Chương 4: Hai kiếp lại trùng phùng

"Vương phi! Vương phi! Nô tì vừa nghe nói người cùng vương gia hòa ly?"

Liên Nhi từ đâu hốt hoảng chạy vào như một chú mèo hoang nhỏ không tìm thấy đường về. Nhìn vẻ mặt của nàng ta, Vân Tuyết Y không nói gì cả, đôi mắt khẽ chớp chớp, hờ hững như có như không.

"Liên Nhi, lại đây chải tóc giúp ta."

Có vẻ mặt chưa thỏa mãn, nhưng Liên Nhi vẫn đành cầm lấy chiếc lược lam ngọc trên tay Vân Tuyết Y, là di vật mà Tần thị để lại cho nữ nhi là nàng. Nàng nhìn tiểu nô tì theo mình từ nhỏ hồi lâu, rồi mới khẽ giọng mỉm cười.

"Đúng là như vậy. Là ta đã viết hưu thư."

"Tại sao ạ? Chẳng phải mối hôn sự này là do vương phi vất vả lắm mới cầu được sao?"

...

"Năm đó, hai bên đồng cam cộng khổ, như cá với nước, hứa hẹn trăm năm. Nay kết thành phu thê mới chính thành quan điểm bất đồng. Thê tử Vân Tuyết Y không làm tròn phận, không hiểu tam tòng tứ đức, xảy ra mâu thuẫn nhiều lần. Phu quân Tử Xuyên không hòa hợp với thê tử. Nay viết hưu thư, xin được chứng giám, từ này về sau đường ai nấy đi, âu một lời chúc phúc đến đối phương về sau..."

"Hoang đường!!" - Mặc công công chưa đọc dứt bức hưu thư, hoàng thượng đã nổi giận - "Lý nào lại như thế?"

"Phụ hoàng, nhi thần..."

"Xuyên Nhi, trẫm không muốn nghe con giải thích. Trong bức hưu thư này rõ ràng mọi vấn đề đều đổ dồn về phía Vân nha đầu. Con nói thật cho trẫm, có phải con ép tiểu nha đầu đó viết hay không?"

Tử Xuyên nhìn phụ hoàng của mình đang ngồi trên long ỷ, đôi mắt không lay động, tâm thái vẫn vững, đưa hai tay bằng mặt khấu thưa.

"Nhi thần... không có gì để giải thích."

"Vậy tại sao con lại muốn hưu thê?"

"Ý trên mặt chữ."

"Làm càn! Con làm thế khác nào đang hủy hoại thanh danh của con bé? Lẽ nào con không biết nha đầu đó mong được gả cho con đến mức nào sao?"

Thấy hoàng thượng quá bức xúc, Hòa phi ngồi kế bên liền trấn an.

"Bệ hạ. Chuyện này có lẽ có hiểu lầm gì đó. Ngài đừng quá tức giận, ảnh hưởng đến long thể."

"Hòa phi, nàng nói xem, có phải là trẫm nuông chiều hài nhi của chúng ta quá rồi không?"

"Việc này để thiếp tìm hiểu thêm, bệ hạ đừng lo nghĩ nhiều." - Hòa phi nắm lấy tay của hoàng thượng rồi ra hiệu cho Tử Xuyên rời khỏi. Nhưng không, hắn vẫn kiên quyết đứng đó.

"Chừng nào phụ hoàng không phê duyệt qua phóng thê thư thì nhi thần không đi."

"Thằng bé này..." - Hoàng thượng bất lực day day trán.

"Bệ hạ, xin đừng nghĩ như vậy đối với Thất vương gia. Là thần đã không cư xử đúng mực, không làm tròn trách nhiệm của một vị hôn thê, là lỗi của thần." - Vân Tuyết Y từ ngoài cung liền bước vào hành lễ.

"Y Y?!" - Hòa phi có chút ngạc nhiên.

"Hãy thứ lỗi cho thần vì cả gan vào đây mà không nói trước. Bệ hạ, Hòa phi nương nương, cầu hai người hãy giúp thần đạt được tâm nguyện cuối cùng này." - Nàng khấu đầu xuống, khẩn thiết mà nói.

Hoàng thượng nhìn hai người họ, không nói gì.

Hòa phi ra sức khoát tay - "Xuyên Nhi, Y Y, mau đi đi. Việc này để sau hẵng bàn."

"Chuyện này... tạm thời đừng làm lớn." - Hoàng thượng trấn tĩnh lại, thở dài mà nói với họ.

