Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Tôi đã thấy.

Căn phòng sáng lấp lánh ánh đèn chùm rực rỡ, người ra người vào không thể nào đếm hết. Trong cái biệt phủ cách đường lớn một đoạn im ắng này chỉ có những tiếng người hầu hạ cùng tiếng bước chân mới có thể phá vỡ tĩnh lặng.

“Dì Hoa, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Khế Phương - nữ nhân được cưới về trong sự ghẻ lạnh của toàn nhà chồng vừa trang trí xong bàn ăn tối vừa hỏi người hầu bên cạnh.

“Là 7 giờ đó cô. Chắc lát nữa cậu chủ sẽ về đến nhà. Tôi có cần gọi ông bà xuống luôn không?”

Vừa nghe thấy “ông bà”, Khế Phương có chút lạnh, co vội người lại như một con cún non bé nhỏ chưa hiểu sự đời nhưng nhìn thấy cây gậy cũng phải thốt lên sợ hãi.

“Thằng bé không về đâu. Chẳng phải cô là vợ nó thì phải biết những điều đơn giản như này hay sao?”

Tiếng giọng đanh thép từ trên lầu vọng xuống, đay nghiến một tầng can đảm vừa hiện lên trên khuôn mặt Khế Phương.

Người đàn bà trững trạc với đôi mắt đen nhiều phần khó chịu, bà ta chậm rãi bước xuống cầu thang, nhìn thẳng một lượt Khế Phương lại càng thêm hung dữ:

“Đồ ăn thì dở tệ. Con người trông cũng không được thông minh cho lắm. Vậy mà cũng đòi trả treo vào cái gia đình này. Nếu không phải nể tình hai ông ấy quen biết từ trước, thì cô…”

Câu nói của người được gọi bằng tiếng mẹ ấy, chẳng cần nói hết một lượt cũng đủ để Khế Phương hiểu ra bản thân chỉ là một cô con dâu có thể tuỳ hứng để mọi người chỉ trỏ. Nhưng cô quen rồi. Nhưng cô chai sạn rồi. Chỉ cần có thể ở bên Đăng Bảo thì dù sau này có ra sao cô cũng bằng lòng.

“Con đã nấu cả buổi chiều hôm nay. Tuy tay nghề con còn vụng nhưng mẹ yên tâm, chắc chắn rất ngon. Dì Hoa đã bảo như vậy.”

Khế Phương mặt dầy vẫn hí hửng đón chào người được gọi là mẹ này vào mân cơm mà cô đã phải tốn không biết bao tâm sức mới được như này.

“Không cần. Tôi chẳng bảo tôi muốn ăn cháo trắng hay sao? Tôi sợ mấy món sơn hào hải vị này của cô làm tôi nghẹn chết mất.”

Lời nói chưa dứt, bà Khánh Thuý đã nhanh chóng quay lại cầu thang, một hơi hít thẳng bước nhanh không quay đầu lại nhìn cô con dâu gớm ghiếc ấy.

Bà Khánh Thuý chẳng qua cũng chưa từng ưng bụng cô con dâu này chút nào. Từ ngày bà nghe thấy chồng bà nói chuyện với cái người được gọi là anh em cởi truồng tắm mưa ngày xưa về mối nhân duyên không tương xứng này, bà đã không thể đặt nổi một sợi tóc của Khế Phương lọt vào mắt. Chứ đừng có nói đến cô con dâu này cũng chẳng được con trai cưng của bà ngó qua. Chỉ riêng cái chuyện trong nhà bà Khánh Thuý tìm thấy người ghét con dâu cùng giống mình là đã vui đến nỗi nửa đêm đang ngủ cũng phải bật dậy cười thành tiếng.

Khế Phương đứng dưới nhà nhìn theo bóng lưng mẹ, ánh mắt thoảng qua chút buồn man mác.

“Con nấu ít cháo cho mẹ. Lát dì cầm nên, nói là dì nấu nhá. Con sợ dì bảo con nấu, mẹ lại không ăn.”

Trời đêm đã về quá khuya, bên ngoài chỉ còn vang lên vài tiếng gió thổi thì thào len lỏi trong gian phòng đơn giản của Khế Phương. Cô vẫn chưa ngủ, vẫn dán mắt vào ánh đèn đường xa xa ngoài kia, mong chờ tiếng xe quen thuộc của một hình bóng phải thấp thỏm cả ngày ngóng chông.

Xung quanh gian phòng cưới của cô, ngoại trừ chiếc giường rộng lớn được trang trí cầu kì thì hầu như tất cả đền được gắn ghép đơn giản bằng những tấm ảnh từ thủa xuân xưa của người trong mộng Khế Phương. Cái người mà bây giờ cô có thể mạnh mẽ gọi hai tiếng chồng yêu. Cô yêu Đăng Bảo, yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ ánh mắt đôi môi lần đầu anh ấy gọi cái tên bé nhỏ của Khế Phương. Cái tình yêu bé nhỏ ấy cứ một ngày lớn dần, ban đầu chỉ là một đống rấm nhưng không ngờ ngày càng thành ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Cô yêu đến phát điên rồi.

