Chương 4: Lên đường

Châu Mộc Vân dựa theo những kí ức có được đi ngược lên núi Đại Sơn, tới ngôi làng “mình” từng sinh sống, bên trong đó nồng nặc mùi cây thuốc với những làn khói dày đặc mà tưởng chừng như vô cùng quen thuộc. Nàng nhíu mày, vừa bước vào thì ngay đối diện đó đã có một cô nương cỡ mười sáu mười bảy tuổi chạy tới, bổ nhào lên người nàng.

“Mộc Vân tỷ tỷ! Tỷ về rồi!”

Ngay lập tức một cái tên Ý Yên xuất hiện trong đầu Châu Mộc Vân, đây chính là tiểu sư muội thân thiết với nàng nhất ở nơi này, chắc hẳn mấy ngày vừa rồi không thấy nàng đâu muội ấy cũng lo lắng lắm. Mà nghe thấy tiếng động đó một cô nương khác cũng đi ra, thấy nàng thì thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Vân, mấy ngày vừa rồi muội đi đâu vậy?”

“Hả? À không có gì, muội phát hiện dưới chân núi có một loại cây lạ nên xuống đó tìm nó vài ngày, quên mất phải về báo cho tỷ một tiếng…”

Châu Mộc Vân ở kiếp này cũng hay đi lang bạt mấy ngày trời như vậy nên nàng mới dám nói thế, tránh cho tỷ ấy lo lắng. Quả nhiên Thanh Nhàn nghe xong cũng không nghĩ gì nhiều, dặn dò nàng vài thứ rồi rời đi. Châu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, do thân thể còn chưa hồi phục được hết nên sau khi ăn uống xong liền về căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi.

Đến chiều nàng lại đeo giỏ tre lên lưng rồi tiếp tục đi tìm cây thuốc, tiện thể xem mấy thứ cây này có tác dụng gì nhưng trong vô thức lại đi xuống tới tận chân núi. Châu Mộc Vân sững người, nhất thời nhớ tới khuôn mặt của nam nhân đã cứu mình hôm nọ.

“Minh Viễn…”

Y rất giống chàng nhưng lại không phải, ấy thế mà chẳng hiểu sao một cảm giác kì lạ cứ thôi thúc nàng hãy đến tìm y. Châu Mộc Vân siết chặt tay, quyết định men theo con đường khi trước để đến căn nhà đó, biết là tự mình dối lòng nhưng nàng thực sự rất nhớ Tống Minh Viễn, có lẽ nếu gặp người đó thì nỗi nhớ này sẽ vơi bớt đi phần nào.

Nhưng trái với ngược với những mong mỏi của nàng thì khi đến nơi đã không còn thấy người đâu nữa. Căn nhà nhỏ hoàn toàn im ắng, đến cả đống củi ban sáng còn thấy bây giờ đã mất tích không dấu vết.

“Hưng Kiệt đại nhân, huynh có đó không?”

Châu Mộc Vân nhíu mày, chậm rãi bước vào nhưng hỏi xong lại chẳng được đáp lại, có lẽ y đã đi rồi, ngay lúc nàng vừa thở dài thất vọng thì bỗng có tiếng lạch cạch phát ra từ bên ngoài, ngay sau đó một giọng nói ồm ồm cũng vang lên.

“Cô nương này đến tìm ai vậy?”

Nàng quay phắt người lại thì thấy ngay một ông lão trông có vẻ khá già đang đứng trước mặt, tay chống gậy, mắt trắng dã, y phục luộm thuộm đã thế người còn bốc ra một mùi hôi rất kinh khủng.

Nhưng theo phép lịch sự Châu Mộc Vân vẫn nhẹ nhàng đáp lại: “Căn nhà này có người sinh sống không ông?”

Ông ấy lắc đầu, giọng nói trầm khàn thật khiến người khác phải khiếp sợ: “Căn nhà này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi…”

Nàng sững người, còn chưa kịp hỏi cho rõ thì lão đã nói tiếp: “Nếu muốn biết hãy vào cung, nơi đó sẽ cho ngươi tất cả những thứ ngươi cần.”

Dứt lời, ông lão liền quay người bỏ đi, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Châu Mộc Vân ôm một bụng nghi hoặc quay trở về làng, vô vàn câu hỏi cũng bắt đầu xuất hiện trong đầu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nàng lắc đầu, vốn định không để ý tới nó và xem đây là một giấc mơ nhưng đến tối chuyện kì lạ lại lần nữa xảy ra. Khi ngủ một giọng nói trầm khàn cứ liên tục văng vẳng bên tai nàng.