Nàng và hắn đều hành lễ cung kính - "Nhi thần tuân chỉ."

Tử Xuyên nhìn nét mặt Hòa phi, do dự một hồi, cuối cùng hắn cũng hành lễ cáo lui rồi rời khỏi đại điện. Vân Tuyết Y cũng ra theo sau.

"Đừng nghĩ hôm nay ngươi nói đỡ cho bổn vương trên đại điện là bổn vương sẽ cảm động vì ngươi." - Tử Xuyên lạnh lùng buông lời.

Vân Tuyết Y không nhìn hắn, chỉ đáp lại một câu - "Ấu trĩ."

Tử Xuyên có chút khó hiểu, đăm đăm nhìn bóng lưng của Vân Tuyết Y. Nàng bây giờ so với ngày trước là thay đổi một trời một vực. Như thể đã trở thành một người khác vậy.

Nhưng vị Thất vương gia tâm tính vốn không hứng thú với chuyện đời này cũng không bao giờ để tâm những điều như vậy. Hắn cũng đi ngược lại đường phía Vân Tuyết Y rảo bước, mắt nhìn trong hư vô tựa như đang thảnh thơi giữa không khí ngột ngạt chốn thâm cung.

...

"Vương phi, điều này là thật ư?"

Vân Tuyết Y gật đầu - "Bây giờ ngươi nên thay đổi cách xưng hô rồi."

"Vâng tiểu thư, nô tì thấy thật khó hiểu." - Liên Nhi tự vấn - "Nhưng dù sao quyết định của tiểu thư nô tì đều mãi ủng hộ."

Nàng mỉm cười.

"Nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể hồi phủ được. Nếu thừa tướng biết tiểu thư đã hòa ly với vương gia, sẽ đánh chết người."

"Ông ta mà dám đánh ta? Để xem ai mới là người chịu quy phục. Về phủ thừa tướng!"

Tiếng vó ngựa, tiếng xe lọc cọc đang tiến qua con phố cùng dòng người đông đúc. Không lâu sau, cánh cửa phủ đã xuất hiện trước mặt.

Liên Nhi kêu gia nô ra xách hành lí của Vân Tuyết Y. Nàng cao cao tại thượng bước vào trong phủ, đột nhiên một cô nương khoảng chừng mười lăm tuổi bước ra nở nụ cười tươi.

"A, đại tỷ! sao giờ này tỷ lại về đây? Không lẽ là bị vương gia "đá" ra khỏi phủ rồi?"

"Nhị muội nói đúng một nửa rồi. Chẳng qua, là ta đã "đá" ngài ấy trước."

Vân Tuyết Lam liếc nhìn phụ thân mình đang ở phía sau liền khích tướng - "Gì cơ? Đại tỷ đã bỏ vương gia? Tỷ ăn nói lung tung như vậy, không sợ truyền ra ngoài sẽ bị người đời cười chê, vương gia sẽ đến đốt cả cái phủ này hay sao?"

Vân Tuyết Y thoáng cười lạnh lẽo - "Sao ta phải sợ? Dù sao nơi này cũng chẳng hề liên quan gì đến ta."

Hot

Comments

𝓽𝓻𝓲𝓷𝓱 𝓽𝓻𝓲𝓷𝓱

𝓽𝓻𝓲𝓷𝓱 𝓽𝓻𝓲𝓷𝓱

...

