Dù Dương Minh Tuấn đang bị thương nhưng thân thủ vẫn rất nhanh.
Chẳng biết vì sao hai người lại kết hợp rất ăn ý. Nếu anh đánh bên phải thì cô đánh bên trái, nếu anh đánh bên trên thì cô đánh bên dưới. Cứ như thế hai người dần giải quyết được đám kia.
Còn bọn người đó bị đánh nằm la liệt kêu đau dưới đường. Cô khi đánh xong còn phủi phủi tay rồi nói một câu khịnh bỉ.
" Muốn chơi với chị đây à, các em còn non lắm hahaha"
Nhìn đám người kia cô bổng nhiên cảm thấy rất khâm phục bản thân mình nhưng mà hình như cô thấy mình ra tay hơi bị nặng thì phải.
Cảm giác đắc thắng dần qua đi và giờ đây cô chỉ cả người mình đau nhứt còn quần áo thì xóc xết, chân thì có giày chân thì không.
Đầu tóc cũng rũ rượi, trên người thì có vài vết xước, chân thì bị trật do lúc nãy giơ chân lên đá nhưng xuôi thay bị người ta cụp được bẻ một cái.
Cảm thán bản thân mình xong thì cô mới nhớ đến anh nên quay qua quay lại tìm kiếm.
Dương Minh Tuấn cũng không khá khẩm hơn cô là bao. Do bị thương mà còn phải vận động mạnh khiến cho cơ thể anh hứng chịu một trận đau đớn không thể tả nên bây giờ anh chỉ có thể dựa vào 1 gốc cây để nghĩ ngơi.
Trong lút cô đang tiến về phía anh thì đột nhiên thấy ở góc cây gần anh có bóng người cầm con dao hướng đến người đàn ông đang mệt mỏi dựa vào thân cây.
Thế là cô mặc kệ cơn đau ở bàn chân chạy đến cầm tay và cho một cú đá vào bụng tên kia một cú đá.
Con dao cũng về thế mà rớt xuống mặt đường tạo nên một âm thanh nhỏ.
Trong lút sơ ý con dao xẹt qua cánh tay cô và ngây lập tức có một vệt máu dài cũng theo đó mà xuất hiện.
Tên kia thấy mình mưu sát thất bại thì lập tức chạy đi
Dương Minh Tuấn nghe có tiếng động thì quay người lại và bắt gặp cảnh cô vì cứu một người xa lạ như anh mà bị thương.
Triệu Nhã Vy thấy anh bất động nhìn mình thì lên tiếng hỏi
"Này! Anh có sao không"
Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì nghe giọng nói của Triệu Nhã Vy nên bất giác anh bị kéo về hiện thực rồi trả lời lại theo phản xạ.
" Không sao"
Cô nghe anh đáp lại mình thì chề môi đáp trả lại
" Tôi mới cứu anh nên cũng có nghĩ tôi là ân nhân của anh mà anh không nói tiếng cảm ơn hay hỏi tôi có bị làm sao không không được à"
" Cảm ơn, cô có bị làm sao không"
Triệu Nhã Vy "..." Thực dụng, sao con người này có thể thực dụng đến như vậy chứ.
" Anh không thể nói nhiều hơn được à"
Dương Minh Tuấn " Không"
Triệu Nhã Vy " Anh.... đúng là người khó ưa nhất mà tôi từng gặp"
" Không nói nhiều nữa, tôi chỉ giúp anh đến đây thôi còn lại thì anh tự lo đi bổn cô nương đi đây bye"
Nói rồi cô cũng quay lưng rời đi.
Dương Minh Tuấn biết lút nãy có một trên chạy thoát nên chắc bây giờ đang liên lạc cho đến đây chi viện.
Hiện giờ anh còn chần chừ ở đây thêm giây phút nào thì tỷ lệ mất mạng sẽ càng cao nhưng vết thương ngay bụng cuat anh vì lúc nãy đánh nhau mà đã trở nên nặng hơn.
Nhưng nghĩ lại nếu không có cô thì chắc giờ này anh đã chết.
Mà cô cũng thật là giúp anh xong rồi thì hỏi vài câu hỏi xong thì bắt lỗi và cuối cùng là rời đi luôn.
Còn về phía Triệu Nhã Vy thì vừa đi vừa than thân trách phận.
"Sau hôm nay mình xuôi quá vậy trời, đi lạc thì đã đànhthế mà còn gặp phải đánh lộn nữa chứ.
Không hiểu sau mình ngốc quá vì cứu một người không quen không biết mà khiến bản thân mình bị thương thế này."
Đang đi thì đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng và đầu óc cô lại liên tưởng đến ma.
Đang trong lúc hoang mang lo sợ thì đột nhiên có một nhánh cây khô rơi ngày trước mặt và một cái bóng đèn đường kêu " xẹt xẹt" làm cô giật mình
Cảm giác sợ hãi cũng vì thế mà dâng lên và thôi thúc cô quay đầu lại
Dương Minh Tuấn vừa đức dòng suy nghĩ của mình thì thấy bóng dáng của một cô gái đang cà nhắc chạy lại phía anh, nhìn tướng cô chạy như bị ai đuổi vậy.
Chạy đến chổ anh thì cô ngay lập tức giang tay ra đỡ anh như lại vô tình làm động đến vết thương kiến anh kêu lên một tiếng.
Ý thức được việc mình đang làm nên cô nhanh chông buôn tay ra và hỏi:
" Anh có sao không? Xin lỗi tôi không có ý đâu"
" Tôi không sao, chẳng phải lúc nãy cô rời đi rồi sao"
Triệu Nhã Vy không thể nói là mình sợ ma được, như vậy sẽ rất nhục nên đành viện cớ:
" Dù gì thì tôi cũng cứu anh mà người xưa có câu cứu người thì phải cứu cho trót. Với lại tôi thấy anh bị thương như thế nếu không mai anh lỡ chết ở đây thì không phải tôi phí công phí sức cứu anh sao"
Dương Minh Tuấn biết là cô đang nói dối như không vạch trần vì chính anh cũng đang cần cô giúp.
Anh thấy cô cứ nói lung ta lung tung mãi thì anh lên tiếng:
"Lúc nãy có người trốn thoát nên chắc hắn đã đi thông báo cho đồng bọn. Nếu chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thì sẽ rất nhuy hiểm hơn nữa trời cũng sắp mưa rồi"
Triệu Nhã Vy nghe thế thì liền nhìn lên bầu trời thấy không có một ngôi sao nào cả rồi lại ngước xuống hỏi anh:
"Đắc tội gì mà bọn họ muốn truy cùng giết tận anh vậy"
"Đắc tôi với nhiều quá nên không đoán được là ai"
"...."
Tuy cô không muốn vướn vào mấy chuyện này như giờ cô không dám đi một mình nên đành phải giúp anh.
Dù gì thì cứu một người còn hơn xây bảy tháp phù đồ mag.
Suy nghĩ kĩ rồi thì cô tiến lại để tay anh vòng qua cổ mình rồi dìu anh đi. Hai người cứ thế một nam một nữ cùng nhau đi trên con đường vắng lặng.
Updated 82 Episodes
Comments
Khánh Đoan
tác giả bao nhiêu tuổi vậy ? viết gì mà sai chính tả ko à
2022-09-17
0