“Cậu Đăng Bảo về rồi!”

Tiếng vọng từ dưới lầu vang lên đánh thức cơn mơ mộng của Khế Phương về một Đăng Bảo thẹn thùng cất lời cầu hôn với cô, một Đăng Bảo dịu dàng xoa mái đầu và cất giọng ngọt ngào: anh về rồi với Khế Phương. Cô choàng tỉnh, lao nhanh về bục cửa, chạy thục mạng đến nơi cuối cầu thang, cái nơi mà cô nghĩ rằng anh ấy đang đứng dịu dàng chờ cô lao tới với cái ôm ấm áp.

“Chị Khế Phương, phải chị không vậy? Trông chị khác quá.”

Một người phụ nữ với nước da trắng bóc, thân hình mảnh mai dịu dàng như làn nước mùa xuân đang dìu Đăng Bảo từng bước chênh choáng, vừa nhìn thấy Khế Phương đã bật một hơi cười ngạc nhiên.

“Anh ấy… lại uống say sao?”

Khế Phương nhìn vào người đàn ông cô yêu thương điên dại trước mặt. Hắn ta rõ ràng đang rất say, cả cơ thể nếu không phải dựa vào sự chống đỡ của cô gái bên cạnh thì chắc hẳn anh ấy có thể đổ bất cứ lúc nào. Nhưng cả lúc say như này Khế Phương cũng thấy đẹp. Cả khuôn mặt tuấn tú những đường nét thẳng tắp như vậy, đương nhiên không thể chỉ vì say mà biến mất.

“Lần nào anh ấy say cũng phải phiền cô đưa về. Tôi thấy ngại quá!”

Khế Phương chợt nhận ra bản thân đã quên mất phải làm tròn trách nhiệm một người vợ trong lúc này, nhanh tay đỡ lấy một bên người Đăng Bảo.

“Em đang ở nhà thì thấy anh ấy gọi. Tưởng anh ấy làm sao hoá ra lại như vậy. Em còn trêu sao anh không gọi vợ anh đến đón mà anh ấy bảo có số mỗi em. Hoá ra anh ấy là sợ chị chịu khổ.”

Cô gái bên cạnh vừa tươi cười vừa một hơi chát thẳng bẽ bàng lên Khế Phương. Câu nói ấy là ý gì chứ?

“Cô tên là gì ấy nhỉ?”

Khế Phương có chút tức giận, nhưng lại sợ bản thân biểu hiện quá rõ, vội vàng lấp liếm:

“Tới khi anh ấy tỉnh dậy có hỏi ai đưa về thì tôi còn biết để trả lời.”

“Tĩnh Nhi. Em tên là Tô Tĩnh Nhi.”

Hot

Comments

giai kỳ thíc ngủ💤

giai kỳ thíc ngủ💤

.

