra ngoài một chuyến."

"Vâng thưa vương phi."

[Phố chợ Vong Ưu]

"Vương phi, chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đến nơi ngươi sẽ biết."

Vân Tuyết Y cùng đầy tớ Tiêu Ngọc bước vào Túy Thanh Các. Nơi này là nơi bày bán rất nhiều trang sức, y phục, son phấn nữ trang. Vân Tuyết Y nhìn quanh ra vẻ chọn một vài món đồ, sau đó nói Tiêu Ngọc đứng đây để nàng vào trong có chút việc.

Tiêu Ngọc đợi nàng đi vào trong, nàng ta liền lén lút bước lên lầu hai, ngó trong ngó ngoài rồi bước vào một căn phòng.

"Đại nhân, vương phi có vẻ... vẫn không hề nghi ngờ nô tì."

"Ngươi tiếp tục theo dõi ả, có tin gì nhớ báo cáo cho ta."

"Vâng."

Tiêu Ngọc nhìn nam nhân bí ẩn đó nhảy ra khỏi cửa sổ, liền thận trọng đóng cửa rồi bước ra khỏi phòng. Vừa âm thầm đóng cửa lại, nàng ta giật mình, tái mặt lại khi nhìn thấy Vân Tuyết Y đang đứng dựa ở cột nhà ngay đó.

"Vương... vương phi..."

"Xem ra là ta đã nghe thấy điều không nên nghe rồi."

Tiêu Ngọc vội quỳ sụp xuống - "Vương phi, xin người hãy nghe nô tì giải thích..."

"Ta thì cần giải thích gì chứ? Trực tiếp giết có phải hơn không. Dù sao giết nhầm còn hơn bỏ sót."

"A... a... Vương... vương phi..."

Tiêu Ngọc trợn tròn hai mắt, đồng tử co giật, lòng mắt trắng dã, miệng sủi bọt, toàn thân đau đớn mà túm lấy vạt áo Vân Tuyết Y cầu xin.

"Vương... vương phi... xin hãy... cứu nô tì..."

Chưa kịp dứt lời, nàng ta đã tắt thở.

"Trúng độc? Vậy mà chết rồi. Thật tiếc! Như này còn gì là vui nữa." - Vân Tuyết Y thở dài - "Vốn định để lại nàng ta xem người giật dây phía sau là ai, thế mà lại không thành."

Thế nhưng, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra là ai làm rồi.

"Còn có thể là ai ngoài bà ta."

"Người phụ nữ hám lợi đó."

Thoắt cái, vẻ mặt trầm ngâm của Vân Tuyết Y liền thay đổi nhanh chóng. Nàng ngẫm lại, dù là kiếp này hay kiếp sau, người trung thành nhất với nàng chỉ có mình Liên Nhi mà thôi.

Gia đình, nàng vốn từ lâu không hề bận tâm tới họ. Cha nàng chỉ quan tâm bồi dưỡng duy nhất vị tiểu muội muội của nàng Vân Tuyết Lam. Nương thân của nàng mất chưa bao lâu đã đưa Thẩm thị, nương thân của Vân Tuyết Lam lên làm chủ mẫu phủ Thừa tướng. Sở dĩ họ không dám đụng vào nàng, vì phía sau nàng có Hòa phi chống lưng. Hòa phi nương nương, là mẫu phi của thất vương gia, phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất, là bạn từ thuở nhỏ của mẹ nàng, bà từng cứu Hòa phi trong ngàn cân treo sợi tóc mà hi sinh tính mạng của bản thân. Vậy mà nói, Hòa phi rất yêu chiều Vân Tuyết Y, luôn cố gắng bù đắp những gì mà nàng thiếu thốn. Hoàng thượng cũng trọng dụng nàng, vì nàng thừa hưởng tài y thuật đỉnh cao từ người mẹ quá cố.

"Thôi, đợi lúc khác sẽ phát huy ngươi vậy." - - Vân Tuyết Y mân mê con dao trong tay mình rồi khoát tay đứng dậy - "Tiểu nhị."

Một tên tiểu nhị lom khom chạy lên lầu - "Khách quan, ngài cần gì ạ?"

Vân Tuyết Y đặt ra ba thỏi vàng, rồi chỉ vào cái xác - "Xử lý đi. Đừng để ai khác biết."

Hắn nhìn thi thể Tiêu Ngọc rồi khẽ rùng mình một cái. Sau đó cũng nhận vàng của nàng và bí mật ném xuống sông.

Tuy nhiên, nàng không thể để lại bất kì điều gì gây bất lợi. Giữ bí mật là chuyện quan trọng, mà người chết mới có thể giữ bí mật tuyệt đối.

Tiểu nhị đó sau khi về các, đã chết không rõ nguyên nhân.

