[…] Sau khi nhận cái tát từ cô, mặt anh bổng chốc đỏ bừng. Anh vừa đau vừa khó hiểu, tự biết bản thân mình đã làm gì sai chứ, giúp người là tội nặng lắm sao, với mớ suy nghĩ hổn độn pha chút tức giận anh quát to: “C…c.. cô có biết mình đang làm gì không? Tôi vừa mới giúp cô đấy, không thì cô đã bầm dập với tụi kia rồi đấy."
“Không cần cậu lo, tôi có thể tự mình giải quyết được, tôi không cần ai phải giúp đỡ mình, đặc biệt là bọn công tử bột như cậu."
“Được rồi, xem như tôi làm chuyện thừa thãi.”
Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi, trong đầu vẫn buồn suy nghĩ về cô gái đáng ghét đã không biết ơn lại còn thái độ và mạnh tay với cậu. Cậu cho rằng bản tính con người đã thế dù cậu có dùng lý lẽ cũng chẳng có ít. Thay gì cãi lại thì hạ mình nhường họ, tuy đối với họ mình là người thua cuộc, nhưng đối với bản thân mình đã đúng khi không phải dính vào cuộc cãi vã nhàm chán, không có lý do. Cứ suy nghĩ đó cậu cứ cho là thế và vội vứt nó đi, coi như chưa có gì.
Tiếng chuông reo lên từng hồi, mọi sự xôn xao ùa lại nghe như hỗn độn rồi vụt tắt đi trong phút chốc, sự im lặng bao trùm lấy ngôi trường. Bước vào lớp, cậu đứng trước bao ánh nhìn chăm chú của mọi người, với tư cách là học sinh mới nên chắc hẳn ai cũng đổ dồn ánh mắt vào cậu nhưng lại có một khuôn mặt thân quen hiện lên, không chú tâm vào “cậu bạn mới” này, trong phút chốc cậu như bất ngờ giật bắn lên nhưng cũng cố giả vờ như bản thân không thấy và lập tức lấy lại phong độ thường ngày. Sau màn giới thiệu về bản thân với mọi người, giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp chổ ngồi cho cậu: “Em xuống bàn cuối cùng còn trống, Nhã Tinh em nhớ giúp đỡ bạn nhé!”
Sau câu nói đó, cậu nghĩ ngay tới cô bạn cùng bàn. Nhã Tinh - một cái tên khá đẹp nên chắc tính tình cô ấy không cục súc như cô nữ sinh lúc nảy – anh thầm nghĩ. Nhưng trong giây lát suy nghĩ ấy như sụp đổ, chổ ngồi duy nhất còn trống chính là vị trí bên cạnh cô bạn học khó chịu lúc nảy cậu nghĩ tới, người cậu đã giả vờ như không thấy mà bây giờ lại đang gần kế bên cậu. Cậu tỏ ra như chưa từng có chuyện gì đi về chỗ, cũng như vậy mà anh nhận được ánh nhìn lạnh lùng, cứng nhắc từ cô ấy. Cậu nghĩ năm học vui nhộn như tan biến bởi cả năm cậu phải gắn liền với cô bạn khó gần này rồi.
Cô gái ấy là Diệp Nhã Tinh, một cô gái lạnh lùng điềm đạm, khá ương bướng, cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống trong cô nhi viện, khi lớn lên cô đã làm việc và mở được một cửa hàng. Cô vừa học vừa làm để nuôi bản thân và lo cho cuộc sống. Cô luôn cho rằng bản thân có thể tự giải quyết tất cả nên cô không cần sự giúp đỡ từ bất kì ai, dần dần cô đã thu hẹp bản thân lại, dần trở nên xa cách với bạn bè xung quanh.
Nhiều ngày trôi qua cũng chả khá hơn là bao nhiêu, cuộc sống học sinh của cậu đúng là bình yên trong thấy, nếu với mọi người trong lớp cậu luôn vui vẻ với họ nhưng khi ngồi cạnh cô cả hai như tỏ ra sát khí làm mọi người lạnh hết sóng lưng. Dù là vậy nhưng cậu cũng phải công nhận khả năng của cô, cô thật sự rất giỏi từ học hành đến thể thao. Về ngoại hình, cô mang nét đẹp quyến rũ dịu dàng pha chút lạnh lùng, cô đơn, cậu nghĩ nếu cô hòa đồng vui vẻ có thể sẽ trở thành cô gái hoàn hảo nhất trường…Và cứ như vậy cuộc sống của cả hai vẫn cứ tiếp diễn, mặc cho đôi bên lúc nào cũng có ý định “chiến tranh”.
Updated 37 Episodes
Comments