“Tiến cung đi… cô nương trẻ…”

“Tiến cung đi…”

“Tiến cung…”

“Á!”

Châu Mộc Vân sợ hãi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, âm thanh cũng vì thế mà không còn nữa. Nàng thở hồng hộc, lúc này mới phát hiện trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tại sao có một giọng nói bảo mình tiến cung vậy?”

Nàng day day trán, còn chưa kịp nằm xuống giường thì lần này giọng nói của mẹ lại vang lên trong đầu.

“Tiểu Vân, hoàng cung là nơi duy nhất rửa được nỗi oan cho cha con…”

Châu Mộc Vân sững người, lúc này mới chợt nhớ ra đó chính là câu mẹ nàng nói trước khi nàng được đưa đi, nhưng sao lại nhớ lại vào lúc này cơ chứ?

Nhớ đến câu nói của ông lão hồi chiều nàng lại càng nghi ngờ hơn, liên hệ với những chuyện kì lạ mình gặp phải vào lúc này càng trở nên hoảng sợ. Nàng đột nhiên xuyên không về thời cổ đại, sống lại ở một kiếp khác đã thế còn gặp một người y đúc Tống Minh Viễn.

Liệu đây có phải là một sự trùng hợp không?

Mà nếu làm theo như giọng nói trong giấc mơ thì bằng cách nào đây? Vào cung đâu phải là một chuyện dễ.

Nhưng ngay lúc đó một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Châu Mộc Vân: “A! Đúng rồi! Vẫn còn một cách khác!”

***

Sáng hôm sau, ngay khi mặt trời với ló dạng trên đỉnh núi Đại Sơn thì ở một ngôi nhà nhỏ nơi cuối làng đã vang lên tiếng cãi vã.

“Muội đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Mau vào nhà ngay cho tỷ!”

“Thanh Nhàn tỷ tỷ, muội đã quyết định rồi, muội sẽ tham gia tuyển tú để vào cung!”

Tuyển tú chính là đợt tuyển chọn các thiếu nữ chưa chồng của triều đình, không chỉ tuyển phi tần cho vua mà còn phục vụ các thành viên hoàng thất chọn thê, thiếp, yêu cầu mọi cô gái có huyết thống thuần khiết con nhà quan viên phải tham gia.

Châu Mộc Vân không có mơ tưởng làm phi tần của vua mà chỉ ước có một chốn dung thân để làm rõ cái chết của cha và cả những chuyện xảy ra gần đây nên mới làm như vậy, muốn đường đường chính chính vào cung thì đây chính là cách duy nhất.

Nhưng rất nhanh lời nói của nàng đã bị Thanh Nhàn phản đối: “Muội có điên không? Cha mẹ muội hi sinh cả tính mạng để đưa muội tránh xa chốn hoàng cung mà bây giờ muội lại muốn vào đó à?”

Châu Mộc Vân thoáng sững người, nhưng ngay sau đó lời nói này lại làm nàng càng trở nên kiên định hơn: “Muội phải tới đấy để rửa oan cho cha.”

Cha nàng vì bị oan mà chết đã thế còn phải chịu án tru di tam tộc, thân là người sống sót cuối cùng trong dòng họ Châu Mộc Vân phải có trách nhiệm rửa mối nhục này, báo thù cho cha mẹ, vả lại nếu như kiếp này giống kiếp trước thật thì khi làm sáng tỏ mọi chuyện nàng cũng sẽ giải mã được án oan ở thời hiện đại.

Nhưng sự thật nào có dễ dàng như vậy, Thanh Nhàn đứng đối diện nghe thấy thế liền tức đến mức nắm chặt tay, ngay sau đó liền giáng lên mặt nàng một bạt tai.

“Bép!”

Tiếng tát thanh thúy vang lên khiến Ý Yên đứng ngay sau đó sợ đến mức rụt cổ lại, còn Châu Mộc Vân thì nghiêng mặt hẳn về một bên, may thay bây giờ đang là sáng sớm chứ nếu không e là sẽ kinh động đến cả làng.

