Cai Thuốc
Năm 2, nắng tháng 8.
" Có đứa nào muốn đăng kí câu lạc bộ lập trình không?"
Không còn cái nắng oi bức của mùa hè nữa nhưng nhiệt độ vào buổi trưa ở một phòng kí túc xá thật sự vẫn rất hành hạ người khác.
Cái quạt giấy phất phơ từ tay Vy bỗng ngừng lại, cô nhìn cánh cửa vừa được mở toang, rồi lại nhìn cô gái có màu tóc trà sữa, trên tay còn cầm vài tờ giấy chạy vào.
" Cậu hôm nay sao vậy, tự nhiên lại đòi tham gia câu lạc bộ?"
Bé Dương với thân hình nhỏ nhắn đang bổ quả dưa vừa mua ra, xếp một cách đẹp đẽ lên đĩa bưng ra đặt trên bàn, tiếp chuyện.
" Thôi, em tham gia mấy câu lạc bộ ấy chưa đầy 2 tháng là muốn bỏ rồi."
Hoài My nhìn con bé lắc lắc đầu thở dài, đặt tập giấy xuống bàn, lấy một miếng dưa cho vào miệng, lại lấy một miếng khác đưa tới cho Vy.
" Thế là cậu không hiểu rồi, cuộc đời sinh viên 4 năm của chúng ta không thể cứ như những bà cụ về già thế này được, tớ phải đi tìm kiếm những cuộc vui, không thì 3 năm nữa sẽ hết cơ hội mất."
" Phí lời, nhắm có ra trường được không mà 3 với 4 năm."
Lời nói như đâm trúng trái tim nhỏ của 4 cô gái, bé Dương đang ăn miếng dưa dở khẽ ủ rũ, chẳng qua mới học một năm thôi mà cô đã nợ tới hai môn rồi.
" Thật sự đâm đầu vào cái trường bách khoa này để làm gì cơ chứ."
Vy bước xuống khỏi chiếc giường thân yêu của mình, lại xoa đầu bé Dương một cái, mắt trước sau không rời khỏi đĩa dưa ngon ngọt trên bàn.
" Mà tớ chưa từng nghe tới câu lạc bộ này luôn ấy, mới lập hả?"
Hoài My năng nổ giới thiệu, bảo rằng đúng là câu lạc bộ mới lập vào đầu năm nay, nhưng khi nghe đến cái tên ai nấy cũng đều sợ. Chỉ đơn giản là những bài giảng trên lớp của cô thầy đã khiến bọn họ đau đầu, nói gì đến việc tham gia một câu lạc bộ với những bài lập trình rắc rối chứ.
" Thế sao cậu muốn đăng kí?"
" Trời, câu lạc bộ lập trình, cái tên không phải thể hiện được thành viên trong đó rồi sao."
Ba cô gái lại quá hiểu bạn mình rồi, đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô một cái rồi ai lại làm việc nấy.
" Trầm Trầm đáng yêu của tớ...."
" Thôi đừng sến súa nữa má, cậu còn không biết tính Trầm nó không thích mấy cái ấy rồi còn."
Vy nhìn cô gái có mái tóc dài xoăn nhẹ ngang vai đang chìm vào đóng sách vở kia, cười nhẹ nhìn Vy.
" Nhưng mà các cậu đừng quên, tham gia câu lạc bộ có điểm rèn luyện đấy."
Thu Trầm bước tới chiếc bàn giữa phòng của bọn họ, lấy một miếng dưa lên rồi chầm chậm tách hạt dưa ra bỏ vào một bao rác nhỏ. Cô nhìn qua tờ giấy mà Hoài My vừa đem về đặt bên bàn.
Câu lạc bộ lập trình
Chủ câu lạc bộ: Nguyễn Đức Hùng.
Phó câu lạc bộ: Trần Hoàng Khải.
Bàn tay đang vừa tách hạt dưa xong của Thu Trầm khẽ dừng lại, cô nhìn chằm chằm cái tên kia.
" Tớ tham gia với cậu."
Ba người đồng thời nhìn Thu Trầm, cái nhìn của bọn họ cũng đủ biết câu nói đó khiến bọn họ kinh ngạc như thế nào. Một cô gái suốt ngày chỉ thích rúc vào bản học nhỏ và cái giường mềm mại kia, giờ lại muốn tham gia câu lạc bộ.
" Haha, vì điểm rèn luyện thôi mà."