Vân Tuyết Y làm xong việc của mình, nàng liền quay đầu bước lên xe quay về phủ.

...

Vân Tuyết Y dạo bước xung quanh Thái Hoạt viện, nơi khuê phòng của nàng, vì phu quân không cho nàng ở cùng hắn, nên từ khi cưới đến giờ vẫn phải ở riêng trong cái biệt viện này. Vân Tuyết Y cẩn thận chăm sóc từng cây hoa do chính tay nàng trồng. Đó là Phù Dung hoa, một loài hoa nàng thích vì nó màu trắng và không dễ bị vấy bẩn. Bầu trời đã về đêm, hoa nở trăng vừa tròn, nàng lướt tay trên những bông hoa rồi khẽ cảm khái.

"Thật tiếc. Sau này sẽ không còn ai chăm sóc các ngươi."

Lát sau, một nam nhân bước đến nơi nàng đang ngắm những bông hoa, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét. Hắn có đôi mắt màu đỏ rực, sinh ra đã có. Thiên hạ đồn rằng đây chính là mệnh long phụng, là điềm tốt với xứ quốc. Kiếp trước, lần đầu gặp hắn nàng cũng là bị cái đôi mắt đặc biệt này làm cho thu hút.

Tuy hắn cứ làm bộ lạnh lùng như thế, nhưng phải nói rằng không hổ là người nàng từng yêu say đắm. Ngũ quan tinh tế, ánh mắt sắc bén nhìn thấu đối phương, khí chất bất phàm cùng nét đẹp trời ban. Thật là tựa như vạn thiên kỉ mới lại trùng phùng. Nhưng hiện tại, lòng nàng đã nguội lạnh rồi.

"Tiểu nữ bái kiến Thất vương gia." - Nàng quy củ hành lễ.

Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại trở về trạng thái vốn có.

"Ngươi tìm bổn vương có việc gì? Tốt nhất là chuyện đáng nghe, nếu không cẩn thận bổn vương cắt lưỡi ngươi."

Vẫn là cái giọng điệu cao cao tại thượng như thế. Vân Tuyết Y nhẹ nhàng ngồi dậy, ung dung lộ nét cười châm biếm - "Đương nhiên là có chuyện quan trọng."

Nói đoạn, nàng rút một phong thư ra đưa cho hắn.

"Đây là...?"

"Hưu thư."

Dường như đêm nay hắn cảm thấy mình đã thấy những điều mà hắn không ngờ tới. Không tin bức thư này chính là do Vân Tuyết Y, vị tiểu thư từ năm mười tuổi luôn một mực cố chấp đòi gả cho hắn viết ra, hắn liền mở phong thư ra rồi hỏi lại.

"Ngươi thật sự muốn hòa ly?"

"Phải." - Nàng trả lời dứt khoát.

Tử Xuyên nhìn chắc chắn đấy chính là bút tích của Vân Tuyết Y liền khẽ cười - "Được. Nếu là điều ngươi muốn, bổn vương giúp ngươi toại nguyện."

"Nếu là điều ta muốn ư? Chẳng hay, đó có khi lại là điều ngươi muốn thì đúng hơn."

"Tiểu nữ Vân Tuyết Y xin khấu tạ vương gia."

Vậy là chuyện đã xong rồi. Cả ngày hôm nay nàng đã chỉnh đốn lại trật tự trong phủ, cũng gọi tổng quản đưa tờ giấy ứng cử nữ tú, những gì cần làm đều đã làm cả. Chức trách của một vị vương phi như nàng đều đã làm tròn bổn phận.

"Ngày mai ta sẽ rời phủ."

"Ngươi muốn đi lúc nào tùy ngươi."

Vân Tuyết Y im lặng không nói gì nữa mà tự chế giễu mình. Nếu kiếp trước nàng tỉnh táo hơn chút nữa, có phải là đã không phải chịu nỗi đau thể xác rồi không.

Tử Xuyên quay bước bỏ đi, đến một cái ngoái đầu nhìn nàng lần cuối cũng không có.

Vân Tuyết Y cũng bước vào phòng, đóng chặt cửa lại rồi thở phào. Cắt đứt liên hệ với hắn, vậy là nàng sẽ bảo toàn được tính mạng.

