Chương 2 GIÚP ANH

Dù Dương Minh Tuấn đang bị thương nhưng thân thủ vẫn rất nhanh.

Chẳng biết vì sao hai người lại kết hợp rất ăn ý. Nếu anh đánh bên phải thì cô đánh bên trái, nếu anh đánh bên trên thì cô đánh bên dưới. Cứ như thế hai người dần giải quyết được đám kia.

Còn bọn người đó bị đánh nằm la liệt kêu đau dưới đường. Cô khi đánh xong còn phủi phủi tay rồi nói một câu khịnh bỉ.

" Muốn chơi với chị đây à, các em còn non lắm hahaha"

Nhìn đám người kia cô bổng nhiên cảm thấy rất khâm phục bản thân mình nhưng mà hình như cô thấy mình ra tay hơi bị nặng thì phải.

Cảm giác đắc thắng dần qua đi và giờ đây cô chỉ cả người mình đau nhứt còn quần áo thì xóc xết, chân thì có giày chân thì không.

Đầu tóc cũng rũ rượi, trên người thì có vài vết xước, chân thì bị trật do lúc nãy giơ chân lên đá nhưng xuôi thay bị người ta cụp được bẻ một cái.

Cảm thán bản thân mình xong thì cô mới nhớ đến anh nên quay qua quay lại tìm kiếm.

Dương Minh Tuấn cũng không khá khẩm hơn cô là bao. Do bị thương mà còn phải vận động mạnh khiến cho cơ thể anh hứng chịu một trận đau đớn không thể tả nên bây giờ anh chỉ có thể dựa vào 1 gốc cây để nghĩ ngơi.

Trong lút cô đang tiến về phía anh thì đột nhiên thấy ở góc cây gần anh có bóng người cầm con dao hướng đến người đàn ông đang mệt mỏi dựa vào thân cây.

Thế là cô mặc kệ cơn đau ở bàn chân chạy đến cầm tay và cho một cú đá vào bụng tên kia một cú đá.

Con dao cũng về thế mà rớt xuống mặt đường tạo nên một âm thanh nhỏ.

Trong lút sơ ý con dao xẹt qua cánh tay cô và ngây lập tức có một vệt máu dài cũng theo đó mà xuất hiện.

Tên kia thấy mình mưu sát thất bại thì lập tức chạy đi

Dương Minh Tuấn nghe có tiếng động thì quay người lại và bắt gặp cảnh cô vì cứu một người xa lạ như anh mà bị thương.

Triệu Nhã Vy thấy anh bất động nhìn mình thì lên tiếng hỏi

"Này! Anh có sao không"

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì nghe giọng nói của Triệu Nhã Vy nên bất giác anh bị kéo về hiện thực rồi trả lời lại theo phản xạ.

" Không sao"

Cô nghe anh đáp lại mình thì chề môi đáp trả lại

" Tôi mới cứu anh nên cũng có nghĩ tôi là ân nhân của anh mà anh không nói tiếng cảm ơn hay hỏi tôi có bị làm sao không không được à"

" Cảm ơn, cô có bị làm sao không"

Triệu Nhã Vy "..." Thực dụng, sao con người này có thể thực dụng đến như vậy chứ.

" Anh không thể nói nhiều hơn được à"

Dương Minh Tuấn " Không"

Triệu Nhã Vy " Anh.... đúng là người khó ưa nhất mà tôi từng gặp"

" Không nói nhiều nữa, tôi chỉ giúp anh đến đây thôi còn lại thì anh tự lo đi bổn cô nương đi đây bye"

Nói rồi cô cũng quay lưng rời đi.

Dương Minh Tuấn biết lút nãy có một trên chạy thoát nên chắc bây giờ đang liên lạc cho đến đây chi viện.

Hiện giờ anh còn chần chừ ở đây thêm giây phút nào thì tỷ lệ mất mạng sẽ càng cao nhưng vết thương ngay bụng cuat anh vì lúc nãy đánh nhau mà đã trở nên nặng hơn.

Nhưng nghĩ lại nếu không có cô thì chắc giờ này anh đã chết.

Mà cô cũng thật là giúp anh xong rồi thì hỏi vài câu hỏi xong thì bắt lỗi và cuối cùng là rời đi luôn.

Còn về phía Triệu Nhã Vy thì vừa đi vừa than thân trách phận.

"Sau hôm nay mình xuôi quá vậy trời, đi lạc thì đã đànhthế mà còn gặp phải đánh lộn nữa chứ.

Không hiểu sau mình ngốc quá vì cứu một người không quen không biết mà khiến bản thân mình bị thương thế này."

Đang đi thì đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng và đầu óc cô lại liên tưởng đến ma.

