Chương 2: Nam Nhân Xa Lạ.

Lăng Y Thiên lúc này mới nói được một câu làm Vệ Tử An ngẩn người. Lăng Y Thiên, là Lăng Y Thiên của đệ nhất gia môn giới tu chân, là trưởng tử của Lăng Cô Thành trưởng lão, thân thế vô cùng có sức ảnh hưởng. Chẳng phải là Lăng Y Thiên này cũng đang ở đỉnh đỉnh cảnh giới Kim Đan kỳ hay sao, vậy mà lại bị người hạ xuân dược ngay cả nam nhân cũng muốn "làm"?

- A!

Vệ Tử An mãi suy nghĩ cho đến khi từ phía sau truyền đến cơn đau mới giật mình tỉnh táo lại, Lăng Y Thiên đã đem một ngón tay chen vào phía dưới của hắn, nhẹ nhàng mở rộng.

- Lăng Y Thiên! Ngươi nếu dám làm tới, ta giết cả nhà ngươi!

Lăng Y Thiên tựa hồ không để ý tới, hạ thân đau trướng làm y không thể nghĩ thêm được bất cứ điều gì, y chen thêm một ngón tay, lại một ngón, ở ngay điểm gồ lên ấn ấn.

- Ưm... A!

Vệ Tử An vì bị chạm đến điểm nhạy cảm thân thể liền ưỡn lên, đón nhận từng đợt khoái cảm truyền đến. Trước tình cảnh như vậy Lăng Y Thiên không tránh khỏi nuốt nước bọt một cái, lực cánh tay tăng nhanh hơn, nội bích sâu thẳm bắt đầu tiết ra dịch ruột non, tràng bích quấn quýt cắn chặt ngón tay y không muốn rời ra. Lăng Y Thiên nhỏ xuống một giọt mồ hôi, ánh mắt mờ mịt rút ngón tay ra, nhanh chóng cởi đai lưng, từ tiết khố phơi bày ra hành căn to lớn trướng đau. Y hai tay đè lên đùi Vệ Tử An ép buộc dang rộng ra, rất nhanh sáp tới, đem vật lớn đặt ngay hang động của hắn, từ từ tiến vào.

- Khoan... Khoan đã, Lăng... Y Thiên, đồ khốn này!

Vệ Tử An bị chèn ép từng chút một tách mở tường thịt đón nhận đại điểu to lớn của Lăng Y Thiên, hơi thở nín lại, cơ thể bị ăn đau chảy ra không ít mồ hôi, ướt đẫm tăng y. Cổ họng hắn khô khốc phát ra tiếng thở hắt.

- Đau...

- Nhịn một chút sẽ hết đau.

- Ngươi đâu phải là người bị đâm chứ! Hức!

Vệ Tử An phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, răng cắn lấy môi. Vậy là, hắn thật sự thất thân rồi. Gần sáu mươi năm sống trên cõi đời hắn rốt cuộc cũng đã thất thân.

Còn là bị người ta "làm"!

Vệ Tử An nức nở ngước mặt nhìn trời, hắn đúng là đã già rồi, nhưng chủ nhân thân thể này thì chỉ mới có mười bảy tuổi thôi đó! Đúng là không có tính người, đã "làm" nam nhân thì thôi đi, còn "làm" cả trẻ vị thành niên!

- Ưm... Ha!

Vệ Tử An mơ màng phát ra tiếng rên khe khẽ, vật to lớn của Lăng Y Thiên từng chút từng chút chen vào tận cùng, nhẹ nhàng luật động, đỉnh đầu nặng nhẹ chà xát lên điểm mẩn cảm của hắn, làm hắn không tự chủ được hai tay quấn lấy eo y, tay nắm tóc y nức nở.

- Lăng Y Thiên, lão tử hận ngươi...

Lời nói của Vệ Tử An rất nhanh bị nuốt xuống, Lăng Y Thiên nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đem lưỡi quấn trong lưỡi hắn, khuấy động khoang miệng, phía dưới đã bắt đầu gia tăng lực đạo, mạnh mẽ xuyên xỏ.

