Chương 5: Vẻ mặt thương hại

Vài ngày sau Tần Thiên Lan cùng với dì Chu về nhà, việc cô làm phẫu thuật chỉ cô cùng dì Chu biết, dì Chu vốn tuổi đã cao, mặc dù rất muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, nhưng lúc đo Tiêu Chân bảo muốn dì Chu hưởng lạc cuộc sống tuổi già, nên để gì Chu về quê.

Đôi khi sẽ lên thăm cô, tựa như một người bà con xa thân thuộc, nhưng đối với cô Dì Chu như người mẹ thứ hai của cô vậy.

"Phu Nhân người đã về."

Nữ quản gia vừa nhìn thấy Tần Thiên Lan liền đi nhanh đến đỡ lấy tay cô, giọng điều nghe ra có chút kính trọng, nhưng vẻ mặt thì vô cùng xem thường. Bất quá Tần Thiên Lan cho dù lúc không thấy gì, hay lúc đã nhìn thấy gì, cũng chẳng quá để tâm đến cô ta, người xa lạ mà thôi cô cũng không quá rảnh rỗi mà chấp nhất.

Không chỉ thái độ của nữ quản gia đối với cô có chút lạ, mà những người làm trong nhà mới gọi là lạ. Bình thường họ điều đối với cô rất tốt, dù cho không thật tâm đi nữa hay vì bất kỳ lý do nào khác, thì những người này so với nữ quản gia kia còn tốt hơn rất nhiều.

Bất quá hiện tại cô đã nhìn thấy, nên ngay khi vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt người làm có chút không đúng, có thương hại cũng có đồng cảm nói một cách chính xác đó là lo lắng đi.

Trước đây cô đã rất nhiều lần cảm nhận được thái độ của những người này đối với cô, bất quá cô lại không biết là gì sao, nhưng lúc này tận mắt nhìn tháy liền cảm giác có chút gì đó không được bình thường cho lắm. Bất quá lúc này cô vẫn còn chưa muốn để lộ bản thân mình đã nhìn thấy, liền phớt lờ vẻ mặt bọn họ.

"Tiêu ca đã về chưa?" Tần Thiên Lan dùng giọng điệu như thường lệ hỏi, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không vô định.

Nghe Tần Thiên hỏi, sắc mặt người làm còn muốn xanh hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng giữ lại bình tĩnh. Có đôi khi cô nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn cô đầy thương hại. Không phải vì việc cô không nhìn thấy gì, mà gì một lý do nào đó cô không biết.

Nữ quản gia liếc mắt cảnh cáo những người khác, ra hiệu cho mọi người ai làm việc nấy đi. Xong mới đáp lời Tần Thiên Lan: "Thưa Phu Nhân, Tiêu tổng vẫn chưa về, cô chắc cũng mệt rồi để tôi đỡ cô lên lầu nghỉ ngơi."

Nữ quản gia cũng không thèm đợi xem Tần Thiên Lan có đồng ý hay không, trực tiếp đỡ Tần Thiên Lan bước đi, đối với thái độ của cô taTần Thiên Lan sớm đã quen thuộc. Hơn nữa Tần Thiên Lan vốn không thèm để ý đến sắc mặt cô ta kì lạ như thế nào càng không vạch trần hành động cô ta vừa rồi cầm điện thoại lên điện cho ai đó.

Tần chỉ như thường lệ thuận theo, nhẹ giọng: "Ừ." một tiếng, giọng nói cô vô cùng trong trẻo, lại rất êm tai, khiến cho người ta nghe thấy giọng nói cô lại nhìn thấy đôi mắt vốn vô cùng xinh đẹp của cô nhưng lại không nhìn thấy được vô thức sinh ra tiếc hận.

Nữ quản gia đỡ cô đi lên lầu, vốn một người mù như Tần Thiên Lan không nên sắp xếp cho ở những nơi phải đi bằng bật thang mới đúng, vậy mà lại để cô ở tận trên tầng hai, có buồn cười không chứ.

Nữ quản gia một tay đỡ lấy Tần Thiên Lan tránh cho cô đi loạn, một tay đưa ra đẩy cửa phòng cô. Vốn người mù như cô tai rất mẫn cảm, cô rõ ràng nghe thấy lúc nữ quản gia vừa đẩy cửa phòng ra, bên trong phát ra vài âm thanh kì lạ, nhưng khi cô bước vào liền im bật.

