Hôm nay, trên triều văn võ bá quan đang đàm luận về việc Tiên Ti xâm lấn Đại Thương ta. Chuyện này được truyền đi khắp các ngỏ ngách trong cung nên ai nấy cũng biết được đôi phần. Vả lại hôm nay là ngày mười lăm ắt hẳn hoàng thượng sẽ đến chỗ hoàng hậu. Vì vậy mà Triệu Doãn thảnh thơi ngồi trong viện uống trà.
Để nói về vị hoàng thượng đáng kính này, bản thân Triệu Doãn cũng có những đánh giá sơ bộ về anh ta. Trông thì như một thằng ngốc nhưng lại không ngốc, cũng là một người lãnh tâm, lãnh tình. Về tướng mạo, không quá xuất sắc nhưng dễ nhìn.
Nếu như ở ngoài đời thực, người như anh ta lên làm hoàng thượng được cũng khiến cô khác ngạc nhiên đấy bởi trông anh ta có vẻ yếu đuối. Cho dù là làm việc gì cũng cần hỏi ý kiến của người khác. Nhưng dù sao thì đây cũng là giấc mơ của hắn ta nên cũng chẳng sao cả. Được một cái là bản thân hắn lại là kiểu người khá lạnh nhạt, có thể chiều ngươi, có thể sủng ngươi nhưng trong mắt hắn lại chưa bao giờ có ngươi.
Ngồi ngắm hoa được một lúc có cung nữ tiến vào nói hoàng hậu cho mời. Nghe vậy, Triệu Doãn liền vội chỉnh trang lại đi đến Phượng Nghi cung của hoàng hậu.
- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.
- Miễn lễ.
- Tạ hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.
Nói rồi, hoàng hậu sai người dâng trà. Triệu Doãn ngồi xuống nhìn hai người cười nói:
- Chẳng hay hoàng thượng, hoàng hậu mời thần thiếp đến đây là có gì sai bảo?
- Cũng chẳng có gì. Ta mời ngươi đến đây là có chút chuyện muốn hỏi ý của ngươi. - Hoàng hậu nói.
- Xin hoàng thượng và nương nương cứ nói ạ.
- Năm nay, ngươi cũng đã mười tám rồi nhỉ?
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương phải ạ.
- Ta và hoàng thượng thấy ngươi xa nhà đã lâu muốn ân chuẩn cho ngươi về thăm nhà.
- Tạ hoàng thượng. Tạ hoàng hậu nương nương.
Hoàng thượng nhìn cô gật đầu cười nói:
- Ngươi không tính hỏi vì sao lại cho ngươi về thăm nhà ngay thời điểm này sao?
- Ý của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thần thiếp không dám đoán bừa, cũng không dám hỏi.
Càng nhìn Triệu Doãn hoàng thượng càng thấy vừa lòng. Trong vô số cung tần mỹ nữ, Triệu quý nhân vẫn hợp ý hắn nhất. Vì nàng là người nhát gan, lanh lợi, hoạt bát lại có phần dịu dàng, không khiến hắn cảm thấy quá gay gắt như hoàng hậu, lại không quá mỏng manh, dễ vỡ như các cung tần mỹ nữ khác. Hắn chưa từng thấy nàng khóc, dù là lúc nào đi nữa nàng vẫn luôn giữ một nụ cười trên môi. Điều này khiến hắn rất yêu thích. Nhưng hắn biết hắn là vua, không thể chỉ yêu chiều mỗi nàng được, hắn phải đảm bảo thế cân bằng cho hậu cung, mỗi người kìm hãm lẫn nhau.
Thấy nàng cười nhu hòa, hắn nhìn hoàng hậu nói:
- Lão nguyên soái. Dạo này có khỏe không?
- Tạ hoàng thượng quan tâm. Gia gia ngài vẫn khỏe.
- Khỏe là tốt. Khỏe là tốt. Ta muốn nàng về hỏi ý kiến của gia gia nàng về chuyện Tiên Ti lần này.
- Chuyện này... quá trọng đại. Hoàng thượng người giao cho thần thiếp liệu có ổn không?
Nghe đến đây, hoàng hậu cười cầm tay cô mà nói:
- Trong hậu cung này, ngươi là người hành xử khéo léo lại ổn trọng. Chuyện này giao cho ngươi ta rất yên tâm.
- Tạ hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tin tưởng.
- Được rồi. Cũng không còn sớm nữa ngươi lui về nghỉ ngơi đi.
- Dạ. Thần thiếp cáo lui.
Trên đường về, cô vừa đi vừa suy nghĩ chuyện hoàng thượng, hoàng hậu vừa nói lúc nãy. Chuyện này... nếu thành công cơ nghiệp Đại Thương sẽ vững chắc trăm năm. Chuyện này nhất định không được thành công.
Nhưng ta phải bắt đầu từ đâu đây. Ra tay ở chỗ gia gia là đơn giản nhất. Nhưng mà cửa ải của gia gia không dễ qua như vậy. Chỉ một chút sơ sót sẽ dẫn đến hoài nghi, không chừng còn bị giết nữa.
Đang suy nghĩ bỗng một giọng trẻ con quen thuộc vang lên:
- Ngươi nghĩ gì cho nhiều. Cứ làm theo kế hoạch ban đầu không phải được rồi sao.
- Nhưng bây giờ bọn người Tiên Ti đã bắt đầu xâm chiếm rồi chỉ có thể đẩy mạnh kế hoạch thôi.
- Giờ ngay cả tâm của hoàng đế ngươi còn chưa bắt được mà đẩy cái gì chứ.
- Muốn bắt được tâm hắn cũng không phải không có cách. Chỉ là lúc trước chưa vội sử dụng mà thôi.
- Ý ngươi là...
- Vào sinh ra tử với hắn sẽ khiến hắn tín nhiệm ta hơn.
- Không phải chứ. Ngươi tính đỡ đạn thay hắn. Khiến hắn nợ ngươi một mạng hả.
- Đúng vậy.
- Ngươi liều quá vậy. Rồi nhỡ cái mạng nhỏ của ngươi cũng bay mất luôn rồi sao?
- Ngươi yên tâm. Chuyện đó ta đã tính hết rồi.
- Vậy chứ nãy giờ ngươi nghĩ cái gì.
Nói đoạn, Mộng Hồn ngồi lên giường nghịch chăn.
- Ta đang nghĩ cách để nói làm sao cho gia gia tin và làm theo kế hoạch của ta.
- Tên hoàng thượng đó có nói khi nào cho ngươi về thăm nhà không?
- Ba ngày nữa.
- Vậy ngươi còn hai ngày để suy nghĩ mà. Lo gì.
- Hai ngày nói vậy chứ đến nhanh lắm đấy. Ngươi không thay ta nghĩ một chút à.
- Vì sao chứ? Đây là chuyện của ngươi mà ngươi tự lo đi chứ.
- Ta cần ngươi làm gì chứ.
- Hừ. Không có ta bây giờ ngươi còn sống chắc.
Nói rồi, Mộng Hồn đi mất.
Updated 27 Episodes
Comments