Vệ Tử An từ đau đớn bắt đầu cảm nhận được sự sung sướng, tiếng ê a nức nở cũng nhè nhẹ phát ra. Tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở dốc phá tan cảnh đêm yên tĩnh, ánh trăng vàng vọt rọi xuống hai thân ảnh đang không ngừng chuyển động bên dưới, vẽ nên một bức tranh vô cùng sống động cùng thác loạn. Rốt cuộc sau gần một canh giờ Lăng Y Thiên cũng gầm gừ chạy nước rút, cuối cùng đem chất lỏng tinh túy rót đầy trong cơ thể Vệ Tử An, sau đó liền thở dốc nằm xuống, ôm người đã sớm mê man bên cạnh đi vào giấc ngủ.

Ánh trăng yếu ớt cuối cùng cũng lặng xuống, thay vào đó là ánh mặt trời mạnh mẽ xuyên vào mí mắt Lăng Y Thiên, y từ từ thức dậy, mơ màng nhớ đến chuyện tối qua. Y sau đại hội của Yến gia trang bị người ám toán dính phải xuân dược, trên đường tháo chạy thì gặp phải một tiểu hòa thượng xinh đẹp, trên trán có một nốt chu sa kinh diễm lòng người, y vì vậy mà không khống chế được liền đè người ta ra ăn sạch. Lăng Y Thiên giơ tay sang bên cạnh, mới phát hiện kế bên trống trơn, hơi lạnh xuyên qua bàn tay hắn, người này đã sớm rời đi, ngay cả tên cũng không để cho y biết.

- Tiểu hòa thượng, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, thú ngươi về nhà!

Lúc này ở một góc nào đó trong cánh rừng Vệ Tử An hắt xì một cái, hắn khịt khịt mũi. Sương sớm buổi sáng làm hắn lạnh không chịu nổi lại bởi vì cơn đau từ eo hông truyền đến làm hắn bước đi không vững.

Lăng Y Thiên chết tiệt, vậy mà còn dám trút cái thứ không sạch sẽ kia vào trong người hắn. Đêm qua dù đã mê man, nhưng Vệ Tử An gần sáng cũng đã dậy, đây là thói quen trong quân đội của hắn, lại bởi vì không biết đối diện với kẻ đã cưỡng bức mình ra sao cho nên mới lén trốn đi. Đời này kiếp này an phận là một tiểu hòa thượng bị phế bỏ linh căn, cút khỏi thị phi, kiếp trước làm loạn đã quá nhiều rồi bây giờ chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi.

Thông qua ký ức của tiểu hoà thượng Tử An cũng biết được Lăng Y Thiên là con trai trưởng của Lăng gia, một trong các đại gia tộc lớn mạnh nhất Hoàng Đô thành. Vệ Tử An tặc lưỡi, hắn không muốn dính dáng vào những đại gia tộc như Lăng gia làm gì, cũng không muốn bị người biết được hắn thân là một nam nhân vậy mà lại bị một nam nhân “làm” đến ngất. Còn đâu là tôn nghiêm của một Đại tướng người người sợ hãi nữa chứ! Càng nghe càng mất mặt!

- Lăng Y Thiên chết tiệt! Nếu không phải ta bị người phá hủy linh căn, thì đã sớm cho ngươi một chưởng, tiễn ngươi về tây thiên!

Vệ Tử An cứ vậy bước đi, cũng không biết là đi đâu. Chỉ mong thoát khỏi khu rừng này, sau đó lại trở về Thông Thiên tự, an ổn làm một tiểu hòa thượng.

Chỉ là hắn ngàn vạn lần không thể ngờ tới được, nơi bụng dưới của mình đã bắt đầu có sự thay đổi, sẽ thay đổi cả đời của hắn sau này. Hắn cũng sẽ không ngờ được, Thông Thiên tự, nơi được xem là "nhà" của thiếu niên thiên tài Tử An. Vậy mà, cũng không thể về!

Hot

Comments

Nhi Vân

Nhi Vân

Cho người ta hoàn tục vậy đó hứ!

2022-07-18

1

Nhi Vân

Nhi Vân

mới gặp lần đầu thôi mà 🎃🎃

2022-07-18

1

Mii Chan

Mii Chan

phải chịu trách nhiệm đó

2022-07-10

1

Toàn bộ
Chapter
Chapter

Updated 37 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play