Loại âm thanh này cô đã nghe không dưới vài lần, mà rất thường xuyên, chỉ cần từ bên ngoài về liền vô tình nghe thấy, hoặc là những lúc máy nghe nhạc chuyển bài hát.

Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần là người trưởng thành, đối với mấy loại âm thanh kia làm sao nghe không hiểu được kia chứ.

"Phu nhân, bên ngoài thời tiết rất đẹp, tôi đã mở cửa sổ ra cho người rồi, vẫn là nghe nhạc chứ." Nữ quản gia sau khi đã đỡ cô vào trong phòng, những thứ cần tránh liền đỡ cô tránh đi, lúc này Tần Thiên Lan được đỡ ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện cửa sổ phòng.

Tần Thiên Lan lỡ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, rất muốn cười thành tiếng, bên ngoài rõ ràng là mây đen văng kính cả bầu trời, nữ quản gia lại nói với cô là trời đẹp, cũng quá ức hiếp người mù như cô đi. Nghĩ rằng cô không thấy gì liền muốn nói gì thì nói ư.

Bất quá Tần Thiên Lan không hề có ý vạch trần cô ta, vẫn câu nói cũ, những người xa lạ chấp nhất làm gì, hơn nữa vì vừa rồi lúc nữ quản gia đỡ cô vào phòng, cho dù cố ý né tránh những bộ quần áo bị cở ra quăng khắp nơi trên nền nhà, cô sớm đã thấy được vài thứ hết sức thú vị.

Những thứ có thể giúp cô sau này thuận lợi hơn rất nhiều nếu như muốn Ly hôn, đúng là Tiêu Chân lại giúp cô một việc lớn rồi, cô nên cảm ơn hắn thật tốt mới phải.

