TSLK- Lặp Vòng Khoảnh Khắc (P2)
Chapter 1: Chỉ là một tầm nhìn từ xa***
// "Chuyện...Chuyện này sao lại có thể...."
"Có một người từng dự đoán, giống như các giai thoại cũng đã thuật lại rằng, dù có to lớn đến đâu thì khi tới lúc tự khắc cũng sẽ tàn......Không có gì là tồn tại mãi... Có thể đây đã là thời khắc mà nó muốn nhắc đến....". "Thời khắc chấm dứt sự tồn tại của Mộc tộc."
"Không! Sao có thể như vậy!! Chúng con không tin !!! Tất cả chúng ta sẽ an toàn hết kia mà!, người cũng vậy... Tộc trưởng...."
".... Lạc quan là tốt. Các con hãy nhìn xem... Mọi thứ đã không còn có thể xoay chuyển được nữa rồi... Ta cũng chẳng biết nên làm gì nữa cả.."
"Không đâu!! Chắc chắn phép màu sẽ xảy đến!!! Chúng con tin vào người .... Chuyện đó không thể nào...."
"Do ta đã không lường trước... Lỗi ở ta ..... Thần dân Mộc tộc khó mà vượt qua được biến cố lớn này.. Các con hãy mau đi đi......Ta sẽ ở lại, có khi còn có thể giúp được chuyện gì đó cho mọi người..."
"....Sao chứ!!.... Người ... Người vừa nói cái gì vậy ?!!! Người phải cùng chúng con sơ tán khỏi nơi này nếu chuyện xấu nhất xảy đến!!!!!, nơi này đã rất không an toàn rồi.. Người không đi thì sau này Mộc tộc sẽ ra sao đây..."
"Không! Việc bảo vệ thần dân là nhiệm vụ của ta...Ta xin lỗi.. Ta đã không làm tròn được việc đó, ta sẽ không rời bỏ họ, các con hãy mau nhanh chóng ..thời gian sinh mệnh còn lại rất ngắn ... Nếu còn chần chừ thì sẽ không kịp... Toà cung điện này không còn trụ được lâu thêm nữa.."
"Không! Nếu vậy thì chúng con cũng muốn ở lại!! Tất cả mọi người cũng thế!."
---
*Nhìn sang*. Người trong gia tộc ta bây giờ thế nào rồi..
"Thưa ngài! Họ tất cả đều không chịu rời đi..."
---
*Thở dài*. Hai~~.. Ta nên làm gì thì mới phải đây... Ta không sợ cái chết, chỉ mong cầu một điều duy nhất có thể mang đến sự bình an cho tất cả, dù cho có để ta hi sinh thì ta cũng cam lòng.
"Cha!!! Chúng ta mau đi thôi!!"
---
*Bất ngờ*. Sao con còn ở đây?!!! Chẳng phải con đã sơ tán cùng những người mà ta gửi đến rồi sao!!!!!!!!
"Con không muốn... Tại sao phải rời đi khỏi nhà mình cơ chứ.."
*Nói đến đây, vị Tộc trưởng liền ung dung khuỵu xuống, trên tay vẫn còn mãi miết cầm một chiếc hộp gỗ lúc bấy giờ.*
---
Con khờ quá.. Này! Hãy cầm lấy.. Đây là những món đồ truyền lại của gia tộc ta.. Sau này khi mọi thứ không còn nữa... Nếu có thể thì... À không.... Ý ta là phải tìm lại được em con ...
---
Không còn nhiều thời gian nữa..
---
Người đâu!! Hãy đưa Thanh Đề rời đi, không được chậm trễ hơn nữa!
"Không!! Con không muốn đi đâu!!! Thả ra mau" ..
---
Tất cả mọi người ở đây nếu ai muốn sơ tán thì cứ rời đi.... Tất cả các vị đều không có lỗi trong chuyện này...
*Sau câu nói ấy, mọi thứ xung quanh vẫn như thường, không một ai có động tĩnh gì. Tất cả chỉ im lặng rồi cùng nối tay nhau xoa bớt đi sự căng thẳng dưới trung tâm của Mộc tộc, tất cả họ đều đã âm thầm đoàn kết.* //
..............................
"Và sau đó, tôi đã được những người trong Mộc tộc kéo lên thuyền. Một người mà trước đến giờ tôi mới lần đầu được gặp, tên là Khả Giáp."
"Thuyền chỉ vừa rời đi không bao xa thì cơn thịnh nộ đã vùng lên thật nhanh chóng, sang bằng cả một vùng đất huy hoàng được mệnh danh là gia tộc đệ nhất trong tam tộc lúc bấy giờ."
"Chỉ biết gia tộc tôi đã bị kẻ xấu tấn công, mọi thứ ập đến chỉ trong không đầy một canh giờ, không còn hi vọng."
(Mang danh Mộc tộc thì có rất nhiều người nhưng trong nội bộ thì chỉ có bố tôi là người hiện đang thừa kế chủ chốt hay còn gọi là tộc trưởng.)
