Lục Phàm Nhân nhíu mày, khó chịu mở mắt ra.
Đồng hồ sinh học của y vẫn luôn rất nghiêm chỉnh. Dù là hôm qua say như vậy, lúc này vẫn đúng bảy giờ thức giấc.
Lục gia lúc này vẫn còn yên tĩnh, hai người già kia quy định, chưa tới chín giờ, con cháu không được ra khỏi viện của mình.
Lục Phàm Nhân ngồi dậy vươn vai mệt mỏi.
Viện của y nằm gần viện của ông nội. Viện này lúc trước là của anh trai ông. Nhưng vì chiến tranh, ông ấy đã hy sinh. Viện cũng bị bỏ trống.
Lục gia nhà chính xây riêng trên một ngọn núi. Phong cách phương Đông thấm nhuần từng ngọn cây cọng cỏ.
Lục Phàm Nhân cùng ông cố và ông nội sống trong phủ ở đỉnh núi.
Phía trái sườn núi có một toà lâu đài của cô ba. Nhưng cô ba hiện tại không có trong nước, toà lâu đài đó bỏ không.
Phía chân núi thì là một thị trấn.
Ba và mẹ Lục Phàm Nhân, cũng là Lục Đình Giáo và Lục Uyển Nhân còn có công việc, họ ở khách sạn chỗ chân núi. Có việc thì tiện đi lại.
Cùng thế hệ với Lục Phàm Nhân còn có một cặp em họ sinh đôi. Nhưng cả hai đang làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, không có về dự sinh nhật của y được.
Tính tình Lục Phàm Nhân lãnh đạm, cũng không để ý đến việc này.
Y lật chăn, muốn xuống giường đi rửa mặt.
Chợt cảnh tượng dưới chăn làm y cứng người.
Lục Phàm Nhân đắp chăn lại, như không tin vào mắt mình, lật ra lần nữa.
Thực sự không phải ảo giác.
Bên dưới chăn là một thiếu niên. Nói là thiếu niên vì thân hình cậu ta rất nhỏ. Giống như học sinh trung học vậy.
Da dẻ thiếu niên trắng nõn, cơ thể mảnh khảnh, trông có vẻ yếu ớt. Tuy vậy đường nét gương mặt rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh to, mũi cao, môi chúm chím. Nhìn qua giống như con gái vậy.
Nhưng bộ phận sinh dục và bộ ngực phẳng lỳ là minh chứng giới tính cho thiếu niên.
Lục Phàm Nhân lúc này không biết đã chất vấn bản thân bao nhiêu câu.
Y phục trên người y thì vẫn như hôm qua, nhưng y phục thiếu niên thì chẳng thấy đâu. Trên đất cũng chẳng có.
Trước khi đi ngủ, Lục Phàm Nhân đã cẩn thận khoá cửa, bây giờ khoá vẫn giữ nguyên hiện trạng, suy ra thiếu niên là ở trong phòng từ trước khi y trở về.
Nhưng...đây là ai? Sẽ không phải muốn y chịu trách nhiệm chứ?
Lục Phàm Nhân với lấy điện thoại đầu giường, mở lại cam đầu giường.
Này là một loại đề phòng khó hiểu của Lục Phàm Nhân. Y có khi cũng không hiểu nổi sao mình lại làm vậy.
Dù sao hiện tại nó cũng có tác dụng.
Chất lượng hình ảnh camera rất tốt. Dù là bóng tối cũng không ảnh hưởng đến.
Tối qua Lục Phàm Nhân trở về phòng, lên giường ngủ.
Không có gì bất thường cả. Cũng thấy thiếu niên nào.
Lục Phàm Nhân tua nhanh.
Vào đúng mười hai giờ đêm, một ánh sáng đỏ như tia laze chiếu lên từ cái bánh kem.
Lục Phàm Nhân nhíu mày nghi hoặc.
Ánh sáng laze càng ngày càng mở rộng, cái bánh thì giống như vật sống, bắt đầu nhúc nhích, ngọ nguậy.
Cảnh tượng sau đó đủ khiến người thường há hốc.
Cái bánh kem, tụ lại thành hình người.
Cốt bánh làm xương, kem làm da thịt, những đường kẻ màu đỏ làm mạch máu.
Vậy nên...
'Cậu ta là bánh kem thành tinh?' Lục Phàm Nhân nhìn thiếu niên.
Ngay lập tức y mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một xấp giấy đỏ, niệm pháp quyết, ngón tay thoăn thoắt viết bùa.
Bùa vừa hình thành, toả ra linh khí nhàn nhạt. Nếu đem bùa này đến hiệp hội pháp sĩ, chắc chắn là bảo vật bùa cấp cao.
Lục Phàm Nhân vẽ xong, liền dán lên trán thiếu niên. Có lẽ lực quá mạnh, đánh tỉnh thiếu niên.
Lục Phàm Nhân nín thở chờ đợi phản ứng, nhưng không thấy thiếu niên gào thét do bùa trấn yêu.
Chỉ thấy cậu ta mở mắt, mắt hạnh tròn lại long lanh, vô tội nhìn anh.
Cả hai mắt đối mắt. Sau đó, khoé miệng thiếu niên kéo lên, cười ngốc nghếch với y.
