Ở khoảng cách gần anh và cô có thể dể dàng ngửi thấy mùi hương trên người của nhau.
Nó không phải mùi bạc hà thơm mát cũng chẳng phải mùi gỗ đàn hương dễ chịu mà là mùi của máu.
Qua một lúc thì trời cũng đổ mưa. Những hạt mưa cứ thi nhau rơi xuống, nhưng cơn gió cứ đập tới tấp vào hai người.
Đi dưới mưa được một lúc anh cảm thấy cả cơ thể mình lạnh dần, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ không rõ. Đầu óc cũng dần rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê và có dòng suy nghĩ:
'Nếu mình chết đi thì có phải sẽ tốt hơn không? Từ trước đến giờ trong mắt mọi người anh là một người vừa giỏi giang lại ưu tú, từ khi sinh ra đã ở vạch đích và còn có một gia đình yêu thương.
Nhưng họ đâu biết rằng:
Khi anh chỉ vừa là một cậu bé có nhận thức thì đã phải gánh trên vai một trọng trách lớn nên anh lúc nào cũng không dám lơ là.
Anh liều mình vào học tập, không ngừng học hỏi những kinh nghiệm và đáp lại những cố gắng của bản thân là những thành tích xuất sắc hay những danh hiệu học sinh giỏi.
Nhưng bù lại thì anh chỉ cô đơn một mình cuộc sống hằng ngày chỉ có ăn với học giống như một người tự kỉ vậy.
Có những lúc anh mệt mỏi muốn buôn xuôi tất cả nhưng anh lại không làm được.
Trọng trách của cả một gia tộc lớn đặc lên đôi vai anh. Nó là động lực nhưng cũng là thứ đã trối buộc cuộc đời anh.
Cũng vì nó mà anh đành từ bỏ ước mơ của mình và chấp nhận làm theo những gì ba mẹ mình mong muốn.
Người ta nói người sống giàu sang, có tiền, có quyền là sướng như họ đâu biết rằng càng giàu sang, phú quý càng cực khổ.
Tuy người giàu không thiếu thốn về vật chất nhưng đổi lại là sự thiếu thốn về tình cảm. Dù là người giàu hay nghèo thì họ cũng sẽ những nổi khổ riêng.
Bất cứ lúc nào anh suy sụp hay lơ là thì đó chính là ngày tận thế của mình.
Anh muốn một lần thử buôn bỏ tất cả những thứ xung quanh mà ngủ một giất ngon lành'
Sau bao nhiêu cố gắng cùng sự nổ lực thì cuối cùng Triệu Nhã Vy cũng đi ra khỏi con đường đó và thấy được nhà trọ của mình.
"Cô lên Nhã Vy ơi, chỉ còn một đi thêm một chút nữa là tới nơi rồi"
Trời lúc này đã khuya lại thêm trời mưa nên đa số mọi người đều đi ngủ nhưng để chắc chắn không ai phát hiện ra anh nhưng cô vẫn cứ thập thò như đi ăn trộm.
Vừa vào được phòng trọ cô liền để anh xuống bộ ghế sofa củ rồi cô lê lết tấm thân của mình đi bật đèn.
Căn phòng trọ này chỉ vọn vẹn có một cái phòng khách, phòng bếp và một phòng ngủ nhỏ.
Sau khi bật đèn xong thì cô lại sofa xem người đàn ông mà mình vừa mới mang về. Nhìn sơ qua thì anh tầm 27 tuổi, gương mặt trong rất đẹp. Trên người thì mặt bộ âu phục có vẻ rất đắt tiền.
Nhã Vy:"Chắc người đàn ông này thuộc loại nhà giàu nhỉ?"
Đang trầm ngâm suy nghĩ thì cô thấy người anh đổ đầy mồi hôi.
Triệu Nhã Vy thấy lạ nên để tay lên trán anh xem thử. Ngay lúc bàn tay cô vừa chạm trán anh thì cô hoảng hồn rút tay lại vì anh rất nóng
Lúc này cô mới nhớ lại là anh đang bị thương lại dầm mưa trong một thời gian khá lâu:
"Không được, lỡ như anh ta chết trong nhà mình thì phải làm sau đây?"
Nghĩ thế nên cô đi pha nước ấm và tìm quần áo cho anh
Lút trước cha cô có lên thăm ở vài ngày nên có đem theo vài bộ đồ. Ông hứa với cô khi nào có dịp lại lên vì thế nên có để vài bộ đồ lại.
Có đồ rồi thì cô tìm thêm bông băng, nước rửa vết thương và thuốc hạ sốt.
Chuẩn bị đầy đủ thì cô bắt đầu vắt khăn đắp lên trán tiếp theo cô lần lượt cởi nút áo ra để xử lí vết thương, vừa làm cô vừa lải nhải
" Anh phải mai mắn lắm mới gặp được một người tốt như tôi đó hơn nữa anh chưa báo đáp ơn cứu mạng nên không được chết đó nha.
Anh còn có ba mẹ vợ con cần chăm sóc, họ rất sẽ rất đau lòng khi nghe tin anh không còn đấy"
Dương Minh Tuấn cảm thấy mình đang dần chìm vào hố đen thì nghe được lời cô từ trong luồng sáng.
Màu đen xung quanh dần biến mất và bao trùm lấy anh là một làng khối trắn. Anh cảm thấy đầu mình như quay cuồng rồi tỉnh lại.
Triệu Nhã Vy xử lí xong vết thương ngay bụng và đang băng bó thì đột nhiên anh mở mắt rồi đẩy một cái khiến cô té ngửa.
Quay lại thì thấy anh đang nhìn mình. Hai ánh mắt đồng thời va chạm vào nhau. Khoảng thời gian như ngừng trôi, không gian như động lại.
Dương Minh Tuấn nhanh chống rời khỏi ánh mắt của cô rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
" Cô là ai? ở đây là nơi nào?"
Triệu Nhã Vy nghe anh nói thế thì tức giận bật lại:
" Anh đang giả ngây thơ đấy à, tôi là người đã cứu rồi còn cực khổ vác anh về đây không chỉ vậy mà tôi còn tốt bụng cho anh ở nhờ, băng bó vết thương cho anh thế mà vừa tĩnh lại không nó một câu cảm ơn mà ngược lại còn đẩy tôi"
" Cô là cô gái đã lúc nãy cùng tôi đánh nhau à"
"Phải. Anh có ý kiến gì không, nếu không thì ở yên cho tôi băng bó" nói xong thì cô tiếp tục làm việc lúc nãy còn dang dở.
Nhìn thấy cô cẩn thận tỉ mỉ băng bó vết thương cho mình thì anh cảm thấy ấm lòng.
Đảo mắt xung quanh một lược rồi nhìn lại anh thấy tay cô cũng bị thương.
" Cô bị thương rồi, có sao không"
" Sao thì chắc có nhưng cũng không đến nỗi chết người"
Băng bó xong cho anh thì cô cầm cái quần của ba mình đưa cho anh rồi đỏ mặt lên tiếng:
" Ukm.... quần áo của anh ước rồi nên cần được thay ra. Anh có thể tự làm được không"
Updated 82 Episodes
Comments