Hot

Comments

囟︴Nobita︴GMツ

囟︴Nobita︴GMツ

đọc cảm giác ko chán . /Watermalon/

2024-01-29

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Dù biết vẫn không phản kháng
2 Chương 2: Em nhìn đủ chưa
3 Chương 3 Lấy lại ánh sáng
4 Chương 4: Giả Vờ
5 Chương 5: Vẻ mặt thương hại
6 Chương 6: Những thứ thú vị đến cả người thường cũng không thấy
7 Chương 7: Anh Trai
8 chương 8: Khẩu vị cũng quá nặng.
9 Chương 9: Muốn nghĩ đến cũng không được
10 chương 10: Hiểu lầm
11 Chương 11: Hừ....
12 Chương 12: Đồ do Cố Tổng tự mình chọn
13 Chương 13: Núi lửa sắp phun trào
14 Chương 14: Cầu nguyện thay cô ta
15 Chương 15: Em có Hài lòng không
16 Chương 16: Sẽ không có nàng dâu nhỏ
17 Chương 17:Cùng người trong lòng ăn tối
18 Chương 18: Nhàm chán
19 Chương 19: Em cứ đánh thoải mái
20 Chương 20: Đoàn Giai Thụy
21 Chương 21: Coi như chị giỏi
22 Chương 22: Hôm nay không nên ra khỏi nhà
23 chương 23: Tại sao lại về vào giờ này?
24 Chương 24: Quản gia sinh hoạt
25 Chương 25: Tôi quen cậu
26 chương 26: Cố Tư mới trốn học
27 chương 27: Tôi không thể ở đây?
28 Chương 28: Phụ Huynh
29 Chương 29: Lại gây chuyện
30 Chương 30: Lần này xong rồi
31 Chương 31: Cô diễn cho ai xem
32 Chương 32: Quà Anh Trai tặng
33 Chương 33: Tôi rất già
34 Chương 34: Lợi dụng xong bỏ
35 Chương 35: Em gái của bạn cũng là em gái
36 Chương 36: Lão hồ ly miệng cười
37 Chương 37: Sẽ không nhịn được muốn ăn em
38 Chương 38: Người phụ nữ bbên cạnh Cố Thanh Trì
39 Chương 39: Không nghĩ tới em lại dấu xâu như vậy
40 Chương 40: Tên điên nào tẩy não anh lôi ra ngoài chém
41 Chương 41:
42 Chương 42: Vậy ai cho ông lá gan đó?
43 Chương 43: Đến mặt cô ta tròn méo ra sao còn không biết
44 Chương 44: Cố Thanh Trì chắc chắc đã bị người hoán đổi rồi.
45 Chương 45: Tứ Ca anh có phải anh ruột Cố Tư không đấy?
46 Chương 46: Đồ đôi biến thành mua một tặng một
47 Chương 47: Chiến Du Lịch Bảo Táp
48 Chương 48: Yên tâm sẽ không chết được.
49 chương 49: Có làm mới có ăn
50 chương 50: Tại sao phải gọi các Cô?
51 Chương 51: Cô biết tôi là ai không?
52 Chương 52: Một đời một kiếp
53 chương 54: Nhiều năm như vậy cũng nên trả người rồi
54 Chương 54: Thật mất hứng
55 Chương 55: Đột nhiên rất muốn Hôn em
56 chương 56: Đi làm đại sự
57 Chương 57: Hai bảo bối này là ai
58 chương 58: Nói ra mất rồi
59 chương 59: tôi có quà cho anh
60 chương 60: Hình như quên mất điều gì đó
61 chương 61: Hắn không cam tâm
62 chương 62: Dọn người dọn cả nhà
63 chương 63: Anh nhớ em rồi
64 chương 64: như thể đi guốc trong bụng cô vậy
65 Chương 65: Cũng có thể xem như đại diện cho nhà gái đi
66 chương 66: Bình dấm hiệu Cố Thanh Trì
67 Chương 67: Đời này nguyện ý có nhau
68 Chương 68: Lời tuyên Thề này do ai viết
69 Chương 69: Đoàn Giai Thụy say rượu làm loạn
70 Chương 70: Ngoại Truyện Học bá và đại ca trường học
71 Chương 71: Thanh mai trúc mã của Cố Thanh Trì
72 Chương 72: Cho dù không muốn nhưng cô rất khó chịu
73 chương 73: Tần Thiên Lan mất tích
74 Chương 74: Một chút tin tức cũng không có
75 chương 75: Trấn Thanh Phượng và hôn ước của Tần Thiên Lan
76 Chương 76: Người không ngờ đến
77 chương 77: Có quỷ mới tin anh
78 Chương 78: Mất trí nhớ
79 chương 79: Tại sao cô còn ở đây
80 Chương 80: Cố Thanh Trì Tuyệt Tình
81 chương 81: Cô quá xem thường tôi rồi Quách tiểu thư
82 chương 82: Cô sớm đã bị gia tộc từ bỏ
83 chương 83: hai người kia còn dung túng em gái hắn hơn cả hắn
84 chương 84
85 chương 85:
86 chương 86: gậy ông đập lưng ông
87 chương 87: ác chủ bài của Ninh Ngọc
88 chương 88: Nếu sớm nói với cô ấy liệu...
89 chương 89: Gọi anh là gì?
90 chương 90: đột nhiên cầu hôn
91 chương 91: Tự nhiên ngứa mũi
92 chương 92: Gặp mặt Mẹ chồng
93 TÁC GIẢ MUỐN HOÀN TRUYỆN MÀ...
94 chương 93: Còn chưa biết là của người nào nhà họ Tiêu
95 chương 94: một đôi trời sanh
Chapter