(Lúc đó tôi rất hoảng loạn, trông chỉ vài ba tuổi. Bố tôi có đến hai người vợ và tôi là con của phu nhân lớn, kế đến là dì với một đứa em trai cùng cha nhưng tuổi vẫn còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện gì. Và lúc đấy nhị phu nhân đã được sơ tán đi trước, nhằm giữ lại sinh mệnh cho người kế thừa thứ hai... Và người thứ nhất không ai khác ngoài tôi.)
//Thuyền đã cập bến đến một vùng đất lạ, một cậu bé ngơ ngác nhìn... Khắp nơi toàn là cây, mọi người khắp vùng đều xôn xao một tin duy nhất,.. đó là Mộc tộc đã không còn tồn tại ..//
---
(Bấy lâu sau đến tận vài năm khi tôi dần quen với cuộc sống mới, cùng với Khả Giáp, một manh mối mới tình cờ vang đến. Tôi đã tìm được nơi mà trước kia người em mình được sơ tán đến...)
---
(Nơi đó nghe qua chỉ toàn là rừng xanh thẳm, cùng một ngôi nhà nhỏ đơn lẻ không liên kết với bên ngoài, ung dung giữa mảnh đất đầy sự tĩnh lặng, dì và em cùng đang sống ở đó.)
---
(Kể từ đó tôi luôn quan sát cuộc sống của hai người từ xa, khắp nơi mọi người đều biết danh thế tôi là ai... Có rất nhiều kẻ xấu đang muốn diệt gia tộc tôi triệt để.. Điều đó khiến cho mối quan hệ giữa chúng tôi trước kia càng lúc xa cách, tôi cũng không thể làm gì được.)
---
(Công việc tôi thường ngày là làm việc cho một ngôi trường trong vùng. Giữ một chức vụ mà nhiều người trong trường luôn mơ ước. Mãi đến một ngày khi một đơn xin nhập học được gửi đến. Tôi rất bất ngờ, đó chính là đơn của một đứa em mà tôi luôn âm thầm quan sát từ rất lâu. Cũng thật trùng hợp.. Có lẽ là do cơ duyên.)
"Dựa vào chức vụ của mình bên trong trường, tôi đã để em ấy vào một lớp, ở lớp ấy có những người rất đặc biệt, có thể giúp đỡ em ấy nhất có thể."
---
(Khi xưa trong tam đại tộc có Mộc tộc, Kim tộc và Ngô tộc là các gia tộc lừng lẫy nhất. Việc để em ấy vào một lớp có cả người của Kim tộc và Ngô tộc sẽ giúp danh tính của em ấy càng khó để lộ diện. Những tên xấu kia sẽ không thể động đến nếu sau này tôi có gặp phải chuyện gì.)
"Việc tôi chỉ có vậy. Một cuộc bạo loạn không có nguyên nhân đang diễn ra ở nơi xa kia bỗng dưng ập đến. Việc tôi bị gửi đi để chiến đấu với bọn chúng đã nằm trong kế hoạch của Hội đồng ma thuật. Từ khi gia tộc bị suy vong thì tôi luôn bị chèn ép với vai trò là người duy nhất đại diện cho Mộc tộc, kể ra thì không còn chỗ đứng. Tôi muốn em ấy sau này sẽ không như tôi, phải có con đường riêng của chính mình, không làm công cụ cho người khác."
............................................
....................................
*Một bầu trời đêm tăm tối, lấp lánh muôn vàng những ánh sao.*
Hiện tại đã quá xa vời. Hình bóng đơn độc hướng dưới ánh trăng, trầm tư chỉ biết trông chờ vào mảng thời gian vô tận trước mắt. Tới đó có khi đã không thể trông thấy được nữa rồi...
Thanh Đề
(Mọi thứ mình đã giao cho em ấy, về sau hãy tiếp nối một cuộc sống mới, không rơi vào vòng xoáy của những người ngoài...)
Thanh Đề
*Thở dài*. (Thế thì chỉ còn một ngày nữa tôi sẽ được gặp lại cậu. Cuộc bạo loạn này cũng chỉ có một cách duy nhất để kết thúc. Cơ bản mọi thứ đều sẽ đi theo đúng trình tự của nó.)
-------------------------
🌻Kí hiệu các câu nằm giữa các dấu🌻
//...// : Nhớ lại; Kể lại; Thuật lại; Quá khứ;
<...> : Nói chi tiết; Phần hiểu thêm; Lời tác giả;
*...* : Hành động ; Tâm trạng; Cảm xúc; Nhận định; Diễn biến;
~ : Ngắt hơi nhẹ; Kéo hơi dài; Nối tiếp câu; Nhận biết âm thanh (Có lúc nó chính là dấu phẩy!)
"..." : Nhấn mạnh; Nói nhỏ; (Nếu nó nằm ở lời đọc thoại không thuộc nhân vật nào thì đó là câu nói của một ai đó hoặc là nội tâm của một ai đó.)
(...) : Suy nghĩ; Nội tâm;
Comments
marther lanmesi
truyện này hay lắm
2024-09-03
1
Griselda 에코
truyện hay lắm nha
2023-07-10
1
Ngoc Nguyen Ruby ❤️(Nhận chéo)
Tiện thể spam luôn=))
2022-09-05
1