Vệ Tử An khó khăn mở hai mắt ra, khung cảnh xung quanh hắn quá mức lạ lẫm, hắn đang nằm giữa rừng, lại còn là ban đêm.
Vệ Tử An cẩn thận nhớ lại, hắn là một công dân sinh ra và lớn lên ở một hành tinh ngoài ngân hà. Trải qua hàng chục năm phấn đấu thì đến năm hắn năm mươi tuổi được phong vị Đại Tướng, hắn cứ như vậy nắm giữ quân hàm này trong suốt chín năm. Nhưng rồi sinh nhật năm hắn năm mươi chín tuổi, hắn đã bị ám sát.
Không ngờ vậy mà lại không chết, còn bị ném xác vào rừng? Hắn ngó nghiêng rồi lại phát hiện ra điều bất thường, hắn vậy mà đang mặc một bộ cà sa màu trắng bóc. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Vệ Tử An giơ tay sờ sờ đầu, ấy vậy mà lại... trọc lóc không một cộng tóc?!!
- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Nhưng đột nhiên hắn nghe đầu đau đớn, một loạt những kí ức không thuộc về hắn hiện ra. Chủ nhân thân thể này là một hòa thượng thiên tài ở tu chân giới, chỉ mới mười lăm tuổi đã đỉnh đỉnh đạt đến cảnh giới cao nhất của Kim Đan kỳ, sắp sửa bước sang cảnh giới Nguyên Anh, chạm đến cánh cửa trường sinh bất lão. Đây là điều mà người thường phải mất gấp năm, gấp mười thời gian mới làm được. Nhưng mà thiên tài luôn bị người ganh ghét, cách đây ba ngày tiểu hoà thượng Tử An bị kẻ gian ám toán, một chưởng bóp nát kim đan, phá hủy linh căn sau đấy thì bị vứt xác ở nơi này.
Vệ Tử An ngẩn ngơ, hắn là một tuyệt Đại Tướng trăm năm có một vậy mà không ngờ đến lúc chết đi lại xuyên qua làm một tiểu hòa thượng bị phế tu vi, chẳng khác nào một phế vật, bị vứt xác ba ngày cũng không một ai thèm tìm.
- Tử An ơi là Tử An, ngươi bị người ta ám toán thì cũng thôi đi, việc gì phải lôi kéo ta vào cái thân xác này chịu khổ vậy! Chẳng lẽ chỉ vì tên của ta trùng với pháp danh của ngươi hay sao?
Xuyên qua thành phế vật thì cũng thôi đi, lại còn là một hòa thượng?! Thử hỏi một Đại Tướng từng chỉ huy qua vô số trận đánh, đầu rơi máu chảy như hắn sau này phải làm sao mà sống được đây, bảo hắn mỗi ngày tụng kinh niệm phật, đem bát đi hóa duyên thật sự giống như một cực hình!
"Sột soạt", bỗng nhiên tiếng động cách đó không xa cắt ngang dòng suy nghĩ của Vệ Tử An, hắn vội vàng đưa mắt nhìn tới. Dưới ánh trăng vàng vọt là thân hình cao lớn đang dựa vào cây cao gần đó ôm ngực thở dốc, cho dù y bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chăm chăm cũng không có sức lực mà ngăn cản. Người này giống như là đang bị thương, nhưng lại chẳng thấy một vết thương hay vết máu nào?
- Người anh em ngươi không sao chứ?
Vệ Tử An phủi phủi tăng y đứng lên đi lại gần, nam nhân trước mặt mày kiếm mắt sáng, đuôi mắt dài hẹp giống như chim ưng, ngũ quan hoàn mỹ nhìn chằm chằm hắn. Sau đó y lùi lại một bước làm cành cây dưới chân phát ra tiếng kêu răng rắc, y khó khăn mở miệng.
- Mau... chạy đi!
Sau đó y dựa vào thân cây thở dốc, hai mắt mơ màng nhìn Vệ Tử An đang đi đến càng lúc càng gần.
- Ngươi thế này thì có thể làm hại được ai mà phải chạy chứ?
Vệ Tử An rất không biết điều hai tay sờ loạn trên người nam nhân nọ tìm kiếm vết thương.
- Ngươi không phải là bị thương ở ngoài sao, vậy hẳn là nội thương đi. Nhìn nặng nề như vậy.