Đang trong lúc hoang mang lo sợ thì đột nhiên có một nhánh cây khô rơi ngày trước mặt và một cái bóng đèn đường kêu " xẹt xẹt" làm cô giật mình

Cảm giác sợ hãi cũng vì thế mà dâng lên và thôi thúc cô quay đầu lại

Dương Minh Tuấn vừa đức dòng suy nghĩ của mình thì thấy bóng dáng của một cô gái đang cà nhắc chạy lại phía anh, nhìn tướng cô chạy như bị ai đuổi vậy.

Chạy đến chổ anh thì cô ngay lập tức giang tay ra đỡ anh như lại vô tình làm động đến vết thương kiến anh kêu lên một tiếng.

Ý thức được việc mình đang làm nên cô nhanh chông buôn tay ra và hỏi:

" Anh có sao không? Xin lỗi tôi không có ý đâu"

" Tôi không sao, chẳng phải lúc nãy cô rời đi rồi sao"

Triệu Nhã Vy không thể nói là mình sợ ma được, như vậy sẽ rất nhục nên đành viện cớ:

" Dù gì thì tôi cũng cứu anh mà người xưa có câu cứu người thì phải cứu cho trót. Với lại tôi thấy anh bị thương như thế nếu không mai anh lỡ chết ở đây thì không phải tôi phí công phí sức cứu anh sao"

Dương Minh Tuấn biết là cô đang nói dối như không vạch trần vì chính anh cũng đang cần cô giúp.

Anh thấy cô cứ nói lung ta lung tung mãi thì anh lên tiếng:

"Lúc nãy có người trốn thoát nên chắc hắn đã đi thông báo cho đồng bọn. Nếu chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thì sẽ rất nhuy hiểm hơn nữa trời cũng sắp mưa rồi"

Triệu Nhã Vy nghe thế thì liền nhìn lên bầu trời thấy không có một ngôi sao nào cả rồi lại ngước xuống hỏi anh:

"Đắc tội gì mà bọn họ muốn truy cùng giết tận anh vậy"

"Đắc tôi với nhiều quá nên không đoán được là ai"

"...."

Tuy cô không muốn vướn vào mấy chuyện này như giờ cô không dám đi một mình nên đành phải giúp anh.

Dù gì thì cứu một người còn hơn xây bảy tháp phù đồ mag.

Suy nghĩ kĩ rồi thì cô tiến lại để tay anh vòng qua cổ mình rồi dìu anh đi. Hai người cứ thế một nam một nữ cùng nhau đi trên con đường vắng lặng.

Hot

Comments

Khánh Đoan

Khánh Đoan

tác giả bao nhiêu tuổi vậy ? viết gì mà sai chính tả ko à

2022-09-17

0

Toàn bộ
Chapter
1 CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
2 Chương 2 GIÚP ANH
3 Chương 3: Suy nghĩ của anh
4 Chương 4: XẤU HỔ
5 Chương 5: Mai mắn
6 Chương 6: Ngủ chung
7 Chương 7: Xấu hổ
8 Chương 8: Cuộc sống của mỗi người
9 Chương 9: Trang điểm
10 Chương 10: Trang điểm (tt)
11 Chương 11: Vết sẹo
12 Chương 12: Trẻ con
13 Chương 13: Ấm áp
14 Chương 14: Phụ nữ thật khó hiểu
15 Chương 15: Lưu Ái Ái
16 Chương 16: Những ngày bình yên
17 Chương 17 Anh rời đi
18 Chương 18: Có bạn thân để tâm sự
19 Chương 19: Bạn cùng phòng
20 Chương 20 Điên cuồng đập phá
21 Chương 21: Chị sẽ bảo vệ em
22 Chương 22: Công việc đáng sợ
23 Chương 23: Gặp lại
24 Chương 24: Mưu mô
25 Chương 25: Danh thiếp
26 Chương 26: Quét dọn
27 Chương 27: Sếp bị mình đáng tơi tả rồi
28 Chương 28: Cà phê
29 Chương 29: Đồ ăn vặt
30 Chương 30: Quá khứ
31 Chương 31: Ăn bánh
32 Chương 32: Tự luyến
33 Chương 33: Gậy ong đập lưng ong
34 Chương 34: Hình phạt
35 Chương 35: Cái hợp chống nhục
36 Chương 36: Cãi nhau
37 Chương 37: Gặp người bị bắt cóc
38 Chương 38: Đánh nhau
39 Chương 39: Bẩn
40 Chương 40: Tôi thích cô
41 Chương 41: Đẩy thuyền
42 Chương 42: Trả giá
43 Chương 43: Tĩnh lại
44 Chương 44: Tụng kinh
45 Chương 45: Ăn cháo
46 Chương 46: Bệnh mê trai
47 Chương 47: Chăm sóc
48 Chương 48: Cách theo đuổi người khác
49 Chương 49: Xuất viện
50 Chương 50: Hôn
51 Chương 51: Em gái
52 Chương 52: Dự tiệc
53 Chương 53: Lâm Minh Khánh
54 Chương 54: Ế
55 Chương 55: Gối ôm
56 Chương 56: Bàn làm việc
57 Chương 57
58 Chương 58: Quyến rủ
59 Chương 59 Tỏ tình
60 Chương 60: Làm quen
61 Chương 61:
62 Chương 62: Cơ hội theo đuổi
63 Chương 63: Bó hoa
64 Chương64: Thư tỏ tình
65 Chương 65: Lựa chọn
66 Chương 66: Vòng tay
67 Chương 67: Giải cứu
68 Chương 68: Lòng ganh tỵ
69 Chương 69: Không kịp
70 Chương 70: Nguy hiểm
71 Chương 71: Rời khổi núi, an toàn
72 Chương 72: Ra nước ngoài chửa trị
73 Chương 73: Trả giá
74 Chương 74: Tự tử
75 Chương 75: Phụ nữ thật đáng sợ
76 Chương 76: Gặp lại cô gái bạo lực ở công viên
77 Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
78 Chương 78: Về nước
79 Chương 79: Đoàn tựu
80 Chương 80: Cầu hôn
81 Chương 81: Đám cưới
82 Ngoại truyện
Chapter

