Cô không giám cho anh uống thuốc vì sợ anh chưa ăn gì nên cô đi nấu cháo.
Lút đang nấu cháo thì cô nghe có tiếng gõ cửa. Triệu Nhã Vy thắc mắc là giờ này ai còn đến tìm mình nữa
Tuy thắc mắc nhưng cô cũng đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra thì trước mặc cô có một người mặc ăn mặt từ trên xuống dười toàn là một màu đen, gương mặc bị bịt kín chỉ nhìn được cặp mắt.
Cô nhìn thấy bên ngoài còn vài người ăn mặc như thế đang hỏi những phòng khác
Người đó thấy cô liền hỏi:
" Nảy giờ cô có thấy một người nam cao khoảng 1m87, mặc quần áo đắc tiền đi ngang qua đây không". " À! mà hình như là có một cô gái bị thương ngay tay đi chung nữa"
Vừa hỏi anh ta vừa nhìn xem trong nhà có ai không.
Nhưng mai mắn là lút nảy cô đã diều anh vào phòng, nước cũng đã được lao khô, đó bên ngoài trời mưa nên dấu chân của cô và anh đã được nước mưa dội đi hết và đều may mắn nhất là cô mặt áo tay dài nên đã che đi vết thương ngay tay
Triêụ Nhã Vy cũng không ngốc đến nỗi tự khai mình ra nên cô nhanh chống trả lời một cách dứt khoát
" Không"
'" Cám ơn " Nói xong thì người chạy đi khuất dạng
Cô còn nghe loáng thoáng được là tụi bây màu tìm đi, nó không chạy xa được đâu, chỉ ở xung quanh thôi
Phía đằng xa cô còn nhìn thấy được hình như là tên lút nãy trốn thoát đang nói cái gì với những người kia
Cô hoảng hồn nhìn xung quanh rồi đống cửa khoá chốt cẩn thận.
Khi quay người vào cô thở phào một hơi nhẹ nhỏm vì không bị phát hiện và đi nấu cháo tiếp.
Trong đầu cô đoán anh chắc chắn anh có thân phận không tầm thường
Bị đám người kia vây đánh thì có thể nghĩ anh thiếu nợ hay chọc phải chúng. Nhưng khi thấy ngữ điệu nói chuyện và bộ âu phục đắt tiền thì đã chứng minh anh không hề nghèo
Có thể anh còn rất giàu cơ. Cũng có thể là anh bị truy sát để dành gia tài, hay cũng có thể là đối đầu với người khác....
Trong đầu cô lút này toàn là những suy nghĩ về tại sau anh lại bị truy sát và thân phận anh là gì
Tiếng cháo sôi" ục ục" đã kéo cô thoát ra khổi suy nghĩ
Cô liền tắt bếp, khuấy đều và múc cháo ra một cái bát để mang cho anh ăn và còn giúp anh uống thuốc
Trong cơn mê man anh ngửi được mùi gì rất thơm đã thu hút anh. Kế tiếp là anh nghe có tiếng gọi.
" Này anh dậy ăn tí cháo rồi uống thuốc cho khoẻ, anh muốn chết thì đi chổ khác chứ chết ở đây làm phiền tôi lắm"
Dương Minh Tuấn cảm thấy từ trước đến nay chỉ có một mình cô nói chuyện với anh kiểu đó, nhưng không hiểu sau anh không bị bài xích với cô
Anh cũng chưa từng lại gần bất kì người phụ nữ nào vì khi đến gần họ anh có phần khó chịu và cáo gắt
Triệu Nhã Vy thấy anh cứ như người mất hồn sau câu nói của cô thì cô có phần hơi sợ. Cũng nhận ra mình đùa hơi quá.
Cô nhẹ nhàng khiều anh
" Này! Anh có sau không, tôi xin lỗi vì khi nảy tôi nói có phần hơi quá"
Khi nhìn xuống gương mặt của cô anh có phần bất ngời
Hai mắt cô nhìn anh tỏ vẻ biết lỗi, nó long lanh như những giọt nước mắt sẽ tuông ra bất cứ khi nào.
