Chào Em, Thế Giới Của Tôi

Chào Em, Thế Giới Của Tôi

C1: Bệnh viện

Bệnh Viện trung tâm thành phố X.
Tiếng máy móc trong căn phòng VIP của bệnh viện đều đặn vang lên
Trên giường bệnh, hình ảnh một cô gái đang nhắm nghiền mắt, đôi môi nhợt nhạt với đủ loại máy móc bên cạnh
Nghe thấy tiếng phòng bệnh mở cửa, Doãn Ninh trên giường gắng gượng mở mắt, nhìn thấy người tới là ai, ánh mắt cô không khỏi thất vọng
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Doãn tiểu thư, cô đã tỉnh?
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Tôi...
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Bác sĩ bảo vết bỏng của cô đã tạm thời qua cơn nguy hiểm, nhưng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Doãn Ninh như có như không nghe lời căn dặn của người đàn ông đang nghiêng mình bên cạnh giường bệnh
Không đợi Sở Nhiên nói tiếp, cô gấp gáp lên tiếng
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Anh ấy...
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Sao rồi...
Sở Nhiên thoáng cứng người, song vẫn nhanh chóng điềm tĩnh như lúc bước vào
Nhớ lại mệnh lệnh tuyệt đối của người nào đó, nét mặt Sở Nhiên thoáng âm trầm...
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Lăng tổng... không sao
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Việc quan trọng bây giờ là tiểu thư nên...
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Nói dối!
Cô dùng chút hơi tàn còn lại của mình hét lớn, nước mắt không tự chủ mà mạnh mẽ rơi xuống
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Sao có thể... anh ấy...vì cứu tôi... anh ấy đã ... lửa lớn.... anh ấy...
Doãn Ninh bối rối, cô không biết mình nên nói gì, nên làm gì. Từ ngữ loạn hết cả lên mà không theo một trật tự nào cả.
Sở Nhiên
Sở Nhiên
...
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Sở Nhiên, làm ơn đi, cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, có được hay không???
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Được... không?
Cô tha thiết van xin, theo từng câu chữ của cô gương mặt của Sở Nhiên ngày càng tối lại
Bàn tay nắm thành quyền đặt hờ bên ống quần
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết tình hình của Lăng tổng.
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Cô cứ nghĩ ngơi cho tốt đi, chuyện này đợi khi cô khỏe rồi nói vậy
Sở Nhiên quay người, bước chân lảo đảo muốn bước nhanh ra ngoài cửa
Nói thật, nếu không phải vì lời nói lúc đó, có lẽ bây giờ Sở Nhiên đã làm ra chuyện mà bản thân anh cũng không thể tưởng tượng nổi
Đột nhiên lúc này, Doãn Ninh từ trên giường vội vã bật dậy, như sợ người trước mặt rời đi
Vội đến mức té ngã ra nền đất lạnh lẽo, nhưng cô làm gì có thời gian để tâm
Cô cố gắng ép bản thân gượng dậy, nức nở van xin
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Sở Nhiên, tôi chưa bao giờ nhờ vả anh việc gì
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Nhưng duy nhất lần này, xin anh, hãy nói cho tôi biết đi
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Có phải....
Nói đến đây, Doãn Ninh nấc nghẹn, cô không muốn cũng không dám nghĩ đến
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, nhìn thái độ của người đàn ông trước mặt, cô không cách nào yên lòng
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?
1s...3s..10s
Sở Nhiên quay đầu, ánh mắt anh thể hiện sự kinh ngạc nhưng nhanh chóng thay bằng sự chế giễu
Phải! Anh đang chế giễu và khinh thường cô - Doãn Ninh
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Ô, bây giờ cô mới hỏi tôi hay sao? Bây giờ cô mới nhớ ra trên đời này, bên cạnh cô còn có một người tên Lăng Hạo Vũ hay sao?
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Tại sao? Lăng tổng đã đi theo sau cô, bảo vệ cô bao nhiêu năm nay rồi? Cô đã một lần nhìn lại chưa? Bây giờ hối hận rồi?
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Tôi...
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Doãn tiểu thư!!!
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Thật sự ngay lúc này tôi hận không thể bóp chết cô! Nhưng biết làm sao được, ...
Sở Nhiên dừng lại, nhìn người đang ngã trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn người chết vậy
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Nếu như không phải mệnh lệnh "cuối cùng" của Lăng tổng là hi vọng cô một đời bình an vui vẻ
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Thì tôi thật sự tin mình có thể bóp chết cô tại đây, ngay lúc này
Doãn Ninh run rẩy hoảng hốt, không phải bởi vì một Sở Nhiên hằng ngày lịch sự tao nhã nay trở nên ác nghiệt
Mà suy nghĩ của cô đã chết lặng khi nghe đến từ "mệnh lệnh cuối cùng" kia rồi
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Anh nói gì? Mệnh lệnh cuối cùng??? Không thể nào... anh ấy... không đâu...
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Anh ấy tàn bạo như vậy... đúng, anh ấy như vậy sao có thể .... được chứ
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Doãn tiểu thư, có lẽ cô đã quên, vị lãnh đạo mà tôi tôn thờ, ngài ấy cũng là một con người bình thường biết yêu biết hận
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Cô có biết trước lúc ra đi, ngài ấy đã nói gì không?
Sở Nhiên
Sở Nhiên
" Đừng nói cho A Ninh biết, cô ấy nhát lắm, cứ bảo là tôi tha cho cô ấy rồi, cô ấy tự do rồi"
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Haha, cô thấy buồn cười không? Ngài ấy còn dặn tôi đừng trách cô? Có thể sao????
Sở Nhiên nói đến mấy câu cuối đã như muốn gầm lên đầy dữ tợn
Có thể sao? người phụ nữ này đã hại chết người mà anh trung thành, tôn trọng bấy lâu nay. Một người đàn ông hoàn hảo đáng ngưỡng mộ như vậy...
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Không... tôi không muốn nghe
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Tôi không tin...
Doãn Ninh
Doãn Ninh
Anh gạt tôi...
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Tôi cũng hi vọng mình đang gạt cô, 1 tuần nay, không ngày nào tôi không hi vọng mình đang mơ
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Nhưng chấp nhận đi! Lăng tổng....
Sở Nhiên
Sở Nhiên
...đã bị cô hại chết rồi
Sở Nhiên
Sở Nhiên
Xin lỗi, hôm nay... là tôi thất lễ rồi!
Doãn Ninh ngây người ngồi đó, nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại
Trong trí nhớ của cô, sự tồn tại của Lăng Hạo Vũ như một ác ma máu tanh bò ra từ lãnh địa chết chóc, anh độc đoán, tàn bạo nhưng đồng thời lại rất thông minh, mạnh mẽ
Đối với cô, đó là người đàn ông kiêu ngạo, chỉ có thể cầm họng súng chỉa vào đầu người khác chứ tuyệt đối không để ai có cơ hội đe dọa sinh mạng của mình...
Vậy mà cô vừa nghe thấy gì...?
Mệnh lệnh cuối cùng... Ra đi....
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play