2024-11-11

0

Toàn bộ
Chapter
1 Tôi đã thấy.
2 Cô là kẻ đáng ghê tởm.
3 Đi làm.
4 Ngày kỉ niệm một mình.
5 Thay đổi thành chính mình.
6 Tôi nhất định sẽ ký.
7 Thay Tĩnh Nhi.
8 Tôi bỏ 1 triệu.
9 Em là…vợ anh.
10 Phiếu xét nghiệm của Tô Tĩnh Nhi.
11 Là tôi bỏ anh ta.
12 Cô giống cô ấy hơn tôi.
13 Tự giải quyết hậu quả.
14 Tôi mới là người bỏ anh.
15 Tôi sợ cô mới đúng.
16 Tìm việc.
17 Anh biết em vẫn còn yêu anh.
18 Giao lưu không giao hảo.
19 Tôi kiện anh ta.
20 Thừa nhất là thời gian.
21 Dễ bị thủ tiêu.
22 Dư Vu Chính.
23 Ngày mai tôi tới thăm anh.
24 Không cần cảm ơn.
25 Chính là hợp.
26 Nhận.
27 Không để vụt mất.
28 Hẹn hò thử.
29 Bên nhau dịu dàng.
30 Không lựa chọn.
31 Không cho hối hận.
32 Không cần suy nghĩ.
33 Gặp lại người quen cũ.
34 Anh cũng yếu đuối.
35 Có trách cũng chấp nhận.
36 Trịnh Đăng Bảo “thâm tình”?
37 Có em ở đây, thật tốt!
38 Anh không muốn nghe!
39 Hiểu lầm càng thêm.
40 Không đến lượt.
41 Vì cậu ấy?
42 Người yêu cũ của anh Cả.
43 Yêu đúng người?
44 Sương Phong lấy thuốc.
45 Lên nhầm xe.
46 Bị bỏ thuốc!
47 “Bạn thân”?
48 Tình cảm “kết trái”!
49 Không lời lý giải!
50 Chính là mẹ tôi!
51 Hà Đặng Siêu xuất hiện.
52 Tôi chỉ cần…
53 Hà Đặng Siêu “ăn” tát.
54 Điều Khế Phương lo lắng.
55 Thả mồi.
56 Giải thích.
57 Lấy lòng người đẹp.
58 Khế Thương Vỹ, 10 năm quay lại.
59 Trịnh Đăng Bảo ủ mưu lớn.
60 Ai cũng là người hai mặt.
61 Con người không tốt, nhưng…
62 Thêm người hợp tác hay thêm tình địch?
63 Bàn bạc hợp tác đen.
64 Ai cũng có thằng em như vậy!
65 Lý Nhất Hoan nhập viện.
66 Thăm bệnh.
67 Sự kiện quảng bá phim. (1)
68 Sự kiện quảng bá phim. (2)
69 Ảnh hưởng tới chính các người!
70 Ngày mai đăng ký kết hôn.
71 Gả cho anh nhá!
72 Chuẩn bị thưa chuyện.
73 Khế Thương Vỹ chọc gậy bánh xe.
74 Ly hôn treo.
75 Kéo theo chết cùng.
76 Bao một nửa.
77 Có người gây chuyện.
78 Tin hay không?
79 7 tỷ.
80 Mãi mãi bên cạnh.
81 Cảm ơn cậu.
82 Đùa với lửa.
83 Nói hết chuyện cũ.
84 Tìm đến Khế Phương.
85 Một đêm dài. (H nhẹ)
86 Hợp tác cùng chồng cũ.
87 Không có váy.
88 Váy cưới.
89 Đám nhà báo.
90 Diệu Lâm Tình cứu nguy.
91 Gánh đỡ.
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Tôi đã thấy.
2
Cô là kẻ đáng ghê tởm.
3
Đi làm.
4
Ngày kỉ niệm một mình.
5
Thay đổi thành chính mình.
6
Tôi nhất định sẽ ký.
7
Thay Tĩnh Nhi.
8
Tôi bỏ 1 triệu.
9
Em là…vợ anh.
10
Phiếu xét nghiệm của Tô Tĩnh Nhi.
11
Là tôi bỏ anh ta.
12
Cô giống cô ấy hơn tôi.
13
Tự giải quyết hậu quả.
14
Tôi mới là người bỏ anh.
15
Tôi sợ cô mới đúng.
16
Tìm việc.
17
Anh biết em vẫn còn yêu anh.
18
Giao lưu không giao hảo.
19
Tôi kiện anh ta.
20
Thừa nhất là thời gian.
21
Dễ bị thủ tiêu.
22
Dư Vu Chính.
23
Ngày mai tôi tới thăm anh.
24
Không cần cảm ơn.
25
Chính là hợp.
26
Nhận.
27
Không để vụt mất.
28
Hẹn hò thử.
29
Bên nhau dịu dàng.
30
Không lựa chọn.
31
Không cho hối hận.
32
Không cần suy nghĩ.
33
Gặp lại người quen cũ.
34
Anh cũng yếu đuối.
35
Có trách cũng chấp nhận.
36
Trịnh Đăng Bảo “thâm tình”?
37
Có em ở đây, thật tốt!
38
Anh không muốn nghe!
39
Hiểu lầm càng thêm.
40
Không đến lượt.
41
Vì cậu ấy?
42
Người yêu cũ của anh Cả.
43
Yêu đúng người?
44
Sương Phong lấy thuốc.
45
Lên nhầm xe.
46
Bị bỏ thuốc!
47
“Bạn thân”?
48
Tình cảm “kết trái”!
49
Không lời lý giải!
50
Chính là mẹ tôi!
51
Hà Đặng Siêu xuất hiện.
52
Tôi chỉ cần…
53
Hà Đặng Siêu “ăn” tát.
54
Điều Khế Phương lo lắng.
55
Thả mồi.
56
Giải thích.
57
Lấy lòng người đẹp.
58
Khế Thương Vỹ, 10 năm quay lại.
59
Trịnh Đăng Bảo ủ mưu lớn.
60
Ai cũng là người hai mặt.
61
Con người không tốt, nhưng…
62
Thêm người hợp tác hay thêm tình địch?
63
Bàn bạc hợp tác đen.
64
Ai cũng có thằng em như vậy!
65
Lý Nhất Hoan nhập viện.
66
Thăm bệnh.
67
Sự kiện quảng bá phim. (1)
68
Sự kiện quảng bá phim. (2)
69
Ảnh hưởng tới chính các người!
70
Ngày mai đăng ký kết hôn.
71
Gả cho anh nhá!
72
Chuẩn bị thưa chuyện.
73
Khế Thương Vỹ chọc gậy bánh xe.
74
Ly hôn treo.
75
Kéo theo chết cùng.
76
Bao một nửa.
77
Có người gây chuyện.
78
Tin hay không?
79
7 tỷ.
80
Mãi mãi bên cạnh.
81
Cảm ơn cậu.
82
Đùa với lửa.
83
Nói hết chuyện cũ.
84
Tìm đến Khế Phương.
85
Một đêm dài. (H nhẹ)
86
Hợp tác cùng chồng cũ.
87
Không có váy.
88
Váy cưới.
89
Đám nhà báo.
90
Diệu Lâm Tình cứu nguy.
91
Gánh đỡ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play