Các người...là ai? Tôi là ai, đây là nơi nào. Tại sao tôi không nhớ gì cả?
Cô ôm đầu dường như mất bình tĩnh, hắn ôm chầm lấy cô như xoa dịu nỗi sợ hãi. Chuyện này là sao?
- Bác sĩ, chuyện này là thế nào? Sao vợ tôi không nhớ gì cả.
Bác sĩ xem xét sơ qua, sau đó hiểu ý bảo hắn ra ngoài có vài việc cần thông báo.
- Hạ Hạ, em ở yên đó chờ anh. Đừng sợ, có anh rồi đừng hoảng loạn, chờ anh quay lại.
Cô nghe thấy lời trấn an cũng không thấy hoảng loạn nữa, chỉ gật đầu ngồi ngoan ngoãn đợi hắn. Có vẻ khi tỉnh dậy chỉ có hắn ở đó, nên cô chỉ có thể dựa dẫm vào hắn.
-------Phòng hội chẩn--------
- Có vẻ sau cú đả kích lớn khiến người bệnh mất đi một phần kí ức, kí ức đó người bệnh không muốn nhớ lại. Nếu muốn nhớ lại chỉ cần nhắc những thứ gần gũi, tạo cảm giác như đã trải qua là được.
- Vậy...nếu tôi nói không muốn cho cô ấy nhớ lại tất cả thì sao? Chỉ cần không nhắc lại những thứ đó?
- ...À thì, nếu như cậu muốn chúng ta có thể làm một vài thủ thuật thôi miên nhỏ.
- Có ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy không?
- Đương nhiên không ảnh hưởng.
- Được, tôi chấp nhận để vợ mình thực hiện thôi miên.
_________________________________________________
Ra khỏi phòng, hắn dùng tay đấm thẳng vào tường, bàn tay chịu sức nặng đến chảy máu nhưng vẫn không hề hấn. Bản thân hắn vậy mà lại dùng cách hèn hạ này để giữ cô ở cạnh mình. Dù đã nói sẽ cho cô được giải thoát, nhưng sự tham lam chiếm hữu vẫn muốn ký ức của cô một phần nào đó vẫn có một chút hình ảnh của hắn. Hắn làm bao nhiêu cách để khiến cô yêu hắn, xem ra lần này ông trời cũng muốn giúp hắn. Nếu hắn không nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi hắn cũng sẽ không tha cho bản thân mình.
- Sếp?_ Đầu dây bên kia vọng lên tiếng nói.
- Tiêu, những thứ trước kia từng được thiếu phu nhân chạm qua, đem đốt sạch cho tôi.
- Vâng thưa sếp.
Nói rồi, hắn bước vào phòng. Nhìn cô gái nhỏ đang ngồi thẫn thờ trên giường. Trông sắc mặt cô đã tốt hơn lúc trước rất nhiều...là lúc quen hắn. Ngũ quan trên gương mặt đều hiện rõ qua ánh sáng ngoài cửa rọi vào, ánh mắt cô đã có hồn trở lại, hắn yêu đôi mắt đó, rất yêu. Từ sau khi lấy hắn, hắn mới biết đôi mắt đó không dành cho mình, bây giờ hắn lại được nhìn thấy nó một lần nữa, hắn càng hận bản thân mình hơn.
- Hạ Hạ, mừng em đã tỉnh.
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc liền rạng rỡ di đôi mắt về phía cửa ra vào. Ánh mắt lạ lẫm nhưng vẫn có chút vui mừng vì hắn đã trở lại. Bởi từ lúc cô tỉnh dậy, ngoài hắn ra vẫn không thấy một ai đến thăm, chỉ có hắn bảo cô ngoan ngoãn chờ ở đây và cuối cùng hắn đã quay lại.
- Em có thể gọi anh là...?
Hắn ôn nhu ngồi xuống giường cạnh cô, vén tóc mái sang bên tai. Ánh mắt của hắn nhìn cô rất trìu mền, nó không còn sự lãnh khốc nào mà chỉ là sự yêu thương vô điều kiện.
