|Drop|【轩文/Hiên Văn】Je T’Aime

|Drop|【轩文/Hiên Văn】Je T’Aime

第1章

Thời tiết Trùng Khánh chuyển Thu, trời âm u lại có chút se se lạnh và hơi khô hanh.
Nhất Trung mở cửa chào đón các tân học sinh, ngôi trường được nhân danh là cái nôi của giáo dục nhân tài, bất cứ ai từng đặt chân tại đây đều trở thành những người thành đạt. Với suất học quý giá như vậy, không ít người ngày đêm mong muốn vào đây học.
Nhớ tới Lưu Diệu Văn cầm trên tay giấy báo danh, lòng vui khôn siết.
Lại nói Lưu Diệu Văn cất công từ Bắc Kinh về Trùng Khánh làm bài thi, với những mong muốn như những thí sinh khác đồng trang lứa. Cậu điên cuồng lao đầu học ngày học đêm, không ít lần xém nhập viện vì mất nước.
Quả thật ông trời không phụ lòng người, sau đó Lưu Diệu Văn hoành thành bài thi một cách xuất sắc, thành công trúng tuyển vào Nhất Trung.
Lưu Diệu Văn ngắm nhìn toàn khu Nhất Trung, một mực cảm thán.
“Thật hào nhoáng và rộng lớn.”
Lưu Diệu Văn sải bước vào khuôn viên trường, xung quanh treo đầy những phiến lá màu sắc. Cách đó không xa có một nhóm thiếu niên đang đứng nói chuyện. Lưu Diệu Văn trực tiếp tiến tới chỗ họ.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Bạn học, có thể cho tôi hỏi một chút không? (Vỗ vai người đối diện)
Cậu bạn bất ngờ bị đụng chạm, giật mình quay lại. Hai má phúng phính búng ra sữa, làn da trắng nõn với mùi hương việt quất thoang thoảng. Đôi mắt đen ngâu của Lưu Diệu Văn dán chặt lên người cậu bạn dò xét, khiến người kia kia có chút ngại ngùng.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
C—Có thể.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cho hỏi, phòng hiệu trưởng nằm ở hướng nào vậy?
Nghe đến đây, người kia như hiểu ra gì đó, "À" một tiếng.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Em là tân sinh năm nay sao? Có thể tới nơi đó, hội học sinh sẽ giúp em. (Chỉ về phía cánh cổng)
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cám ơn. (Cúi người)
Lưu Diệu Văn cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng dời đi. Lúc bước được nửa bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu bạn ban nãy.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Việc tùy tiện chạm vào người anh ban nãy, em thành thật xin lỗi.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đi trước đây. Có duyên thì gặp lại.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
(Gật nhẹ)
Lưu Diệu Văn bước trên hành lang trường, bộ quần áo màu xanh nhạt đơn điệu, vậy mà khi y diện lên lại rất hảo soái. Tay bên cầm theo hồ sơ, trên vai đeo một chiếc cặp đen, dáng người sải bước vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng. Thu hút không ít nữ sinh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Diệu Văn, khiến cậu cảm thấy có chút không thoải mái.
Lưu Diệu Văn đứng trước cánh cửa màu nâu gỗ, trên đó ghi vỏn vẹn hai chữ ‘Hiệu trưởng’. Những ngón tay thon dài di chuyển trên cánh cửa, tạo ra chuỗi thanh âm thanh thúy.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Hoan ngênh em đến nhập học tại Nhất Trung.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cảm ơn thầy.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Hảo, mau ngồi xuống đi.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Còn hai người nữa, một lát nữa sẽ tới, hai ta ngồi chờ họ.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Vâng.
Trước mắt Lưu Diệu Văn là một nam nhân cao ráo, dáng người lịch thiệp, với bộ vest đen càng tôn lên vẻ cao lãnh của hắn. Hắn hạ mắt, vắt chéo hai chân, dáng ngồi tao nhã. Lưu Diệu Văn đưa mắt nhìn một lượt đánh giá, quả là Alpha.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, hai thiếu niên khác bước vào. Hai cậu nam sinh nói chuyện trông rất thân, đoán rằng đã quen biết từ trước. Mã Gia Kỳ thường lệ mỉm cười xã giao, chỉ về hướng hai ghế trống bên cạnh Lưu Diệu Văn. Hai người kia cũng hiểu ý, lần lượt ngồi xuống, không quên chào hỏi với Lưu Diệu Văn.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Chắc hẳn cả ba cũng biết được mục đích bản thân được ngồi tại đây.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Là những người đứng đầu bảng trong kỳ thi tuyển sinh, thật sự Nhất Trung rất lấy làm hân hoan khi đón chào những người tài giỏi như vậy.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Trước khi vào vấn đề chính, chúng ta làm quen nhau một chút được chứ?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(Đứng dậy nghiêng người) Chào mọi người, tôi là Nghiêm Hạo Tường.
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Tôi là Trương Chân Nguyên.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn, hân hạnh.
Trong mắt Mã Gia Kỳ hiếm khi lộ ra ý cười.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Tôi là Mã Gia Kỳ, hiệu trưởng của Nhất Trung.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Tính của tôi rất thẳng thắng, nói ra chính là nghĩ gì nói nấy. Ai trên 400 điểm?
Lời nói vừa dứt, cả ba người đều giơ tay.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Ai trên 450 điểm?
Lần này khác với lần trước, hai cậu bạn kia lần lượt hạ tay xuống, chỉ còn một mình Lưu Diêu Văn giơ tay.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Hảo, Lưu Diệu Văn sẽ trở thành đại diện ưu tú khối 10 phát biểu vào ngày khai giảng.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
(Khựng lại)
Mã Gia Kỳ vốn là người nắm chức quyền cao trong hội đồng nhà trường, không lí nào hắn không biết điểm số của từng người ở đây. Người đại diện cũng sớm đã được mặc định sẵn, hỏi những câu này cũng chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ về đạo đức. Quả nhiên hai người còn lại không làm hắn thất vọng.
Mã Gia Kỳ nhướng mày nhìn Lưu Diệu Văn, còn y có vẻ bề ngoài không bao phần để tâm, trong đáy mắt chỉ hiện lên vài tia bất mãn nhưng cũng nhẹ gật đầu.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Đây là địa chỉ liên lạc của Chủ nhiệm Tống. (Đẩy tờ giấy về phía Lưu Diệu Văn)
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Công việc của em sẽ được thầy ấy sắp xếp.
Lưu Diệu Văn tiếp nhận thông tin, cầm lên nhìn. Những hàng số ngay ngắn, người này chắc hẳn rất tinh tế, trên đây còn vương lại một chút hương việt quất nhàn nhạt.
“Việt quất sao? Thật giống mùi hường trên người đàn anh ban sáng.”
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
À phải rồi, Lưu Diệu Văn em chưa phân hóa?
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Trường hợp của em có chút đặc biệt, nhưng tôi được thông báo trước đi, cũng đã chuẩn bị cho em một phòng kí túc riêng.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Thời gian phân hóa qua đi, có thể quay lại KTX.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Vâng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play