Updated 82 Episodes

1
CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
2
Chương 2 GIÚP ANH
3
Chương 3: Suy nghĩ của anh
4
Chương 4: XẤU HỔ
5
Chương 5: Mai mắn
6
Chương 6: Ngủ chung
7
Chương 7: Xấu hổ
8
Chương 8: Cuộc sống của mỗi người
9
Chương 9: Trang điểm
10
Chương 10: Trang điểm (tt)
11
Chương 11: Vết sẹo
12
Chương 12: Trẻ con
13
Chương 13: Ấm áp
14
Chương 14: Phụ nữ thật khó hiểu
15
Chương 15: Lưu Ái Ái
16
Chương 16: Những ngày bình yên
17
Chương 17 Anh rời đi
18
Chương 18: Có bạn thân để tâm sự
19
Chương 19: Bạn cùng phòng
20
Chương 20 Điên cuồng đập phá
21
Chương 21: Chị sẽ bảo vệ em
22
Chương 22: Công việc đáng sợ
23
Chương 23: Gặp lại
24
Chương 24: Mưu mô
25
Chương 25: Danh thiếp
26
Chương 26: Quét dọn
27
Chương 27: Sếp bị mình đáng tơi tả rồi
28
Chương 28: Cà phê
29
Chương 29: Đồ ăn vặt
30
Chương 30: Quá khứ
31
Chương 31: Ăn bánh
32
Chương 32: Tự luyến
33
Chương 33: Gậy ong đập lưng ong
34
Chương 34: Hình phạt
35
Chương 35: Cái hợp chống nhục
36
Chương 36: Cãi nhau
37
Chương 37: Gặp người bị bắt cóc
38
Chương 38: Đánh nhau
39
Chương 39: Bẩn
40
Chương 40: Tôi thích cô
41
Chương 41: Đẩy thuyền
42
Chương 42: Trả giá
43
Chương 43: Tĩnh lại
44
Chương 44: Tụng kinh
45
Chương 45: Ăn cháo
46
Chương 46: Bệnh mê trai
47
Chương 47: Chăm sóc
48
Chương 48: Cách theo đuổi người khác
49
Chương 49: Xuất viện
50
Chương 50: Hôn
51
Chương 51: Em gái
52
Chương 52: Dự tiệc
53
Chương 53: Lâm Minh Khánh
54
Chương 54: Ế
55
Chương 55: Gối ôm
56
Chương 56: Bàn làm việc
57
Chương 57
58
Chương 58: Quyến rủ
59
Chương 59 Tỏ tình
60
Chương 60: Làm quen
61
Chương 61:
62
Chương 62: Cơ hội theo đuổi
63
Chương 63: Bó hoa
64
Chương64: Thư tỏ tình
65
Chương 65: Lựa chọn
66
Chương 66: Vòng tay
67
Chương 67: Giải cứu
68
Chương 68: Lòng ganh tỵ
69
Chương 69: Không kịp
70
Chương 70: Nguy hiểm
71
Chương 71: Rời khổi núi, an toàn
72
Chương 72: Ra nước ngoài chửa trị
73
Chương 73: Trả giá
74
Chương 74: Tự tử
75
Chương 75: Phụ nữ thật đáng sợ
76
Chương 76: Gặp lại cô gái bạo lực ở công viên
77
Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
78
Chương 78: Về nước
79
Chương 79: Đoàn tựu
80
Chương 80: Cầu hôn
81
Chương 81: Đám cưới
82
Ngoại truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play