“Muội nghĩ muội sẽ tới đó được sao? Thân là tội đồ lại cả gan bước vào hoàng cung, lỡ như để lộ thân phận thì…”

Thanh Nhàn nói tới đây liền im bặt, hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy sẽ ra sao, vả lại không phải ai cũng có thể thành tú nữ được, bất kì một cuộc tuyển tú nào cũng đều có những quy định riêng, kẻ nào trốn tránh không tham gia hoặc cố tình lách luật chắc chắn sẽ không toàn thây.

Nhưng một khi quyết định thì nàng chắc chắn cũng đã có sự chuẩn bị trước, Châu Mộc Vân ôm má, không một lời trách móc mà chỉ nhẹ nhàng cúi đầu tạ lỗi: “Muội xin lỗi, ơn cứu mạng của tỷ muội nhất định sẽ đền đáp nhưng bây giờ muội phải đi…”

Thanh Nhàn biết dù mình có nói tới đâu cũng sẽ không khuyên được người này nên chỉ đành phất tay: “Thôi được rồi, muội muốn làm gì thì làm đi…”

Dứt lời, cô ấy liền quay người bỏ đi.

Nàng thở dài, sợ rằng chờ đến sáng thấy mọi người trong làng lại không nỡ rời đi nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo một vài bộ y phục gói vào một chiếc khăn rồi cầm nó lên, nhẹ nhàng đeo lên vai.

Châu Mộc Vân quay người nhìn lại nơi mình từng gắn bó suốt nhiều tháng trời mất một lúc mới chậm rãi cất bước, nàng nhẹ nhàng men theo con đường quen thuộc xuống chân núi, nhưng nào ngờ gần một khắc sau giọng nói quen thuộc lại vang lên ngay sau lưng: “Mộc Vân tỷ tỷ! Đợi muội với!”

Châu Mộc Vân kinh ngạc quay lại nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt hớt ha hớt hải của Ý Yên cùng với bịch đồ to đùng bên tay muội ấy: “Sao muội lại theo ta?”

Ý Yên vừa xuống tới chỗ nàng đã dừng lại rồi thở hồng hộc, khuôn mặt đến giờ vẫn còn đỏ bừng vì mệt: “Thanh Nhàn tỷ tỷ bảo muội đi theo tỷ, tỷ ấy đưa tỷ cái này nè.”

Muội ấy nói xong liền móc từ trong y phục màu xanh sẫm của mình ra một chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi, gói gọn trong chiếc lá khá to. Châu Mộc Vân cảm động cầm lấy nó, khóe mắt chợt ửng đỏ.

“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!”

Nàng nhoẻn miệng cười, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi khoác vai Ý Yên, vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát. Nàng thật sự rất mong chờ khoảnh khắc được tiến vào hoàng cung một lần nữa, lỡ như nơi đó sẽ gặp được Hưng Kiệt – ân nhân đã cứu mình khi trước.

Vì biết đâu y lại là Tống Minh Viễn ở kiếp này…

***

Để có thể tham gia tuyển tú Châu Mộc Vân cần một thân phận hoàn toàn mới, mà vừa hay dựa theo trí nhớ ở kiếp này nàng biết một người có thể đáp ứng được đó chính là Chu Thanh Vân – con gái của Đại lý tự khanh có tướng mạo tương tự nàng.

Nếu nhớ không nhầm thì cô nương ấy đang qua lại với một tên tiểu thương cùng làng hơn hai năm, đợt tuyển tú này Chu Thanh Vân cũng là một trong số các tú nữ nhưng với tình cảm gắn bó như vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ cự tuyệt, nàng chỉ cần đánh vào điểm yếu đó và tráo đổi thân phận với nhau là được.

Nhưng chuyện đại sự không thể hấp tấp, Châu Mộc Vân và Ý Yên giả trang thành người ở đó rồi dừng chân khoảng hai ngày để quan sát, quả nhiên nghe ra rất nhiều điều có ích. Chu Thanh Vân một mực cự tuyệt tham gia nhưng lại bị cha mẹ mình cưỡng ép, đến cuối cùng cũng chỉ đành nói lời từ biệt với người tình để ra đi.

Trước một ngày lên đường Châu Mộc Vân đã chờ sẵn, ngay khi rạng sáng liền canh lúc Chu Thanh Vân ra khỏi nhà rồi bịt miệng cô ấy, đưa tới một bụi cây vắng người cách đó không xa.

“Á! Ưm… mau thả ta ra…”

“Suỵt! Cô nương, ta có thể giúp cô.”