Hot

Comments

•°HuyKoNy°•

•°HuyKoNy°•

ais cái đồ chết tịt này gắn ảnh vào nữa chứ thật là chết tịt mà

2022-04-20

5

𝐓𝐢𝐧𝐚 🍁

𝐓𝐢𝐧𝐚 🍁

Nu9 quá tàn nhẫn
Nhưng mà e thik nhắmm 😻

2022-04-19

4

𝐓𝐢𝐧𝐚 🍁

𝐓𝐢𝐧𝐚 🍁

ko pk thì là gì nx đồ giả tạo

2022-04-19

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bi kịch tiền kiếp
2 Chương 2: Định mệnh đã định
3 Chương 3: Hòa ly
4 Chương 4: Hai kiếp lại trùng phùng
5 Chương 5: Náo loạn ở Thừa tướng phủ
6 Chương 6: Trúc mã hội ngộ
7 Chương 7: Sự nghiệp sắp thành
8 Chương 8: Thương thế của Ngài để ta
9 Chương 9: Bích Xuân Lâu
10 Chương 10: Cảm xúc... Là ghen hay nhìn không thuận mắt?
11 Chương 11: Tình địch xuất hiện?!
12 Chương 12: Họa Kinh thánh thủ thần y
13 Chương 13: Ý tương tư
14 Chương 14: Vân nhị tiểu thư, cô nhận nhầm rồi!
15 Chương 15: Là ta có lòng tốt, sao muội lại giận ta?
16 Chương 16: Lật ngược thế cờ
17 Chương 17: Tâm trạng của Thất vương gia càng ngày càng khó thấu
18 Chương 18: Trường An cung một tâm ý
19 Chương 19: Tiền triều có chút loạn
20 Chương 20: Trị liệu cho Hoàng đế
21 Chương 21: Bổn vương là đang lo lắng cho nàng
22 Chương 22: Nỗi niềm khó tả
23 Chương 23: Thần y tái thế
24 Chương 24: Đưa về Luân Sơn cốc mới có thể trị bệnh
25 Chương 25: Nơi hoang vu hẻo lánh xuất hiện nhân vật lớn
26 Chương 26: Truy sát
27 Chương 27: Người trong giang hồ có duyên sẽ gặp lại
28 Chương 28: Khước từ hai chữ "tử mệnh"
29 Chương 29: Vô tâm ta trả lại cho chàng
30 Chương 30: Lấy thân báo đáp
31 Chương 31: Nàng khi nào mới chịu chấp nhận ta?
32 Chương 32: Chuyến đi săn mùa thu (1)
33 Chương 33: Chuyến đi săn mùa thu (2)
34 Chương 34: Thụy An công chúa
35 Chương 35: Một đêm mây mưa để trói buộc nàng (H+)
36 Chương 36: Kí ức xưa cũ - Giữ nàng lại bên mình
37 Chương 37: Kim điểu cho ngươi, lùi một bước tiến hai bước
38 Chương 38: Lệnh cấm túc
39 Chương 39: Kim điểu kinh thế
40 Chương 40: Thần nữ muốn làm chủ hôn
41 Chương 41: Tình ái trong lòng không thể giấu
42 Chương 42: Yến Xuân cung một màn yên tĩnh
43 Chương 43: Ái Lạc - công chúa chư hầu
44 Chương 44: Chữa thương cho Ái Lạc
45 Chương 45: "Tề Luân" hay "Tử Xuyên" ?
46 Chương 46: Dung nhan hồi phục, Tử Đằng đến bắt người
47 Chương 47: Huynh đệ tương tàn vị hồng nhan
48 Chương 48: Khang Từ Hoàng thái hậu
49 Chương 49: Sao nàng không thử chấp nhận ta?
50 Chương 50: Lòng yêu nhưng khó nói
51 Chương 51: Hai tay gây sự
52 Chương 52: Tâm ý đều hướng đến nàng
53 Chương 53: Bắt hai cha con Tô Tri vào ngục
54 Chương 54: Một chút ngọt ngào
55 Chương 55: Tra hình phạm nhân
56 Chương 56: Đêm lãng mạn: Bất ngờ trên thuyền hoa
57 Chương 57: Vân Tuyết Y hoài thai
58 Chương 58: Sự ôn nhu khó cưỡng
59 Chương 59: Trở về kinh thành tái hôn
60 Chương 60: Ta đã không thể chờ đợi được nữa
61 Chương 61: Đôi mắt của một nam nhân si tình (H+)
62 Chương 62: Trước ngày hôn lễ
63 Chương 63: Cung kính không bằng tuân mệnh
64 Chương 64: Mang canh chúc phúc
65 Chương 65: Hỉ sự thành tang sự
66 Chương 66: Thời gian trôi qua
67 Chương 67: Phụng Thiên
68 Chương 68: Cái tên bị cấm nhắc đến
69 Chương 69: Sứ đoàn đến Ba Tư
70 Chương 70: Đứa trẻ ấy có đôi mắt không giống ta
71 Chương 71: Cảm giác quen thuộc
72 Chương 72: Thúc thúc đẹp trai phớt lờ con
73 Chương 73: Muốn gì ta cũng sẽ cho nàng
74 Chương 74: Bảo vệ nàng vốn là trách nhiệm của ta