Hoài My vui mừng chạy đến bên cô làm động tác hôn giả, trên mặt không nhịn được cười toe toét.
" Người con gái hư vinh này!" Vy chậc chậc lưỡi, thở dài.
" Chị Trầm, sao chị lại có hứng thú với việc này vậy."
Thu Trầm cười cười, nói: " Chị nghĩ là mấy câu lạc bộ này sẽ chuyên tâm vào công việc hơn, chắc không náo nhiệt và nhiều hoạt động giao lưu như các câu lạc bộ khác, với lại chị cũng muốn nếm thử sự đau khổ của khoa công nghệ thông tin."
" Điên rồi, học đến điên rồi."
" Vy, cậu cũng tham gia chứ?"
Nhìn cô nàng chán nản chuẩn bị quay lại chiếc giường thân yêu kia, Trầm nhẹ nhàng lên tiếng.
" Quá trời các cậu luôn, dù sao tớ cũng rảnh, tham gia cho vui cũng được."
" Em cũng tham gia, nhưng lúc em muốn rời thì đừng ai ngăn em nhé?"
Hoài My cóc nhẹ đầu bé Dương.
" Con nhóc em cũng thiệt tình, nhưng mà có khi chị muốn từ bỏ trước em đấy chứ, hihi."
Bé Dương cạn lời nhìn người chị trẻ trâu vừa mới ra sức quyết tâm muốn tham gia còn bây giờ thì...
Thu Trầm quay lại bàn học của mình, sắp xếp một số sách vở cần học cho buổi chiều vào cặp, chuẩn bị bước lên giường ngủ.
Buổi chiều bốn người đều có tiết, sau khi tan học thì cũng khoảng hơn bốn rưỡi. Bọn họ quyết định đi thẳng đến phòng của câu lạc bộ lập trình để đăng kí luôn.
Trên cửa phòng chỉ ghi mấy chứ đơn giản " ClB lập trình.", gõ cửa rồi bước vào trong, bốn người chỉ thấy một người con trai và con gái ngồi trước máy tính làm gì đó. Khi nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa thì người con trai kia hớn hở chạy tới.
" Các em là?"
" Dạ bọn em tới muốn đăng kí tham gia câu lạc bộ ạ." Hoài My nhanh nhẹn lên tiếng, ba người còn lại cũng cười nhìn đàn anh kia.
" Các em vào đây, ngồi đây chờ anh một xíu."
Người con gái gật nhẹ đầu với bọn họ rồi lặng lẽ rời đi, một lúc sau bưng ra bốn ly cà phê."
" Các em uống cà phê nhé?"
Nói xong đàn chị cũng quay lại cùng đàn anh kia lấy giấy đăng kí ra.
Thu Trầm nhìn tách cà phế trước mặt, tâm trạng vừa vui vẻ xong lại nặng trịu xuống. Cô rất thích hương vị của cà phê nhưng không thể thưởng thức nó quá nhiều.
Có lẽ vì bối rối mà bốn cô gái liền nhìn quanh căn phòng, phòng không lớn nhưng cảm giác rất ngăn nắp và đầy đủ, phong cách thiết kế cũng rất nhẹ nhàng.
" Mấy đứa chỉ cần điền đủ thông tin vào đây là được, câu lạc bộ chỉ mới khoảng 10 người thôi, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình và yêu thích lập trình."
Yêu thích những dãy số khó hiểu kia sao, thật sự không biết nên ngưỡng mộ hay cảm thấy mệt mỏi thay cho bọn họ nữa.
Bốn cô gái bắt đầu điền thông tin, Thu Trầm điền xong đầu tiên, tiếp tục nhìn quay phòng.
" Bọn em đều học khoa kiến trúc sao? Thấy thiết kế căn phòng này thế nào?"
" Rất đẹp ạ, đơn giản nhưng vẫn vô cùng hút mắt."
" Haha, anh biết là khá đơn điệu, nhưng nhiệm vụ trạng trí phòng là do một con người tẻ nhạt làm nên anh cũng không ý kiến nữa."
Tẻ nhạt.
" Tẻ nhạt nhưng có mắt nhìn hơn cậu." Cô gái ngồi cạnh anh mang ánh mắt lạnh nhạt khinh bỉ nói.
" Đúng, đúng, cậu và cậu ấy đều là những con người tẻ nhạt thú vị."