Hot

Comments

Midori Ashi

Midori Ashi

Nói bảo đi v thôi chứ quan tâm lắm

2022-07-12

2

Midori Ashi

Midori Ashi

Dễ thwww

2022-07-12

2

Midori Ashi

Midori Ashi

Ôi tr

2022-07-12

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Biến cố
2 Chương 2: Nam nhân kì lạ
3 Chương 3: Nữ nhân thú vị
4 Chương 4: Lên đường
5 Chương 5: Hồi cung
6 Chương 6: Dám cả gan đụng vào người bệ hạ
7 Chương 7: Chuyện lạ
8 Chương 8: May mắn
9 Chương 9: Thất bại
10 Chương 10: Đụng độ Vương gia
11 Chương 11: "Cưỡng hôn"
12 Chương 12: Bị phát hiện
13 Chương 13: Ban thưởng
14 Chương 14: Nhanh như vậy đã muốn thị tẩm?
15 Chương 15: Ác mộng
16 Chương 16: Giết không nương tay
17 Chương 17: Thích khách "ghé thăm"
18 Chương 18: Trẫm đã ở đây rồi
19 Chương 19: Suy nghĩ bậy bạ
20 Chương 20: Biến bị động thành chủ động
21 Chương 21: Lời mời hấp dẫn
22 Chương 22: Thần thiếp nhớ người lắm
23 Chương 23: Gặp lại người quen
24 Chương 24: Nghi ngờ
25 Chương 25: Bài kiểm tra bắt đầu
26 Chương 26: Chuyện ngoài ý muốn
27 Chương 27: Nụ hôn bất ngờ
28 Chương 28: Vết thương đáng ghét
29 Chương 29: Bổn công chúa sẽ bảo vệ cô
30 Chương 30: Tới bắt người về
31 Chương 31: Mỹ nhân kế
32 Chương 32: "Ngược đãi"
33 Chương 33: Ân ái
34 Chương 34: Mộc Vân... nàng đang ở đâu?
35 Chương 35: Ban thưởng
36 Chương 36: Tin vào tiền kiếp
37 Chương 37: Có Vương gia đến chơi
38 Chương 38: Trêu hoa ghẹo nguyệt
39 Chương 39: Khẳng định chủ quyền
40 Chương 40: Cưỡi ngựa xem hoa
41 Chương 41: Rình rập
42 Chương 42: Liếc mắt đưa tình
43 Chương 43: Đe doạ
44 Chương 44: Bị đánh lén
45 Chương 45: Chuyện không ngờ tới
46 Chương 46: Đám người đáng sợ
47 Chương 47: Còn một tên khác
48 Chương 48: Trọng thương
49 Chương 49: Tra tấn
50 Chương 50: Không giống vẻ bề ngoài
51 Chương 51: Ước muốn
52 Chương 52: Đón Tiểu Nhuỵ về cung
53 Chương 53: Trừng phạt
54 Chương 54: Không sang Họa Nguyệt cung
55 Chương 55: Vong ân bội nghĩa
56 Chương 56: Giận cá chém thớt
57 Chương 57: Đi trả thù
58 Chương 58: Thăm dò
59 Chương 59: Lá thư kì lạ
60 Chương 60: Tức giận
61 Chương 61: Chết hết rồi
62 Chương 62: Bị vu khống
63 Chương 63: Giải ra pháp trường
64 Chương 64: Giải oan
65 Chương 65: Giới thiệu với một người
66 Chương 66: Đến cả ta nàng cũng muốn chối bỏ?
67 Chương 67: Lời hứa năm xưa
68 Chương 68: Thái độ lạnh nhạt
69 Chương 69: Bày trò trả thù
70 Chương 70: Gọi Lam phi đến đây thị tẩm
71 Chương 71: Đảo ngược tình thế
72 Chương 72: Hồi ức: Ơn cứu mạng
73 Chương 73: Hồi ức: Tiểu Nhụy
74 Chương 74: Thời thế thay đổi
75 Chương 75: Đánh nhau
76 Chương 76: Đi tới dỗ dành
77 Chương 77: Trêu đùa
78 Chương 78: Tự mình bỏ đi
79 Chương 79: Gặp lại cố nhân
80 Chương 80: Không nỡ bỏ lại
81 Chương 81: Giả làm phu thê
82 Chương 82: Ở lại tới khi huynh khỏi hẳn
83 Chương 83: Bị một tên ác ma giam giữ
84 Chương 84: Cứu huynh là một việc đúng đắn
85 Chương 85: Có thích sinh con không?