Updated 95 Episodes

1
Chương 1: Dù biết vẫn không phản kháng
2
Chương 2: Em nhìn đủ chưa
3
Chương 3 Lấy lại ánh sáng
4
Chương 4: Giả Vờ
5
Chương 5: Vẻ mặt thương hại
6
Chương 6: Những thứ thú vị đến cả người thường cũng không thấy
7
Chương 7: Anh Trai
8
chương 8: Khẩu vị cũng quá nặng.
9
Chương 9: Muốn nghĩ đến cũng không được
10
chương 10: Hiểu lầm
11
Chương 11: Hừ....
12
Chương 12: Đồ do Cố Tổng tự mình chọn
13
Chương 13: Núi lửa sắp phun trào
14
Chương 14: Cầu nguyện thay cô ta
15
Chương 15: Em có Hài lòng không
16
Chương 16: Sẽ không có nàng dâu nhỏ
17
Chương 17:Cùng người trong lòng ăn tối
18
Chương 18: Nhàm chán
19
Chương 19: Em cứ đánh thoải mái
20
Chương 20: Đoàn Giai Thụy
21
Chương 21: Coi như chị giỏi
22
Chương 22: Hôm nay không nên ra khỏi nhà
23
chương 23: Tại sao lại về vào giờ này?
24
Chương 24: Quản gia sinh hoạt
25
Chương 25: Tôi quen cậu
26
chương 26: Cố Tư mới trốn học
27
chương 27: Tôi không thể ở đây?
28
Chương 28: Phụ Huynh
29
Chương 29: Lại gây chuyện
30
Chương 30: Lần này xong rồi
31
Chương 31: Cô diễn cho ai xem
32
Chương 32: Quà Anh Trai tặng
33
Chương 33: Tôi rất già
34
Chương 34: Lợi dụng xong bỏ
35
Chương 35: Em gái của bạn cũng là em gái
36
Chương 36: Lão hồ ly miệng cười
37
Chương 37: Sẽ không nhịn được muốn ăn em
38
Chương 38: Người phụ nữ bbên cạnh Cố Thanh Trì
39
Chương 39: Không nghĩ tới em lại dấu xâu như vậy
40
Chương 40: Tên điên nào tẩy não anh lôi ra ngoài chém
41
Chương 41:
42
Chương 42: Vậy ai cho ông lá gan đó?
43
Chương 43: Đến mặt cô ta tròn méo ra sao còn không biết
44
Chương 44: Cố Thanh Trì chắc chắc đã bị người hoán đổi rồi.
45
Chương 45: Tứ Ca anh có phải anh ruột Cố Tư không đấy?
46
Chương 46: Đồ đôi biến thành mua một tặng một
47
Chương 47: Chiến Du Lịch Bảo Táp
48
Chương 48: Yên tâm sẽ không chết được.
49
chương 49: Có làm mới có ăn
50
chương 50: Tại sao phải gọi các Cô?
51
Chương 51: Cô biết tôi là ai không?
52
Chương 52: Một đời một kiếp
53
chương 54: Nhiều năm như vậy cũng nên trả người rồi
54
Chương 54: Thật mất hứng
55
Chương 55: Đột nhiên rất muốn Hôn em
56
chương 56: Đi làm đại sự
57
Chương 57: Hai bảo bối này là ai
58
chương 58: Nói ra mất rồi
59
chương 59: tôi có quà cho anh
60
chương 60: Hình như quên mất điều gì đó
61
chương 61: Hắn không cam tâm
62
chương 62: Dọn người dọn cả nhà
63
chương 63: Anh nhớ em rồi
64
chương 64: như thể đi guốc trong bụng cô vậy
65
Chương 65: Cũng có thể xem như đại diện cho nhà gái đi
66
chương 66: Bình dấm hiệu Cố Thanh Trì
67
Chương 67: Đời này nguyện ý có nhau
68
Chương 68: Lời tuyên Thề này do ai viết
69
Chương 69: Đoàn Giai Thụy say rượu làm loạn
70
Chương 70: Ngoại Truyện Học bá và đại ca trường học
71
Chương 71: Thanh mai trúc mã của Cố Thanh Trì
72
Chương 72: Cho dù không muốn nhưng cô rất khó chịu
73
chương 73: Tần Thiên Lan mất tích
74
Chương 74: Một chút tin tức cũng không có
75
chương 75: Trấn Thanh Phượng và hôn ước của Tần Thiên Lan
76
Chương 76: Người không ngờ đến
77
chương 77: Có quỷ mới tin anh
78
Chương 78: Mất trí nhớ
79
chương 79: Tại sao cô còn ở đây
80
Chương 80: Cố Thanh Trì Tuyệt Tình
81
chương 81: Cô quá xem thường tôi rồi Quách tiểu thư
82
chương 82: Cô sớm đã bị gia tộc từ bỏ
83
chương 83: hai người kia còn dung túng em gái hắn hơn cả hắn
84
chương 84
85
chương 85:
86
chương 86: gậy ông đập lưng ông
87
chương 87: ác chủ bài của Ninh Ngọc
88
chương 88: Nếu sớm nói với cô ấy liệu...
89
chương 89: Gọi anh là gì?
90
chương 90: đột nhiên cầu hôn
91
chương 91: Tự nhiên ngứa mũi
92
chương 92: Gặp mặt Mẹ chồng
93
TÁC GIẢ MUỐN HOÀN TRUYỆN MÀ...
94
chương 93: Còn chưa biết là của người nào nhà họ Tiêu
95
chương 94: một đôi trời sanh

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play