75 Chương 75: Trên đường tẩu thoát (1)
76 Chương 76: Trên đường tẩu thoát (2)
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Bi kịch tiền kiếp
2
Chương 2: Định mệnh đã định
3
Chương 3: Hòa ly
4
Chương 4: Hai kiếp lại trùng phùng
5
Chương 5: Náo loạn ở Thừa tướng phủ
6
Chương 6: Trúc mã hội ngộ
7
Chương 7: Sự nghiệp sắp thành
8
Chương 8: Thương thế của Ngài để ta
9
Chương 9: Bích Xuân Lâu
10
Chương 10: Cảm xúc... Là ghen hay nhìn không thuận mắt?
11
Chương 11: Tình địch xuất hiện?!
12
Chương 12: Họa Kinh thánh thủ thần y
13
Chương 13: Ý tương tư
14
Chương 14: Vân nhị tiểu thư, cô nhận nhầm rồi!
15
Chương 15: Là ta có lòng tốt, sao muội lại giận ta?
16
Chương 16: Lật ngược thế cờ
17
Chương 17: Tâm trạng của Thất vương gia càng ngày càng khó thấu
18
Chương 18: Trường An cung một tâm ý
19
Chương 19: Tiền triều có chút loạn
20
Chương 20: Trị liệu cho Hoàng đế
21
Chương 21: Bổn vương là đang lo lắng cho nàng
22
Chương 22: Nỗi niềm khó tả
23
Chương 23: Thần y tái thế
24
Chương 24: Đưa về Luân Sơn cốc mới có thể trị bệnh
25
Chương 25: Nơi hoang vu hẻo lánh xuất hiện nhân vật lớn
26
Chương 26: Truy sát
27
Chương 27: Người trong giang hồ có duyên sẽ gặp lại
28
Chương 28: Khước từ hai chữ "tử mệnh"
29
Chương 29: Vô tâm ta trả lại cho chàng
30
Chương 30: Lấy thân báo đáp
31
Chương 31: Nàng khi nào mới chịu chấp nhận ta?
32
Chương 32: Chuyến đi săn mùa thu (1)
33
Chương 33: Chuyến đi săn mùa thu (2)
34
Chương 34: Thụy An công chúa
35
Chương 35: Một đêm mây mưa để trói buộc nàng (H+)
36
Chương 36: Kí ức xưa cũ - Giữ nàng lại bên mình
37
Chương 37: Kim điểu cho ngươi, lùi một bước tiến hai bước
38
Chương 38: Lệnh cấm túc
39
Chương 39: Kim điểu kinh thế
40
Chương 40: Thần nữ muốn làm chủ hôn
41
Chương 41: Tình ái trong lòng không thể giấu
42
Chương 42: Yến Xuân cung một màn yên tĩnh
43
Chương 43: Ái Lạc - công chúa chư hầu
44
Chương 44: Chữa thương cho Ái Lạc
45
Chương 45: "Tề Luân" hay "Tử Xuyên" ?
46
Chương 46: Dung nhan hồi phục, Tử Đằng đến bắt người
47
Chương 47: Huynh đệ tương tàn vị hồng nhan
48
Chương 48: Khang Từ Hoàng thái hậu
49
Chương 49: Sao nàng không thử chấp nhận ta?
50
Chương 50: Lòng yêu nhưng khó nói
51
Chương 51: Hai tay gây sự
52
Chương 52: Tâm ý đều hướng đến nàng
53
Chương 53: Bắt hai cha con Tô Tri vào ngục
54
Chương 54: Một chút ngọt ngào
55
Chương 55: Tra hình phạm nhân
56
Chương 56: Đêm lãng mạn: Bất ngờ trên thuyền hoa
57
Chương 57: Vân Tuyết Y hoài thai
58
Chương 58: Sự ôn nhu khó cưỡng
59
Chương 59: Trở về kinh thành tái hôn
60
Chương 60: Ta đã không thể chờ đợi được nữa
61
Chương 61: Đôi mắt của một nam nhân si tình (H+)
62
Chương 62: Trước ngày hôn lễ
63
Chương 63: Cung kính không bằng tuân mệnh
64
Chương 64: Mang canh chúc phúc
65
Chương 65: Hỉ sự thành tang sự
66
Chương 66: Thời gian trôi qua
67
Chương 67: Phụng Thiên
68
Chương 68: Cái tên bị cấm nhắc đến
69
Chương 69: Sứ đoàn đến Ba Tư
70
Chương 70: Đứa trẻ ấy có đôi mắt không giống ta
71
Chương 71: Cảm giác quen thuộc
72
Chương 72: Thúc thúc đẹp trai phớt lờ con
73
Chương 73: Muốn gì ta cũng sẽ cho nàng
74
Chương 74: Bảo vệ nàng vốn là trách nhiệm của ta
75
Chương 75: Trên đường tẩu thoát (1)
76
Chương 76: Trên đường tẩu thoát (2)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play