Tẻ nhạt thú vị?
" Anh không biết bọn em có tìm hiểu qua lập trình chưa, nhưng một khi các em đến đây thì bọn anh đã rất vui rồi, cùng nhau tạo nên một câu lạc bộ ý nghĩ nhé. À anh tên là Hùng, còn chị đây..."
" Chị tên là Như."
Người con gái tên Như này rất khiến người khác cảm thấy áp lực, có lẽ là vẻ đẹp đặc biệt của chị, còn có nét sang trọng trong từng cử chị và lời nói của chị.
Bốn người đăng kí xong liền rời đi, ai cũng khá vui vẻ bước ra khỏi căn phòng ấy, có lẽ vì sự nhiệt tình của chủ câu lạc bộ và không gian ở đó.
" Chiều nay chúng ta ăn gì đây? Tớ đói lắm rồi đây."
" Đồ nướng đi." Vừa nhắc đến đồ nướng, mắt bé Dương sáng lên, lấy điện thoại mở ra bộ sưu tập tìm tấm ảnh chụp lại những địa điểm đổ nướng ngon ở gần trường.
" Trầm, cậu thấy sao?"
" Được đó."
Với sinh viên như bọn họ thì đồ nướng có hơi xa xỉ, nhưng bốn cô nương đây thì khác, bởi vì gia cảnh của bọn họ rất có điều kiện, ăn gì uống gì đối với họ thực sự không vấn đề gì.
Bốn người dắt tay nhau đến một tiệm nướng gần trường, mới ngồi vào bàn đã bắt dâud bàn luận.
" Tốt thật, tham gia câu lạc bộ mà không cần phỏng vấn."
" Hai anh chị ở đó cũng thân thiện nhỉ, hy vọng những người khác cũng vậy."
" Mơ ấy à, trong một câu lạc bộ làm gì toàn là người tốt chứ."
Vẫn là Vy cùng những câu nói phũ phàng làm cho người nghe đau lòng.
" Tớ đảm bảo câu lạc bộ này sẽ dễ thương như tớ vậy."
Đồ ăn vừa dọn lên, Thu Trầm nãy giờ vẫn cố tìm kiếm điện thoại của mình vẫn chưa tìm ra, hơi hốt hoảng lên tiếng.
" Có lẽ tớ quên điện thoại ở phòng câu lạc bộ rồi thì phải?"
Hoài My xem điện thoại mình, cũng đã 7 giờ rồi.
Không biết câu lạc bộ đã đóng cửa chưa.
Thu Trầm muốn đi tới đó xem thử, bé Dương nói mình sẽ đi cùng cô nhưng cô lại từ chối. Dù gì đi tới đõ cũng chẳng mất bao lâu.
Cô cầm cặp sách của mình rời khỏi quán nướng, bước chân nhanh nhẹn chạy về phía trường.
" Trầm nó không muốn làm phiền người khác, cho dù bọn mình đã ở cùng nó được một năm rồi."
Ba cô gái bắt đầu bỏ miếng thịt lên chảo nóng.
" Chờ Trầm về bắt nó phải ăn hết chỗ bọn mình nướng mới được."
Chưa mất 5 phút cô đã đến trước phòng câu lạc bộ, Trầm ổn định lại hơi thở của mình, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.
Rất nhanh có người mở cửa, là đàn anh khi chiều.
" Em, là người chiều nay tới đăng kí sao?"
" Trầm hả em? Có phải em tới lấy điện thoại để quên không." Thanh âm chầm chậm của Như truyền tới cửa, đồng thời lấy chiếc điện thoại trên bàn đưa tới cho cô.
" Dạ, em cảm ơn chị ạ."
Thu Trầm nhận lấy điện thoại, tạm biệt hai người rồi rời đi.
Đàn chị nhớ tên cô, nhìn chị ấy có vẻ hờ hững nhưng lại là người để ý chi tiết. Đúng là việc nhớ tên không phải việc gì to tát, mà đối với cô, điều này là thứ khiến tâm trạng cô đột nhiên vui vẻ lên. Thu Trầm đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bước chân bỗng hững lại một nhịp, mùi thuốc lá này là...
Thu Trầm nhìn người con trai đứng dựa lưng vào tường, đôi chân dài cùng vẻ mặt lạnh nhạt đang cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trên tay còn cầm một điếu thuốc hút dỡ.
Anh.
Updated 28 Episodes
Comments