Chương 2: Giải cứu nhà vua (1)

Bùm...

Đây là...

Cái giấc mơ quái quỷ gì vậy.

Từ ngày đầu bước vào giấc mơ này, thực tình là Triệu Doãn chỉ muốn bóp chết Mộng Hồn mà thôi. Hệ thống này cứ luôn mồm nói là nhiệm vụ lần này dễ dàng lắm. Cái người cần giải cứu này, tên Mộng Linh (tên chung của người cần giải cứu khỏi giấc mơ) này hắn ta mơ làm hoàng đế. Là hoàng đế đó muốn cô cứu hắn kiểu gì. Hậu cung ba ngàn giai nhân, quốc khố thì đầy kỳ trân dị bảo, nhân tài thì vô số. Nhìn xem cái quốc gia này của hắn dù hắn có ngu ngốc đến chừng nào cũng sẽ không dễ đánh mất cái quốc gia này trong vòng 5 năm đâu. Thời hạn là ba năm. Đây... đây không phải là muốn bức tử người ta sao.

Đang suy nghĩ linh tinh. Bỗng một nha hoàn tiến vào:

- Chủ tử, đến giờ thỉnh an hoàng hậu rồi.

Triệu Doãn đưa tay ra, để cung nhân hầu hạ sửa soạn trang phục rồi đi đến Phượng Nghi cung thỉnh anh hoàng hậu.

- Thần thiếp, thỉnh an hoàng hậu và các vị tỷ muội.

- Triệu quý nhân hôm nay đến cũng thật sớm a. Bao nhiêu người ngồi đây chỉ chờ có mình ngươi. - Nhạc phi nói.

- Sáng nay... thần thiếp thấy trời bắt đầu se lạnh nên vội xuống bếp hầm một ít canh nóng cho hoàng hậu. Mong người càng thêm khỏe mạnh.

Nói rồi cô đưa tay ra hiệu cho nha hoàn mang lên. Cung nữ Quý Bình vội đứng lên tiếp nhận dâng lên cho hoàng hậu. Hoàng hậu cầm chén canh, nhấp một ngụm liền nói:

- Vẫn là Triệu quý nhân ngươi có lòng. Canh này ngọt thanh nhấp vào một ngụm lại thấy ấm áp cả người

Ta rất thích. Được thì ngươi thay ta mang qua cho hoàng thượng một chén chắc người sẽ rất vui.

- Thần thiếp không dám. Vẫn là nên để hoàng hậu ngài mang đi. Thần thiếp nghĩ hoàng thượng sẽ càng vui mừng hơn.

- Ngươi đó. Thật biết nghĩ cho ta. Được rồi. Vẫn là đa tạ ý tốt của ngươi vậy.

- Có thể được hoàng hậu tán thưởng là phúc của thần thiếp.

- Được rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì lui xuống hết đi.

Nói rồi, các vị phi tần đứng dậy hành lễ hoàng hậu rồi lui xuống. Ra khỏi Phượng Nghi cung, Triệu Doãn đã nhìn thấy Lâm quý phi đứng chờ. Cô bước đến hành lễ rồi mỉm cười hỏi:

- Không biết hôm nay quý phi đến là có chuyện gì cần đến thần thiếp?

- Cũng không có chuyện gì. Chỉ là muốn cùng ngươi dạo Ngự Hoa viên. Không biết ngươi có rảnh không?

- Quý phi đã mở lời thì thần thiếp cung kính không bằng tuân lệnh.

Cả hai người vừa nói vừa cười dạo quanh Ngự Hoa viên. Lúc đến bên hồ, Lâm quý phi chợt dừng lại nói:

- Chuyện sáng nay ngươi xử lí rất khéo.

- Tạ nương nương đã khen.

- Ngươi là người thật thà, hành xử cũng khéo léo, biết tiến biết lùi. Chuyện sáng nay chính là ngỏ ý muốn về phe hoàng hậu?

- Thần thiếp không hiểu ý của nương nương.

- Ngươi không cần giả ngốc với ta. Trong cả hoàng cung rộng lớn này, chỉ có ngươi là hợp ý ta nhất, cũng chỉ có ngươi là không theo phe cánh nào. Bên nào cũng đối xử như nhau, lại không khiến người ta có cảm giác ngươi đang nịnh nọt.

- Thần thiếp hiểu ý của người nhưng tạm thời thần thiếp còn chưa muốn gia nhập vào phe cánh nào cả.

Hai người nhìn nhau cười rồi đi tiếp chợt trông thấy hoàng thượng bước đến.

- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.

Hoàng thượng Mộc Gia Thành mỉm cười khoát tay bảo hai nàng đứng lên. Anh nói:

- Thật trùng hợp, không ngờ trẫm có thể gặp hai người các nàng ở đây.

Triệu Doãn nhìn Lâm quý phi mỉm cười nói:

- Thần thiếp còn đang nói với tỷ tỷ rằng không biết liệu có trùng hợp va phải hoàng thượng ngài không đây này.

Hoàng thượng cười điểm nhẹ lên cánh mũi cô

- Nàng đó. Vẫn nghịch ngợm như ngày nào.

Lâm quý phi nhìn hai người cười nói:

- Thần thiếp thấy muội muội hoạt bát, đáng yêu như vậy. Thần thiếp rất thích. Dạo này trời trở lạnh, hoàng thượng người cũng phải chú ý đến long thể nhiều chút.

- Đúng vậy. Người nhớ mặc ấm vào kẻo bị bệnh thần thiếp lại xót.

Mộc Gia Thành nhìn hai người các nàng cười nói:

- Vậy xem ra ta phải đa tạ ý tốt của hai người các nàng rồi.

Ba người nhìn nhau cười. Lâm quý phi nhìn thấy trong mắt hoàng thượng là yêu thương cùng nuông chiều đối với Triệu Doãn khiến nàng có chút sửng sốt. Nhưng rất nhanh đã bị nàng cho qua. Hậu cung này khó nắm bắt nhất là tâm đế vương, nàng không muốn đoán.

Ba người cười nói đi dạo quanh hồ một lát rồi từ biệt.

Về đến cung của mình, một tiếng trẻ con vang bên tai của Triệu Doãn.

- Này. Đến khi nào thì ngươi mới bắt đầu làm nhiệm vụ đây.

- Không vội. Dù sao thì ta cũng cần xây dựng lòng tin của hoàng thượng chứ.

- Thật không? Hay là ngươi thích nơi này rồi?

- Nơi này thì có gì tốt? Chỉ một tên nam nhân mà bao nhiêu người dành. Có điều tên hoàng đế này cũng không đơn giản, muốn thu phục được cần tốn chút công sức.

- Ta thấy ngươi đang khiến hắn ngày càng hãm sâu vào giấc mộng này thì có.

- Ngươi không hiểu? Cái cảm giác mà có được tất cả rồi lại rơi cuống vũng bùn mới khiến người ta nhớ lâu được.

- Hừ. Tùy ngươi vậy nếu hết thời gian mà vẫn không đưa hắn thoát khỏi giấc mơ này ngươi sẽ bị đánh đi 3 phần hồn phách đấy. Ngươi tự lo liệu đi.

- Ta biết rồi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play