Tổng Tài Được Vợ Cũ Bao Nuôi
“Nhược Hy?”
Ngồi trong vườn kính để tỉa cây, bà Thẩm để ý thấy nãy giờ cô cứ bất động, hồn vía không biết nơi nào nên liền đi qua gọi thử.
Mới chỉ chạm nhẹ vào vai, chưa gì đã làm con bé giật cả mình.
“Dạ! Mẹ…”
“Con sao vậy? Có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Hạ Nhược Hy vì tiếng gọi của bà mà hoàn hồn, cây kéo trong tay cũng vô tình rơi xuống. Thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ chồng, cô nhanh tay nhặt lại cây kéo rồi cười gượng nói:
“Dạ không sao ạ. Chỉ là dạo này con hơi mất ngủ chút thôi.”
Một tiếng thở dài của bà làm cô hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng không hé nửa lời. Dù sao thì cô cũng là nói thật, dù sự thật ấy chỉ đúng có một nửa mà thôi. Dưới mắt của cô quả thật là có quầng thâm do mất ngủ.
Bà Thẩm ngồi xuống kế bên cô như hai người bạn, vỗ nhẹ lên vai rồi thủ thỉ nói:
“Nếu mệt thì hãy nghỉ ngơi. Có chuyện gì thì cứ nói với mẹ. Mẹ nhất định đứng về phía con mà.”
Không hiểu sao khi nghe câu này của bà sống mũi cô lại cay cay, mắt đỏ ửng ngấn lệ. Ba mẹ chồng cô rất tốt, có lẽ đây là phúc ba đời của cô mới có được.
Nếu cô có thể mãi gọi họ là ba mẹ thì thật tốt.
“Mẹ! Mẹ là người mẹ chồng tuyệt nhất đối với con. Con yêu mẹ nhiều.”
…
Từ nhà ba mẹ chồng trở về nhà riêng mất khoảng nửa tiếng đi xe. Chiếc xe ô tô thả chậm dần tốc độ rồi dừng hẳn trước cổng một căn nhà biệt thự mini được xây dựng theo kiểu hiện đại.
Cô đứng trước cửa của căn nhà, nhìn ngắm thật kĩ nơi rộng lớn mà mình đã sống suốt hai năm qua. Có lẽ sẽ rất nhanh thôi. Nơi đây vẫn được xem là nhà, được xem là tổ ấm. Chỉ là nó sẽ không phải là nhà của cô, là tổ ấm để cô trở về nữa.
Nó sẽ đón một chủ nhân mới, chủ nhân thật sự của căn nhà này. Cô bí quá cũng chỉ là tạm bợ, là người trông nom suốt hai năm qua mà thôi.
Tít… tít… Cạch!
Cánh cửa mở ra, bên trong vẫn là một mảng tối đen. Điều này chứng tỏ rằng người đàn ông trên danh nghĩa là chồng của cô ấy vẫn chưa về nhà.
Đúng vậy nhỉ? Cô đang mong chờ điều gì?
Bây giờ chỉ mới là hơn chín giờ tối, làm sao anh ta có ở nhà được chứ?
Vịn vào tường, cô đưa tay xuống tháo chiếc giày cao gót đau đến khó chịu ấy ra khỏi chân. Giày không hợp đi sẽ đau, tình không hợp cũng sẽ tan.
Thật giống như cuộc hôn nhân của cô vậy. Dù có cố gắng, vun đắp bao nhiêu thì kết quả cũng chỉ có một. Thứ gì đã vốn không phải của mình thì sẽ không bao giờ là của mình.
Đứng giữa nhà, cảm nhận từng lưu luyến. Cô muốn lưu giữ tất cả những thứ này ở trong tim của mình. Đúng lúc ấy thì ngoài cửa cũng có tiếng động. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, nó mang theo một người đàn ông cao lớn và cương nghị bước vào.
Trên người anh mặc một bộ vest đen, kết hợp cùng chiếc giày hiệu quý giá đang tháo ra. Tất cả tạo nên một người đàn ông thành công và khó gần của hiện tại.
Anh ấy là chồng trên danh nghĩ của cô- Thẩm Kỳ Dương.
“Cô mới đi đâu về à?”
Giọng nói trầm ngâm và có lực của anh cất lên. Cô đã từng nói chưa nghỉ? Giọng của anh ấy rất hay và cũng khiến người ta rất khó quên.
Cô nhìn anh, nhỏ giọng đáp:“Em đi gặp ba mẹ.”
“Nói chuyện của chúng ta chưa?”
Anh vừa hỏi vừa tiến lại về phía gian bếp, tự nhiên rót cho mình một cốc nước rồi uống một ngụm lớn. Có vẻ chính vì vậy mà anh không thấy khi cô lắc đầu, chỉ nghĩ là cô không trả lời nên đã cất giọng hỏi lại một lần nữa.
“Chuyện của chúng ta, nói chưa?”
“Chưa.”
Từ trong thâm tâm cô luôn có một cảm giác sợ anh. Mỗi khi lại gần hay nói chuyện đều khiến cô bất giác run rẩy. Thật sự không muốn đâu, cô cũng muốn thay đổi nhưng nó quá khó. Đến bây giờ cô cũng chưa thể thay đổi được.
Mà có lẽ cũng không cần thay đổi nữa rồi. Vì không lâu nữa cô và anh sẽ không còn gặp lại thì nói gì là đến cảm giác sợ?
“Thôi được rồi, để tôi tự nói.”
“Nếu có bất cứ yêu cầu gì thì hãy ghi rõ hoặc nói thẳng với luật sư của tôi.”
“Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi y như những lần trước vậy. Hai người chỉ nói với nhau vài câu mỗi ngày, đôi khi còn diễn kịch tình cảm vợ chồng trước mặt người khác sau đó thì ai lại về chỗ người nấy.
Anh có không gian riêng của anh và cô cũng vậy. Chúng tôi không ai xâm phạm của ai.
Nhược Hy trở về phòng của mình với một trạng thái mệt mỏi và đầu óc quay cuồng. Cô nằm phệt xuống giường, nhắm chặt mắt như đang ngủ.
Nếu không phải từ hốc mắt của cô chảy ra hai hàng lệ dài thì đã đúng là ngủ rồi. Tiếng hít thở kìm nén đến dồn dập, tiếng nấc nghẹn ngào hoà lẫn trong không gian tĩnh lặng.
Căn phòng lạnh lẽo chỉ có cô nằm trơ trọi ở giữa.
Phải làm sao đây? Cuộc hôn nhân này sắp kết thúc rồi.
Updated 119 Episodes
Comments
Hồ Công
tôi thấy cũng bình thường
2024-06-14
0
kang.kjnkjs
hi vọng là hayy
2023-03-22
2
Hi Hi
mới chap đầu chưa biết ra sao ,nhưng văn phong mượt ,để đọc tiếp cảm nhận tiếp
2023-01-20
1