Thu Trầm cố ổn định cả cơ thể đang căng thẳng của mình lại, bước chân vẫn không dừng, chỉ là mỗi bước lại nhỏ hơn bước trước.
Không phải nói rất ghét mùi thuốc sao? Sao lại nán lại mà bị khoảng không khí ngập tràn hơi thuốc này cơ chứ.
Người con trai vẫn không biết có người đang nhìn mình, tiếp tục đưa điếu thuốc vào miệng hút lấy một hơi.
Anh vẫn luôn khiến người khác chú ý như vậy, cho dù có làm gì đi nữa, xấu xa hay tốt đẹp, không phải tự nhiên lại có người quyết định đâm đầu vào.
Tiếng chuông điện thoại của Trầm đột nhiên vang lên, cô bối rối nhấn nút trả lời mà bản thân không có ý định làm vậy.
“ Dạ mẹ ạ, con đang đi ăn cùng bạn ạ.”
Cặp mắt sắc bén của anh nhìn người con gái đang chuẩn bị đi về phía mình.
Thu Trầm ngắt máy, ngước lên đụng phải ánh mắt anh.
Người con trai dập điếu thuốc bằng ngón tay mình, giống như việc này rất bình thường, không hề cảm thấy bỏng lốt xíu nào. Anh đi về phía cô, bàn tay cầm lấy quai cặp của cô càng siết chặt hơn, khoảng cách của cô với anh càng thu ngắn lại, anh lướt qua cô như một cơn gió, cơn gió mang theo mùi thuốc đặc trưng của anh.
Thu Trầm chưa bao giờ quên được nó.
Đầu của cô ong ong, cái ánh mắt kia của anh có ý gì đây, vừa xa cách vừa khó hiểu, giống như muốn hỏi “ sao?”
Tiếng gọi lớn của bé Dương từ ngoài cổng trường truyền tới, đưa cô ra khỏi đóng lộn xộn kia.
“ Tìm thấy điện thoại không chị?”
Thu Trầm lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, cười nhìn con bé thấp hơn mình gần cái đầu đứng trước mặt kia.
“ Chúng ta về quán nướng thôi, chắc hai bà kia đang đợi đấy.”
Trầm gật gật đầu, nhìn về phía hành lang sâu bên trong trường kia, màn đêm tối bao trùm cả không gian, làm cho tằm mắt của cô càng trở nên mờ mịt.
Với kỹ năng nấu ăn tệ hại của bốn cô gái, nên việc giấu kí túc xá trộm nấu ăn là điều không hề xảy ra trong căn phòng này. Nhiều khi chán với việc ngày nào cũng ăn đồ căng tin, bọn họ lại lựa chọn việc ăn ngoài. Một người luôn chú ý sắc đẹp và sức khỏe như Hoài My thì cực kì khó chịu, cô nàng đã đăng ký vài lớp học thêm nấu ăn nhưng tay nghề vẫn chẳng đâu vào đâu.
Như thường lệ, hơn 11 giờ trưa bốn người đóng cửa phòng đi xuống căn tin ăn cơm, mặc dù đều là những đại tiểu thư nhưng bọn họ không hề kén ăn và kiêu căng, cũng không có thói quen bỏ bữa.
Thu Trầm cùng Vy xếp hàng mua nước, bên bé Dương và Hoài My thì lấy đồ ăn.
Giờ này ở căn tin luôn đông như vậy, có một vài người thiếu ý thức cố gắng chen lánh. Thu Trầm đỡ lấy Vy đang chuẩn bị ngã về trước, chuẩn bị tinh thần bịt tai lại.
“ Bộ con người mà không có mắt nhìn hả, chen chen lấn lấn, không chờ được thì cút về nhà đi.”
Thu Trầm biết Vy đã nhẫn nhịn với người đằng sau nãy giờ, Vy cũng đã bày tỏ khó chịu rồi nhưng có vẻ hai người con trai kia vẫn đùa giỡn rồi xô đẩy, hơn nữa còn nói mấy câu thô tục khó nghe nữa.
Vy đem lại cảm giác như bà hoàng, nhưng cô ấy không phải người vô cớ gây sự, tính cô ấy rât phóng khoáng, cũng rất thẳng thẳn. Chỉ một câu nói thôi, cũng đủ khiến người khác biết cô ấy không phải là người dễ chọc vào.
Hai người kia im bặt, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“ Hai đứa tới đây ăn cơm sao?”