Miệng thì hơi miếu như có thể khóc bất cứ lút nào
Gương mặt cô nhìn vừa đánh thương vừa đáng yêu
Thấy anh cứ nhìn mình như vậy từ gương mặt biết lỗi chuyển sang ngại ngùng.
Triệu Nhã Vy thấy bầu không khí này thật là kì quặt nên cô đành lãng sang chuyện khác
Đôi mắt cô giảo hoạt nhìn xung quanh để tìm lí do, Sau một lút tìm kiếm thì cuối cùng cô kiếm được cớ.
" Lút nãy anh bị sốt, tôi tính cho anh uống thuốc nhưng tôi đoán là anh chưa ăn gì nên tôi có đi nấu cháo"
" Anh ăn đi, ăn xong rồi uống thuốc"
Vừa nói cô vừa đưa bát cháo cho anh.
Dương Minh Tuấn cũng đón nhận bát cháo từ tay cô.
Anh trước giờ rất kén ăn, anh chỉ anh những nhà hàng nỗi tiếng và từ nguyên liệu đến chế biến đều được chuẩn bị cẩn thận
Nhưng giờ cầm bát cháo trên tay, nhìn bát cháo giản dị nhưng nó lại thử hút anh một cách kì lạ.
Anh ăn thử một ít thù thấy rất ngon và muốn ăn nữa
Triệu Nhã Vy ngồi vào một cái ghế bên cạnh giường, tay thì chống càm, mắt thì nhìn anh ăn.
Cô phải công nhận rằng người đẹp thì làm gì cũng đẹp, chỉ ăn thôi mà anh cũng khiến người ta mê mệt
Nhìn anh ăn không chán quá, một phần cũng tò mò về anh nên cô lên tiếng nói
" Anh làm gì mà có nhiều người muốn truy đuổi và giết anh thế, lút nảy tôi thấy có vài tên mặc áo đen chạy tới chạy lui tìm anh đấy"
Anh nghe cô nói thì khựng lại một tí rồi ăn tiếp, thấy anh chỉ khựng lại không nói gì hết nên cô nói tiếp:
" Nhờ phước của anh mà bây giờ bọn chúng cũng tìm tôi luôn rồi"
" Hên là ở trên con đường lút nảy trời tối với cộng thêm trời mưa nên thoát được, và mai là tôi diều anh vào đây nên bọn chúng không thấy anh nếu không thì...."
Chữ cuối cô cố tình kéo dài ra và không nói, như anh nghe vẫn hiểu được ý của cô là gì
Lút anh nghe cô nói có người tìm thì khựng lại một tí rồi ăn tiếp
Mãi đến khi nghe Triệu Nhã Vy nói xong thì Dương Minh Tuấn đáp lời
" Xin lỗi vì tôi đã làm liên lụy cô"
" Liên lụy gì chứ, tại tôi thấy nhiều người đánh một người không công bằng nên giúp thôi"
" Mà anh làm gì để bọn chúng truy cùng giết tận anh vậy"
" Không có gì"
Triệu Nhã Vy biết anh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa. Cứ như vậy mà bầu không khí chìm vào tĩnh lặng
Cô thấy anh ăn gần hết nên hỏi
" Anh có muốn ăn nữa không, dưới bếp còn một ít để tôi lấy thêm"
Dương Minh Tuấn: "Không cần, tôi no rồi, cô không ăn à"
" Hồi chiều có đi ăn rồi nên giờ không ăn nữa"
" Anh ăn xong rồi thì uống thuốc đi, không thôi tối anh lại phát sốt thì mệt lắm a"
Vừa nói cô vừa rót nước, lấy thuốc đưa cho anh.
Dương Minh Tuấn cũng đón nhận và uống
Thấy anh uống thuốc xong thì cô hài lòng gật đầu một cái và nói
" Anh uống thuốc xong rồi thì ngủ đi"
Nói rồi cô lấy cái bát lút nảy anh ăn xong đi rửa
Triệu Nhã Vy vừa rửa bát vừa suy nghĩ không biết hôm nay mình phải ngủ ở đâu vì ở đây chỉ có một cái phòng ngủ và một cái giường bị ảnh chiếm hết rồi
Updated 82 Episodes
Comments