- Anh là Tần Dịch Hoài, là chồng của em.
- Chồng sao?
Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, người trước mặt cô thanh tú rạng ngời như hắn vậy mà lại là chồng cô. Có phải cuộc đời tốt đến bất ngờ với cô không?
- Hoài, em là Hạ Hạ sao? Chúng ta quen nhau như thế nào vậy?
Nhận được câu trả lời, cô còn phấn khích muốn hỏi nhiều hơn. Hắn không những không cảm thấy khó chịu, lại càng mỉm cười ôn nhu hơn. Thật khiến người tác giả như tôi đây kinh ngạc.
- Lúc trước em chỉ là một cô bé nhỏ xíu. Anh gặp được em vào ngày anh cảm thấy cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì, ba anh tự tay giết chết mẹ, anh trở thành đứa trẻ tự kỷ lúc nào cũng bị bạn bè bắt nạt.
- ...._ Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi nghe hắn.
- Em là cô bé ngây thơ nhất anh từng gặp, không những không xa lánh anh còn giúp anh rất nhiều thứ, khiến anh cảm thấy cuộc đời này cũng không xấu xa như anh tưởng...
-------------Nhớ lại-----------
- Anh gì ơi, anh bị thương sao?_Cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa chạy đến bên hắn. Tập sách đều bị bọn nhóc kia vứt lung tung, cả quần áo đều lấm lem bùn đất, gương mặt sưng húp có vài chỗ bị đánh đến tứa máu.
Cậu bé đó co rúm sợ sệt ngồi ở một góc tường.
- Ông đã bảo sẽ đến đón nhưng vẫn không thấy ông đâu.
- Em là Lạc Hạ Hạ, em giúp anh dọn hết tập sách rồi. Anh chảy máu như vậy có đau không? Đây là băng keo cá nhân đó, anh dán vào đi.
- Băng keo cá nhân?
- Mẹ nói dùng băng keo dán vào chỗ bị thương sẽ không đau nữa. Em dán lại giúp anh. Ông của anh sẽ mau đến đón anh thôi, anh đừng lo lắng.
Cô bé ngày đó vô tư chạy đến bên hắn không cảm thấy hắn là đứa trẻ kì hoặc, cuộc đời hắn chưa từng được ai quan tâm ngoài mẹ của hắn. Cô là người một lần nữa sưởi ấm trái tim của hắn. Hắn yêu cô rất nhiều, đó không phải là suy nghĩ của một đứa trẻ.
- Anh gì ơi...anh đang đọc sách sao? Ông của anh khó tính không cho em vào, em liền trèo tường vào đó.
- Anh gì ơi...cho anh kẹo này. Vị này là vị dâu em thích nhất, mẹ nói ăn kẹo có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
- Anh gì ơi...
------Kết thúc hồi tưởng------
- Cứ như vậy, em đến bên anh rồi lại bỗng dưng như biến mất khỏi thế giới này vậy, em kéo anh từ một cậu bé mắc chứng tự kỷ không ai quan tâm trở thành người bình thường như bao người khác. Ông nội nhận thấy năng lực của anh đào tạo anh trở thành người kế nhiệm của tập đoàn Tần Thị. Anh tìm em rất cực khổ, đến sau này anh cũng tìm thấy em và em nguyện ý trở thành vợ anh.
Thật nực cười, "nguyện ý" sao? Hắn có thể đảo trắng thay đen nói dối trắng trợn. Không có chuyện gì mà Tần Dịch Hoài này không dám làm.
Cô bất giác chảy nước mắt, có phải ký ức mất đi đó khiến cô đau lòng đến nỗi chảy nước mắt? Cô mặc dù không nhớ gì, nhưng nhìn người bên cạnh mình, tấm lưng này chắc chắn đã từng rất cô đơn. Cô cũng cảm thấy có lỗi khi mình không nhớ gì.
- Nếu anh đã là chồng của em, em nguyện ý đi theo anh không chút do dự.
Updated 42 Episodes
Comments