Vệ Tử An huyên thuyên nói tới nói lui, hắn một chút cũng không chú ý ánh mắt người đối diện đang tối lại, con ngươi y dán chằm chằm lên khuôn mặt hắn. Trước mắt y là một khuôn mặt non nớt tinh xảo được khắc họa trên một làn da trắng bóc, nốt chu sa màu đỏ giữa trán càng tô lên vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của hắn. Vệ Tử An sau đấy nói.
- Thật tiếc là hiện giờ ta không có tu vi hay là năng lượng, không thể chữa trị được cho ngươi. Vị huynh đài này ngươi chết chắc rồi!
Vừa dứt lời thì hai tay Vệ Tử An bị nắm lấy, sau đó rất nhanh hắn đã bị nam nhân nọ vật ngã xuống đất, y ở trên người hắn, hay tay chống hai bên mặt hắn nhìn xuống. Vệ Tử An hoảng hốt gào lên.
- Này này làm cái gì vậy hả? Chẳng qua là nói ngươi chết thôi, sẽ không phải là muốn giết ta chứ hả?
Vệ Tử An vùng vẫy muốn thoát ra nhưng hai tay lại bị ghìm lại chặt hơn. Người này là một người tu tiên, khí lực lớn mạnh, y kiềm hãm một người bị phế linh căn như hắn căn bản không chút khó khăn. Sau đấy nam nhân nọ liền hôn xuống, ở trên cái miệng không ngừng mắng của hắn cắn mút, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Rốt cuộc hắn hiểu ra, nam nhân này căn bản không có bị thương, mà là trúng xuân dược. Thật mẹ nó xui xẻo, hắn hôm nay bị ám sát chết đi rồi lại xuyên qua làm một hòa thượng bị phế bỏ tu vi, sẽ không phải là bị một nam nhân “làm” nữa chứ? Có phải thần xui xẻo ngày hôm nay đều nhắm vào hắn hay không đây?
- Chậm đã! Ta là một đại nam nhân đó nha! Cho dù ngươi trúng xuân dược thì cũng không nên bạ ai cũng "cắm" được đâu!
Nhưng mà nam nhân nọ lúc này giống như đã mất hết lý trí, hết gặm cắn trên miệng Vệ Tử An thì bắt đầu hôn xuống cổ hắn, một tay vạch tăng y của hắn ra làm lộ ra hai khỏa ngọc châu màu nâu sẫm, sau đấy nặng nhẹ liếm xuống, cắn nhè nhẹ.
- A!
Vệ Tử An bị cắn điểm nhạy cảm liền không tự chủ được kêu lên một tiếng, tay đang đẩy trên vai nam nhân cũng nắm chặt lại. Biểu hiện này trong mắt nam nhân nọ cực kì diễm lệ, hai mắt Vệ Tử An hơi ướt, vẻ mặt xao động lòng người.
- Ngươi... cái tên khốn này! Như thế này gọi là cưỡng d.â.m đấy!
Nhưng mà nam nhân nọ y không hề có ý muốn dừng lại, tay y nóng cháy du tẩu trên thân thể Vệ Tử An, cởi đai lưng hắn xuống, sau đấy cũng rất nhanh cởi xuống tiết khố làm lộ ra ngọc hành đã bán cương, y giơ tay nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt.
- Ưm.. Ngươi!! Ngươi... cái đồ khốn nạn!
- Gọi ta là Lăng Y Thiên.
Updated 37 Episodes
Comments
🐰 tiểu thỏ🐰
Lúc đầu đâu nghĩ là tử an là thụ đâu
2023-07-28
1
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
hé lô bà tác giả vô sỉ thích văn án cẩu huyết,tính cách dị hợm,lần đầu chào,quen biết mà từ cái bộ hệ thống vô liêm sỉ cẩu đản hết chỗ chê kia,đối với tôi,bà là người khiến tôi ấn tượng nhất đấy,chuyên thích tạo văn án không giống ai,cẩu huyết đích thị là sở thích của bà nhỉ 👀🤘
2022-09-11
1
Vui vẻ vẻ vui 😊🥀
có thể là ngươi "chỉ huy vố số trận đánh, đầu rơi máu chảy" nên tội có nghiệt. Đến đây để tụng kinh niệm Phật, ăn chay qua ngày để xám hối chăng?
2022-08-08
5