2023-01-09

0

Con chị Niệm 💚 - Âu Âu ‹⚣›

Con chị Niệm 💚 - Âu Âu ‹⚣›

Chỉ vì a ghét bỏ c mà đồng ý ly hôn
Ròi sau cj rời xa a, a tính s đâyyyy

2022-04-18

4

ngọc rồng 🐉

ngọc rồng 🐉

nghe mùi 🍵 xanh

2022-04-18

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bi kịch tiền kiếp
2 Chương 2: Định mệnh đã định
3 Chương 3: Hòa ly
4 Chương 4: Hai kiếp lại trùng phùng
5 Chương 5: Náo loạn ở Thừa tướng phủ
6 Chương 6: Trúc mã hội ngộ
7 Chương 7: Sự nghiệp sắp thành
8 Chương 8: Thương thế của Ngài để ta
9 Chương 9: Bích Xuân Lâu
10 Chương 10: Cảm xúc... Là ghen hay nhìn không thuận mắt?
11 Chương 11: Tình địch xuất hiện?!
12 Chương 12: Họa Kinh thánh thủ thần y
13 Chương 13: Ý tương tư
14 Chương 14: Vân nhị tiểu thư, cô nhận nhầm rồi!
15 Chương 15: Là ta có lòng tốt, sao muội lại giận ta?
16 Chương 16: Lật ngược thế cờ
17 Chương 17: Tâm trạng của Thất vương gia càng ngày càng khó thấu
18 Chương 18: Trường An cung một tâm ý
19 Chương 19: Tiền triều có chút loạn
20 Chương 20: Trị liệu cho Hoàng đế
21 Chương 21: Bổn vương là đang lo lắng cho nàng
22 Chương 22: Nỗi niềm khó tả
23 Chương 23: Thần y tái thế
24 Chương 24: Đưa về Luân Sơn cốc mới có thể trị bệnh
25 Chương 25: Nơi hoang vu hẻo lánh xuất hiện nhân vật lớn
26 Chương 26: Truy sát
27 Chương 27: Người trong giang hồ có duyên sẽ gặp lại
28 Chương 28: Khước từ hai chữ "tử mệnh"
29 Chương 29: Vô tâm ta trả lại cho chàng
30 Chương 30: Lấy thân báo đáp
31 Chương 31: Nàng khi nào mới chịu chấp nhận ta?
32 Chương 32: Chuyến đi săn mùa thu (1)
33 Chương 33: Chuyến đi săn mùa thu (2)
34 Chương 34: Thụy An công chúa
35 Chương 35: Một đêm mây mưa để trói buộc nàng (H+)
36 Chương 36: Kí ức xưa cũ - Giữ nàng lại bên mình
37 Chương 37: Kim điểu cho ngươi, lùi một bước tiến hai bước
38 Chương 38: Lệnh cấm túc
39 Chương 39: Kim điểu kinh thế
40 Chương 40: Thần nữ muốn làm chủ hôn
41 Chương 41: Tình ái trong lòng không thể giấu
42 Chương 42: Yến Xuân cung một màn yên tĩnh
43 Chương 43: Ái Lạc - công chúa chư hầu
44 Chương 44: Chữa thương cho Ái Lạc
45 Chương 45: "Tề Luân" hay "Tử Xuyên" ?
46 Chương 46: Dung nhan hồi phục, Tử Đằng đến bắt người
47 Chương 47: Huynh đệ tương tàn vị hồng nhan
48 Chương 48: Khang Từ Hoàng thái hậu
49 Chương 49: Sao nàng không thử chấp nhận ta?
50 Chương 50: Lòng yêu nhưng khó nói
51 Chương 51: Hai tay gây sự
52 Chương 52: Tâm ý đều hướng đến nàng
53 Chương 53: Bắt hai cha con Tô Tri vào ngục
54 Chương 54: Một chút ngọt ngào
55 Chương 55: Tra hình phạm nhân
56 Chương 56: Đêm lãng mạn: Bất ngờ trên thuyền hoa
57 Chương 57: Vân Tuyết Y hoài thai
58 Chương 58: Sự ôn nhu khó cưỡng
59 Chương 59: Trở về kinh thành tái hôn
60 Chương 60: Ta đã không thể chờ đợi được nữa
61 Chương 61: Đôi mắt của một nam nhân si tình (H+)
62 Chương 62: Trước ngày hôn lễ
63 Chương 63: Cung kính không bằng tuân mệnh
64 Chương 64: Mang canh chúc phúc
65 Chương 65: Hỉ sự thành tang sự
66 Chương 66: Thời gian trôi qua
67 Chương 67: Phụng Thiên
68 Chương 68: Cái tên bị cấm nhắc đến
69 Chương 69: Sứ đoàn đến Ba Tư
70 Chương 70: Đứa trẻ ấy có đôi mắt không giống ta
71 Chương 71: Cảm giác quen thuộc
72 Chương 72: Thúc thúc đẹp trai phớt lờ con
73 Chương 73: Muốn gì ta cũng sẽ cho nàng
74 Chương 74: Bảo vệ nàng vốn là trách nhiệm của ta