86 Chương 86: Vẫn còn ẩn khuất
87 Chương 87: Gặp một người rất quan trọng
88 Chương 88: Lời tiên đoán
89 Chương 89: Quay về để đánh chén một bữa
90 Chương 90: Thất sủng
91 Chương 91: Không ngoan ngoãn sẽ bị trừng phạt
92 Chương 92: Bí mật bị phát hiện
93 Chương 93: Nàng có muốn sinh con cho trẫm không?
94 Chương 94: Tiếp tục triển khai kế hoạch
95 Chương 95: Nói lời sến súa
96 Chương 96: Quý phi trở về
97 Chương 97: Chỗ dựa vững chắc
98 Chương 98: Hồi ức 1: Lần đầu tỏ tình
99 Chương 99: Hồi ức 2: Em sẽ cưới anh
100 Chương 100: Nhớ lại mọi chuyện
101 Chương 101: Khổ nhục kế
102 Chương 102: Nghi ngờ
103 Chương 103: Không say không về
104 Chương 104: Say rượu
105 Chương 105: Theo trẫm tới hội nghị
106 Chương 106: Ra mắt
107 Chương 107: Bị gây sự
108 Chương 108: Bất an
109 Chương 109: Lên đường
110 Chương 110: Nhớ nàng nên ăn không ngon, ngủ không yên
111 Chương 111: Xuất hiện căn bệnh lạ
112 Chương 112: Xuất hiện dịch bệnh
113 Chương 113: Phản đối lời đề nghị
114 Chương 114: Châu Mộc Vân là đồ giả mạo
115 Chương 115: Bí mật bị bại lộ
116 Chương 116: Tống Minh Viễn là kẻ chủ mưu
117 Chương 117: Nợ máu trả máu
118 Chương 118: Thiêu sống
119 Chương 119: Làm lại từ đầu
120 Chương 120: Gặp lại cố nhân
121 Chương 121: Hẹn ngày tái ngộ
122 Chương 122: Tấn công
123 Chương 123: Đột nhập thành công
124 Chương 124: Chân tướng sự việc
125 Chương 125: Còn sống
126 Chương 126: Kết thúc
127 Chương 127: Tỉnh lại
128 Chương 128: Chúng ta kết hôn
129 Ngoại truyện: Cuộc đời đẹp đến lạ
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Biến cố
2
Chương 2: Nam nhân kì lạ
3
Chương 3: Nữ nhân thú vị
4
Chương 4: Lên đường
5
Chương 5: Hồi cung
6
Chương 6: Dám cả gan đụng vào người bệ hạ
7
Chương 7: Chuyện lạ
8
Chương 8: May mắn
9
Chương 9: Thất bại
10
Chương 10: Đụng độ Vương gia
11
Chương 11: "Cưỡng hôn"
12
Chương 12: Bị phát hiện
13
Chương 13: Ban thưởng
14
Chương 14: Nhanh như vậy đã muốn thị tẩm?
15
Chương 15: Ác mộng
16
Chương 16: Giết không nương tay
17
Chương 17: Thích khách "ghé thăm"
18
Chương 18: Trẫm đã ở đây rồi
19
Chương 19: Suy nghĩ bậy bạ
20
Chương 20: Biến bị động thành chủ động
21
Chương 21: Lời mời hấp dẫn
22
Chương 22: Thần thiếp nhớ người lắm
23
Chương 23: Gặp lại người quen
24
Chương 24: Nghi ngờ
25
Chương 25: Bài kiểm tra bắt đầu
26
Chương 26: Chuyện ngoài ý muốn
27
Chương 27: Nụ hôn bất ngờ
28
Chương 28: Vết thương đáng ghét
29
Chương 29: Bổn công chúa sẽ bảo vệ cô
30
Chương 30: Tới bắt người về
31
Chương 31: Mỹ nhân kế
32
Chương 32: "Ngược đãi"
33
Chương 33: Ân ái
34
Chương 34: Mộc Vân... nàng đang ở đâu?
35
Chương 35: Ban thưởng
36
Chương 36: Tin vào tiền kiếp
37
Chương 37: Có Vương gia đến chơi
38
Chương 38: Trêu hoa ghẹo nguyệt
39
Chương 39: Khẳng định chủ quyền
40
Chương 40: Cưỡi ngựa xem hoa
41
Chương 41: Rình rập
42
Chương 42: Liếc mắt đưa tình
43
Chương 43: Đe doạ
44
Chương 44: Bị đánh lén
