Để nói về thành tích học tập thì cả hai chẳng ai thua kém ai, chuyện học hành đối với cô không khó nhưng khó ở chổ là từ giờ trở đi đã có cậu bạn cùng bàn, có nghĩa là phải hợp tác để tham gia học và làm các bài tập nhóm được giao mà trước giờ một mình cô cũng có thể hoàn thành xuất sắc đóng bài tập đó. Lần này bài tập được giao, cô cũng không quan tâm đến Dĩ Thành, một mình cô cũng có thể giải quyết chúng, nhưng người cao ngạo như Đàm Dĩ Thành sẽ bỏ qua sao? Câu trả lời là không: “Nè cậu phải làm bài tập nhóm với tôi, nếu không tôi gặp rắc rối to đấy.”
Nhã Tinh nhìn anh với ánh mắt đăm chiêu, dò xét: “Trước khi nói câu đó cậu không nghĩ bản thân cậu cần nổ lực hơn sao, thay gì ở đó oán trách cậu nên tranh thủ thời gian mà làm. Tự thân mà lo lấy, đừng làm phiền tôi.”
Nói chuyện thì cậu không bao giờ nói lại cô, thật sự bài tập này đối với cậu cũng không phải là vấn đề chỉ vì lo rằng đây là bài tập nhóm nên nếu tách ra làm riêng như thế sẽ mất đoàn kết giữa các bạn. Cậu nghĩ dù gì cũng chả đoàn kết được với cô ta nên một mình cậu cũng đã làm riêng cho mình một bản nộp lên.
Khi thu đến bài của nhóm 2 người họ thì thứ giáo viên nhận lại được là bản báo cáo riêng của mỗi người chứ chẳng phải là một bài tập nhóm: “Dĩ Thành và Nhã Tinh sao nhóm của 2 em lại có tận 2 bài, các em không hoạt động nhóm à?”
Cả 2 đều chẳng nói được lời nào. Giáo viên như thế cũng đã hiểu ra vấn đề.
“Bài làm của 2 em cô vẫn sẽ chấm và lấy điểm nhưng các em phải làm vệ sinh lớp học, khu vực xung quanh bao gồm cả dãy hành lang, vì các em đã mất đoàn kết giữa bạn bè trong lớp, nếu các em không sửa đổi thì hành phạt sẽ ngày càng tăng.”
Nghe xong cả hai như “chết đứng”, cô thì chỉ ngạc nhiên và ngay lập tức bình tĩnh, cậu thì tức điên người bởi tại cô mà cậu phải ở lại làm vệ sinh cả một khu vực. Trời sụp tối dần, cả hai cũng chia nhau ra làm vệ mọi ngóc nghách của khu vực hành lang. Đến lúc hoàn thành thì trời cũng tối, cậu nhanh chóng ra về nhưng khi nhìn lại thì thấy cô đang lủi thủi một góc, thấy lạ cậu định đến hỏi nhưng lại nghĩ tới chuyện lúc sáng nên cậu mặc kệ và quay lưng bỏ đi. Cô đứng một mình trong cô đơn, khi cậu đi khỏi khuôn mặt mới hiện rõ sự run sợ, cô dường như đang rất sợ, phải cô sợ bóng tối và sợ cả những thứ siêu nhiên. Cô run run, từ từ di chuyển ra khỏi lớp, đi dọc hành lang, nép mình vào tường tìm đường ra. Lúc này trời đã tối không gian yên tĩnh đến rợn người, cô như rưng rưng, nước mắt chảy dài trên hai hàng mi cong cong, đi một hồi cô đụng phải gì đó, cô hoảng sợ, ngồi bịt xuống rồi khóc òa lên: “Nè là tôi đây mà, sao cậu còn ở đây?”
Giọng nói có phần chua ngoa nhưng cũng rất dịu dàng thót lên. Cô sợ đến nổi không còn biết trời đất gì cứ như vậy bất giác ôm lấy cậu khóc nức nở. Lúc này cậu nghĩ không nên gắt gõng với cô không còn cách nào cậu buộc phải dỗ cô: “Nín đi, Nhã Tinh có tôi rồi!"
Trên khóe môi của cậu cong lại lộ rõ một nụ cười dịu dàng. Lúc này cô mới bình tĩnh trở lại, vội buộc cậu ra.
“Bình tĩnh lại đi, tôi đưa cô ra ngoài”
Cậu nắm lấy tay cô dẫn cô đi trên hành lang, dù vậy những cô vẫn sợ và ép sát người vào cậu, nắm chặt lấy bàn tay cậu, sợ rằng cậu sẽ bỏ đi để cô ở lại vì trước đó cô đã không tốt với cậu:
“Không ngờ cũng có mặt này, đáng yêu chứ nhỉ”- Dĩ Thành thầm nghĩ.
Dẫn cô ra ngoài, anh vội đưa cô đến xe, anh còn ngỏ ý muốn đưa cô về vì sợ cô sẽ hoảng sợ vì trời cũng đã tối. Cô nói địa chỉ cho anh, rồi bước lên xe, ngồi trên xe anh mới hỏi cô:
“Định nắm tay tôi đến bao giờ? Hửm”
Cô đỏ mặt vội vàng rút tay lại, đó là lần đầu cô thấy sợ như vậy, trừ nhà cô thì cô chưa từng ở đâu lạ về đêm cả. Thấy vậy cậu cười khoái chí:
“Không ngờ cô lại nhát gan như vậy đấy chả giống thường ngày.”
“Cậu thôi đi, tôi cấm cậu đấy, nếu cậu dám nói chuyện này cho ai, tôi thề sẽ cho cậu một trận.”
“Này cô đang ở trên xe của tôi đấy đừng để tôi phải thả cô giữa đường. "
“C…c..cậu dám..”.
“Sao tôi lại không dám sau nhưng gì cậu đã làm với tôi.”
“….Xin lỗi....là tại tôi,... xin cậu đừng kể với ai về chuyện này.”
Cô nhẹ giọng xin lỗi cậu, nghe giọng nói nhẹ nhàng từ một cô gái đanh đá làm cậu thấy cũng rất đáng yêu. Nở nụ cười nhẹ trên môi rồi đáp:
“Được rồi không nói thì không nói, tôi nghĩ cô nên thay đổi cách hành xử với tôi và hợp tác một chút nếu không muốn như thế này nữa.”
“Hợp tác thì hợp tác, tôi cũng không muốn rơi vào cảnh này nữa.”
“Nói rồi đó.”
Kết thúc một ngày đầy “thử thách”, có lẽ từ ngày mai cậu không phải lo chuyện về cô nữa, nghĩ rằng chắc hẳn cô cũng sẽ hòa đồng với mọi người thôi.
Updated 37 Episodes
Comments