75 Chương 75: Trên đường tẩu thoát (1)
76 Chương 76: Trên đường tẩu thoát (2)
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Bi kịch tiền kiếp
2
Chương 2: Định mệnh đã định
3
Chương 3: Hòa ly
4
Chương 4: Hai kiếp lại trùng phùng
5
Chương 5: Náo loạn ở Thừa tướng phủ
6
Chương 6: Trúc mã hội ngộ
7
Chương 7: Sự nghiệp sắp thành
8
Chương 8: Thương thế của Ngài để ta
9
Chương 9: Bích Xuân Lâu
10
Chương 10: Cảm xúc... Là ghen hay nhìn không thuận mắt?
11
Chương 11: Tình địch xuất hiện?!
12
Chương 12: Họa Kinh thánh thủ thần y
13
Chương 13: Ý tương tư
14
Chương 14: Vân nhị tiểu thư, cô nhận nhầm rồi!
15
Chương 15: Là ta có lòng tốt, sao muội lại giận ta?
16
Chương 16: Lật ngược thế cờ
17
Chương 17: Tâm trạng của Thất vương gia càng ngày càng khó thấu
18
Chương 18: Trường An cung một tâm ý
19
Chương 19: Tiền triều có chút loạn
20
Chương 20: Trị liệu cho Hoàng đế
21
Chương 21: Bổn vương là đang lo lắng cho nàng
22
Chương 22: Nỗi niềm khó tả
23
Chương 23: Thần y tái thế
24
Chương 24: Đưa về Luân Sơn cốc mới có thể trị bệnh
25
Chương 25: Nơi hoang vu hẻo lánh xuất hiện nhân vật lớn
26
Chương 26: Truy sát
27
Chương 27: Người trong giang hồ có duyên sẽ gặp lại
28
Chương 28: Khước từ hai chữ "tử mệnh"
29
Chương 29: Vô tâm ta trả lại cho chàng
30
Chương 30: Lấy thân báo đáp
31
Chương 31: Nàng khi nào mới chịu chấp nhận ta?
32
Chương 32: Chuyến đi săn mùa thu (1)
33
Chương 33: Chuyến đi săn mùa thu (2)
34
Chương 34: Thụy An công chúa
35
Chương 35: Một đêm mây mưa để trói buộc nàng (H+)
36
Chương 36: Kí ức xưa cũ - Giữ nàng lại bên mình
37
Chương 37: Kim điểu cho ngươi, lùi một bước tiến hai bước
38
Chương 38: Lệnh cấm túc
39
Chương 39: Kim điểu kinh thế
40
Chương 40: Thần nữ muốn làm chủ hôn
41
Chương 41: Tình ái trong lòng không thể giấu
42
Chương 42: Yến Xuân cung một màn yên tĩnh
43
Chương 43: Ái Lạc - công chúa chư hầu
44
Chương 44: Chữa thương cho Ái Lạc
45
Chương 45: "Tề Luân" hay "Tử Xuyên" ?
46
Chương 46: Dung nhan hồi phục, Tử Đằng đến bắt người
47
Chương 47: Huynh đệ tương tàn vị hồng nhan
48
Chương 48: Khang Từ Hoàng thái hậu
49
Chương 49: Sao nàng không thử chấp nhận ta?
50
Chương 50: Lòng yêu nhưng khó nói
51
Chương 51: Hai tay gây sự
52
Chương 52: Tâm ý đều hướng đến nàng
53
Chương 53: Bắt hai cha con Tô Tri vào ngục
54
Chương 54: Một chút ngọt ngào
55
Chương 55: Tra hình phạm nhân
56
Chương 56: Đêm lãng mạn: Bất ngờ trên thuyền hoa
57
Chương 57: Vân Tuyết Y hoài thai
58
Chương 58: Sự ôn nhu khó cưỡng
59
Chương 59: Trở về kinh thành tái hôn
60
Chương 60: Ta đã không thể chờ đợi được nữa
61
Chương 61: Đôi mắt của một nam nhân si tình (H+)
62
Chương 62: Trước ngày hôn lễ
63
Chương 63: Cung kính không bằng tuân mệnh
64
Chương 64: Mang canh chúc phúc
65
Chương 65: Hỉ sự thành tang sự
66
Chương 66: Thời gian trôi qua
67
Chương 67: Phụng Thiên
68
Chương 68: Cái tên bị cấm nhắc đến
69
Chương 69: Sứ đoàn đến Ba Tư
70
Chương 70: Đứa trẻ ấy có đôi mắt không giống ta
71
Chương 71: Cảm giác quen thuộc
72
Chương 72: Thúc thúc đẹp trai phớt lờ con
73
Chương 73: Muốn gì ta cũng sẽ cho nàng
74
Chương 74: Bảo vệ nàng vốn là trách nhiệm của ta
75
Chương 75: Trên đường tẩu thoát (1)
76
Chương 76: Trên đường tẩu thoát (2)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play