45
Chương 45: Chuyện không ngờ tới
46
Chương 46: Đám người đáng sợ
47
Chương 47: Còn một tên khác
48
Chương 48: Trọng thương
49
Chương 49: Tra tấn
50
Chương 50: Không giống vẻ bề ngoài
51
Chương 51: Ước muốn
52
Chương 52: Đón Tiểu Nhuỵ về cung
53
Chương 53: Trừng phạt
54
Chương 54: Không sang Họa Nguyệt cung
55
Chương 55: Vong ân bội nghĩa
56
Chương 56: Giận cá chém thớt
57
Chương 57: Đi trả thù
58
Chương 58: Thăm dò
59
Chương 59: Lá thư kì lạ
60
Chương 60: Tức giận
61
Chương 61: Chết hết rồi
62
Chương 62: Bị vu khống
63
Chương 63: Giải ra pháp trường
64
Chương 64: Giải oan
65
Chương 65: Giới thiệu với một người
66
Chương 66: Đến cả ta nàng cũng muốn chối bỏ?
67
Chương 67: Lời hứa năm xưa
68
Chương 68: Thái độ lạnh nhạt
69
Chương 69: Bày trò trả thù
70
Chương 70: Gọi Lam phi đến đây thị tẩm
71
Chương 71: Đảo ngược tình thế
72
Chương 72: Hồi ức: Ơn cứu mạng
73
Chương 73: Hồi ức: Tiểu Nhụy
74
Chương 74: Thời thế thay đổi
75
Chương 75: Đánh nhau
76
Chương 76: Đi tới dỗ dành
77
Chương 77: Trêu đùa
78
Chương 78: Tự mình bỏ đi
79
Chương 79: Gặp lại cố nhân
80
Chương 80: Không nỡ bỏ lại
81
Chương 81: Giả làm phu thê
82
Chương 82: Ở lại tới khi huynh khỏi hẳn
83
Chương 83: Bị một tên ác ma giam giữ
84
Chương 84: Cứu huynh là một việc đúng đắn
85
Chương 85: Có thích sinh con không?
86
Chương 86: Vẫn còn ẩn khuất
87
Chương 87: Gặp một người rất quan trọng
88
Chương 88: Lời tiên đoán
89
Chương 89: Quay về để đánh chén một bữa
90
Chương 90: Thất sủng
91
Chương 91: Không ngoan ngoãn sẽ bị trừng phạt
92
Chương 92: Bí mật bị phát hiện
93
Chương 93: Nàng có muốn sinh con cho trẫm không?
94
Chương 94: Tiếp tục triển khai kế hoạch
95
Chương 95: Nói lời sến súa
96
Chương 96: Quý phi trở về
97
Chương 97: Chỗ dựa vững chắc
98
Chương 98: Hồi ức 1: Lần đầu tỏ tình
99
Chương 99: Hồi ức 2: Em sẽ cưới anh
100
Chương 100: Nhớ lại mọi chuyện
101
Chương 101: Khổ nhục kế
102
Chương 102: Nghi ngờ
103
Chương 103: Không say không về
104
Chương 104: Say rượu
105
Chương 105: Theo trẫm tới hội nghị
106
Chương 106: Ra mắt
107
Chương 107: Bị gây sự
108
Chương 108: Bất an
109
Chương 109: Lên đường
110
Chương 110: Nhớ nàng nên ăn không ngon, ngủ không yên
111
Chương 111: Xuất hiện căn bệnh lạ
112
Chương 112: Xuất hiện dịch bệnh
113
Chương 113: Phản đối lời đề nghị
114
Chương 114: Châu Mộc Vân là đồ giả mạo
115
Chương 115: Bí mật bị bại lộ
116
Chương 116: Tống Minh Viễn là kẻ chủ mưu
117
Chương 117: Nợ máu trả máu
118
Chương 118: Thiêu sống
119
Chương 119: Làm lại từ đầu
120
Chương 120: Gặp lại cố nhân
121
Chương 121: Hẹn ngày tái ngộ
122
Chương 122: Tấn công
123
Chương 123: Đột nhập thành công
124
Chương 124: Chân tướng sự việc
125
Chương 125: Còn sống
126
Chương 126: Kết thúc
127
Chương 127: Tỉnh lại
128
Chương 128: Chúng ta kết hôn
129
Ngoại truyện: Cuộc đời đẹp đến lạ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play