Hùng nghe âm thanh lớn mật của cô gái kia, nhìn đi nhìn lại thấy thật sự quen mắt, sực nhớ ra mới biết là hai trong bốn cô gái đến đăng kí tham gia câu lạc bộ của bọn họ.
“ Dạ.” Vy thay đổi sắc mặt một chút, cười nhẹ nhìn anh, liếc lên liếc xuống vẫn không thấy chị Như đâu.
“ Chị Như đâu ạ?”
“ À, cậu ấy không được khỏe, nên không đi cùng ấy mà.”
Thu Trầm cũng thân thiện cười nhẹ, ánh mắt bỗng dừng trên người con trai đang đứng sau Hùng, anh không nhìn về phía này, cánh tay dài vò vò đầu tóc mình, đầu nghiêng về phía mấy bàn ăn còn trống.
“ Anh thấy nước xoài vị tuyệt lắm đấy, hai đứa thử xem sao.”
Vy gật gật đầu, dường như rất tán thành với Hùng.
Thu Trầm vẫn chưa thu lại ánh mắt của mình cho đến khi Vy vỗ vỗ vào vai cô.
“ Cậu vẫn lấy sữa chua như mọi ngày hả? Không muốn thử món mới sao?”
“ À ừm.” Cô quay lại quầy bán đồ uống, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Cô lại gặp anh nữa rồi, phải chăng những ngày tháng sau này cũng vậy, nhưng một cô gái chậm nhiệt như cô làm sao đối mặt với nó đây.
Bên hàng kia tiến lên một bước, Thu Trầm chỉ cần liếc mắt qua là có thể tay áo của Hùng, có nghĩa là khoảng cách giữa cô và anh bây giờ cũng thật gần, nhưng phải làm sao mới tốt bây giờ nhỉ.
“ Uống vị xoài chứ, ngon lắm đó, trong phòng ai cũng thích.”
“ Lấy em chai nước lọc cũng được, em ra kia ngồi đợi trước.”
“ Thằng nhãi này...”
Đến khi Hùng tiến lên cạnh Trầm và Vy thì người con trai phía sau anh ấy cũng đã rời đi, Trầm không biết cô nên cảm thấy tiếc nuối hay may mắn nữa.
“ Ai vậy ạ? “ Vy tò mò nhìn theo bóng lưng cao ráo kia, cậu ấy có một giọng nói nhỏ và trầm, mang theo sự lười nhác, thật sự khiến người khác phải để ý tới.
“ Một thằng nhãi khó ưa.” Hùng cười cười nói.
“ À, nó bằng tuổi các em đấy.”
Trầm biết điều này, nhưng chưa lúc nào cô xem cậu như một người bạn cùng tuổi. Mỗi khi anh xuất hiện trong đầu óc cô, một từ “anh” liền hiện ra, có thể vì dáng vẻ trưởng thành của anh, cũng có thể vì một tiếng “anh” ngày hôm đó, làm cho cô suốt đời này không thể quên được.
Từ ngày đó đến suốt hết tuần sau cô vẫn chưa từng gặp lại anh, cũng không có sự trùng hợp hay tình cờ nào hết, bọn họ lại trở về như những ngày tháng cấp ba dù có học cách nhau một tòa nhà thì khả năng chạm mặt nhau cũng bằng không.
Chỉ khác là lúc đó Thu Trầm chủ động đi tìm anh, nhưng bây giờ thì khác, cô không còn làm những điều như vậy nữa. Không phải bởi vì tình cảm kia phai nhạt, mà là vì cô không muốn cuộc sống sau này của mình bị mắc kẹt trong cảm xúc quay cuồng như thời cấp ba nữa.
Hoài My nhận thông báo từ đàn anh bên câu lạc bổ, bảo rằng chiều nay có một cuộc họp nhỏ, muốn mọi người tới gặp mặt làm quen và triển khai công việc của câu lạc bộ.
Sau khi học xong tiết buổi chiều, Trầm nhanh chóng đi tới phía câu lạc bộ lập trình, đã gần 5 giờ rồi, thật sự có chút muộn hơn dự kiến.
Cô nhìn thấy ba cô gái vẫn đang đứng trước cửa phòng câu lạc bộ chờ cô, trong lòng Thu Trầm nổi lên xúc động, đơn giản là vì ba người kia hiểu rằng cô vào một mình sẽ lạc lõng và sợ hãi.
“ Chúng tớ để cặp trong ấy rồi, bảo là đi ra ngoài đi vệ sinh để đón cậu cùng vào đây.”