“Hề hề.”
“Cậu tên gì?” Lục Phàm Nhân chất vấn. Nhưng nhận lại là nụ cười ngu ngơ.
Cuối cùng, y đành kiếm quần áo cho cậu ta mặc.
Sau khi mặc xong quần áo, thiếu niên ngồi trên giường, thổi khí lên trán. Tấm phù cũng lên xuống theo từng đợt gió.
Lục Phàm Nhân vừa liên hệ với mọi người xong, quay trở lại nhìn thiếu niên đang tự chơi một mình, ánh mắt híp lại soi mói.
Mãi đến tận khi ngồi trước sự tìm hiểu của những người trong nhà, thiếu niên vẫn không hề mở miệng.
Ông cố Lục Chiêm Tinh cầm hộp gieo quẻ, gieo một quẻ, không có tính ra được, thiếu niên từ đâu đến.
Lục Võ Sư thì liên hệ với bên cảnh sát hỏi xem gần đây có vụ mất tích nào không.
Lục Đình Giáo cùng Liễu Uyển Nhung nhìn thiếu niên lên xuống.
Cuối cùng, Liễu Uyển Nhung đi đến kết luận.
“Đây là bạn đời của con.”
Bầu không khí chìm vào yên lặng.
Lục Phàm Nhân lãnh đạm nói. “ Còn chưa có thành niên đâu, con là một công dân tốt, mẹ đừng vu khống cho con.”
“Không phải.” Liễu Uyển Nhung ngắt lời con trai. “Không phải hôm qua con ước mình có một bạn đời vô dụng sao? Đây.”
“Con ước bạn đời vô dụng, chứ không ước bạn đời bị ngốc.”
Thiếu niên đột nhiên thể hiện ra biểu cảm sốc, tủi thân nhìn Lục Phàm Nhân, rơm rớm nước mắt cúi đầu.
Cả nhà liền nhìn Lục Phàm Nhân như thể y là một tên tra nam.
“Cậu ta nghe hiểu kìa.” Lục Phàm Nhân nhắc lại trọng điểm cho mọi người.
“Tất nhiên...tất nhiên là tui nghe hiểu.” Thiếu niên nắm gấu áo, vò vò sốt ruột.
“Vậy tại sao nãy giờ giả ngu?” Y theo sát hỏi.
“Tui...tui không có biết nên làm gì. Đột nhiên tỉnh lại...tỉnh lại đã thấy....” Thiếu niên ngại ngùng nhìn Lục Phàm Nhân.
“Cháu trai, cháu đến từ đâu?” Lục Y Sinh từ tốn hỏi.
“Tui không có biết. Chỉ biết chỗ đó có rất nhiều người giống tui. Họ bảo, khi nào đến lúc sẽ được điều đi.” Thiếu niên kể.
“Miêu tả lại khu đó ta nghe được không?” Lục Đình Giáo cười hiền hỏi.
“Chỗ đó có đất đá cứng, có khu nóng như lửa, có khu lạnh như băng. Không có cây cối gì cả. Có rất nhiều người nữa. Họ giống các người vậy, nhưng có cánh, có sừng.”
“Đồng bạn của con có như thế không?”
“Có. Tui lúc đó cũng như thế. Tui còn có đuôi cơ. Nhưng bây giờ mất rồi.”
“Để ta đi.” Ông nội Lục Y Sinh tiến lên, bàn tay run rẩy chạm vào đầu thiếu niên.
Sau đó, ông tỉ mỉ kể lại hồi tưởng của thiếu niên, thông qua đó, Lục Đình Giáo cũng xác định được.
“Là ma giới bên phương Tây.”
“Thì em là phù thuỷ mà.” Liễu Uyển Nhung nhẹ nhàng nói. Bà chớp chớp mắt vô tội nhìn chồng.
“Em có thể nói ngay từ đầu rằng em biết...” Lục Đình Giáo bất lực nhìn vợ.
“Nhưng nhìn anh suy đoán xem đứa bé từ đâu đến rất thú vị.” Liễu Uyển Nhung vui vẻ đáp.
Toàn thể mọi người vừa bị ăn cơm chó: ....
Thiếu niên ngơ ngác nhìn mọi người, trong lúc đó, một cuộc họp nhỏ diễn ra trong nội bộ gia đình.
“Đó là bạn đời mà con đòi.” Liễu Uyển Nhung khẳng định.
“Nhà họ Lục có thể hoàn hảo nhưng tuyệt đối không làm tra nam.” Ông cố chậm rãi nói.
(Nhà họ Lục coi hoàn hảo là một lời nguyền, vậy nên “có thể hoàn hảo” ở đây mang nghĩa tệ, thà rằng... chứ không...)
“Phàm Nhân, con không được bội ước.”
Dưới sự bức ép của mọi người, Lục Phàm Nhân thua trận, mang thiếu niên về phòng.
Cả hai lại mặt đối mặt nhìn nhau.
Updated 31 Episodes
Comments
Ruby
phụt.....hahaha
2024-09-13
2
小 宝 贝
vô tri :))))
2024-02-18
0
§$Bebilia$§[1]
mé t cừi ẻ chảy :)
2023-05-17
5