Đối với người hướng nội như Thu Trầm thì những con người này thực sự là cứu tinh của cô.
Trong căn phòng nhỏ cũng có khoảng gần 20 ngươi, có vẻ cuộc họp chưa bắt đầu, bốn cô gái yên tâm ngồi xuống vị trí của mình.
Khi chủ câu lạc bộ thấy có vẻ đã đủ người rồi, anh ấy cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
Chủ yếu giới thiệu qua bản thân và câu lạc bộ này, rồi để mọi người tự nhiên làm quen với nhau, không hề có cảm giác gò bó hay khó gần. Cô thực sự rất thích cảm giác của câu lạc bộ này đem lại, hầu như mấy người ở đây không quá năng động nhưng rất biết cách nói chuyện, thoải mái chia sẻ với nhau.
Thu Trầm nhìn mấy tách cà phê trước mắt, cảm giác cổ họng hơi khô, lặng lẽ rời vị trí đi vào căn phòng phía trong kia.
Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, rồi lại đứng ngẩn ra mà không biết mình nên tiến vào hay lùi ra. Lòng cô rối như tơ vò, bàn chân như bán rễ một chỗ, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn loạt hành động pha đồ uống của anh.
Khải phát giác được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau, bất giác nghiêng đầu qua một bên, cơ thể vẫn giữ nguyên trạng thái pha đồ uống bận rộn.
Thu Trầm biết mình không thể đứng chôn chân như vậy hoài nữa, bàn chân hơi tê lê từng bước nhẹ nhàng chuẩn bị rời đi. Vốn dĩ cái nghiêng đầu của anh chỉ trong vòng một giây, căn bản không để ý tới cô nữa, cô cũng không có can đảm bước vào đó.
“ Trầm, em cần gì sao? Như bước vào phòng pha đồ uống, bắt gặp Thu Trầm đang lưỡng lự đứng đó.
“ Dạ...”
“ Cà phê không hợp khẩu vị hả?”
Thu Trầm lại không muốn làm phiền người khác.
“ Không ạ, cà phê ngon lắm ạ, chỉ là em muốn đi quanh quanh vậy thôi ạ.”
“ Cần gì thì nói với chị một tiếng nhé, không phải ngại đâu.”
Trầm gật gật đầu như đã biết, cô nhìn qua người con trai bên trong kia, thân ảnh cao lớn đang quay lưng lại với cô.
Có chút áp lực.
“Khải, em làm gì đấy?”
Hoàng Khải cầm khăn lau vừa lau tay vừa quay lại nhìn Như, ánh mắt khẽ lướt qua Trầm.
“ Anh Hùng muốn uống nước ép xoài.”
“ Tên đó lại vẽ việc rồi đó.”
Khải cười nhẹ không đáp lại, bưng ly nước ép xoài mới ép xong cùng ly sữa chua xay đá đưa tới trước mặt Như
“ Chị uống cái này đi, cà phê sẽ khiến chị mất ngủ.”
“ Thằng nhãi này!” Như nhìn bóng lưng kia ngao ngán nói.
Cô ấy cầm ly sữa chua quay sang hỏi Thu Trầm, ánh mắt từ lạnh biến thành ngọt ngào.
“ Trầm, em thích uống cái này không?”
“ Dạ?”
“ Thằng nhãi đó suốt ngày chê cười chị uống cà phê nhiều mất ngủ, sáng lại không chịu dậy, rồi lại nổi lên tính tình nóng nảy làm người trong câu lạc bộ khó lòng chịu nổi.”
Thu Trầm nghe liền hiểu Như là người nghiện cà phê, nhưng nói đi nói lại đó vẫn là một chất kích thích, không tốt cho sức khỏe. Cô cũng bị mùi hương và hương vị của cà phê thu hút, nhưng đối với cô mất ngủ càng đáng sợ hơn, nhiều khi tay chân còn không kiểm soát được khi uống phải một loại cà phê đặc.
Cô nhận lấy ly sữa chua xay đá kia, chỉ đơn giản vì cô bây giờ cũng đang muốn tìm một loại nước uống khác, hơn nữa sữa chua là thứ mà cô thích. Một người ghét vị sữa chua và một người mê sữa chua như Như và cô, giống như việc yêu thích mùi thuốc lá trên người ai kia vậy.
Nghe thì rất dị, thế nên cô đã đem nó giấu vào trong lòng suốt mấy năm nay.
Updated 28 Episodes
Comments