Nợ Em

Nợ Em

Chương 1

" Anh đến đây làm gì nữa ?"

Nhan Thư Khải đưa đôi mắt đen láy đầy vẻ ôn nhu nhìn người con gái mà anh nhớ nhung bao nhiêu năm nay, trông cô có vẻ mệt mỏi gầy gò đi. Tuy đáp lại sự chờ đợi của anh chỉ trọn vẹn một câu nói lạnh lẽo, Nhan Thư Khải mỉm nhẹ môi quyến rũ đứng lên đi đến phía Bạc Di.

" Chỉ là nhớ em thôi "

Bạc Di thở dài một hơi nhẹ chứa đầy sự nhẫn nại, hiện tại cô rất mệt mỏi không muốn cùng Nhan Thư Khải tranh cãi liền đi qua anh mở cửa bước vào cũng nhanh chóng đóng sầp cửa lại.

Nhưng cánh cửa chưa hẳn khép lại đã bị đôi tay to lớn mạnh mẽ của anh chặn lại.

" Nhan Thư Khải, anh lại muốn lên cơn gì nữa đây ?"

Ánh mắt tròn xoe long lanh đã nhóm màu tơ máu vì tức giận, thêm đó là vẻ mệt mỏi, Bạc Di tức giận quát lên. Trái ngược với cơn giận của cô, Nhan Thư Khải vẫn ôn nhu mở miệng.

" Về nhà đi. Anh trả lại tất cả cho em "

Nghe câu nói phát ra từ miệng của người đàn ông tuấn tú này làm Bạc Di bật cười trễu cợt.

" Trả lại ? Rốt cuộc anh muốn trả cho tôi cái gì ? Trả lại một người mẹ ruột của mình mà chỉ dành hết tình thương cho đứa con trai của chồng mới ? Hay trả lại những năm trẻ con đau đớn của tôi ? Rốt cuộc đại thiếu gia anh muốn trả lại cho tôi cái gì ?"

Nụ cười trên gương mặt nhỏ im bật, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm dán vào anh. Nhan Thư Khải không đáp lại chỉ cứ nhìn vào mắt cô, một ánh mắt long lanh ngây thơ của cô bé sáu tuổi hiện tại không còn nữa thay vào đó chỉ có đau khổ cùng oán hận.

" Anh biết, anh có lỗi.."

" Đi ngay "

Lời nói vẫn chưa thốt ra Bạc Di liền lập tức ngăn lại vì cô ghét nhất là gương mặt ấy, ghét tận tâm can cái loại giả tạo ấy. Tại sao ông trời lại ban có hắn một thân thể tuấn mĩ cùng với một mái ấm gia đình, có ba và mẹ của cô đều yêu thương bảo vệ chăm sóc còn cô lại không ? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Tại sao ?

" Được. Anh về, nhớ nghỉ ngơi đừng tham việc "

' Cạch ' cánh cửa đã đóng lại trái tim người đàn ông đau đớn, dựa đầu vào cánh cửa, hai tay nắm chặt, hơi thở tuy đều nhưng vẫn không che giấu được sự nặng nề. Giữ nguyên tư thế ấy rất lâu sau mới luyến tiếc bước chân rời đi.

---

" Bạc Di. Qua đợt thực tập này con có thể tốt nghiệp."

Giáo sư Lâm nghiêm túc nói với cô. Vị giáo sư đã bước sang tuổi sáu mươi nhưng ông vẫn mang một khí chất tôn kính uy nghiêm khiến mọi người phải nể phục.

" Dạ vâng, con cảm ơn giáo sư "

Bạc Di vui vẻ cảm ơn giáo sư Lâm. Cô rất tôn kính ông như ông của mình, từ khi bước vào trường đại học hình như chỉ có ông là người quan tâm cô nhất và luôn động viên tinh thần cho cô nên Bạc Di thật sự rất biết ơn ông.

" À. Còn một chuyện nữa, con nhờ phó giáo sư Nhan viết giùm một lá thư giới thiệu đi, khi xin việc làm sẽ tốt hơn với con. "

Nhắc đến Nhan Thư Khải nội tâm cô trở nên trầm tĩnh, cô biết hắn chỉ mới chuyển về trường làm giảng viên mới gần năm tháng nhưng trước đó học thức cao, lại từng du học và được mời làm giảng viên của các trường đại học quốc tế khi mới chỉ 28 tuổi, bởi lẽ giáo sư Lâm bảo cô nhờ anh viết giùm thư giới thiệu, là do anh có quan hệ rộng rãi ngoài xã hội nếu Nhan Thư Khải chấp thuận viết giùm một lá thư tức không có một công ty nào không nhận cô vào làm, bởi đó chính là quyền lực xã hội của Nhan Thư Khải.

" Dạ con không cần ạ. Con có thể tự tìm một công việc phù hợp với khả năng của mình. "

" Vậy..? Thôi tùy con vậy. "

---

Trên hàng lang trở về giảng đường Bạc Di cứ suy nghĩ, cô lại nhớ đến những năm tháng trẻ con ấy.

Cô không biết nguyên nhân tại sao ba cô lại bỏ mẹ con cô đi, cuộc sống của hai mẹ con vô cùng cực khổ nhưng cô biết mẹ mệt mỏi không dám ầm ĩ như những đứa trẻ khác lại rất ngoan ngoãn vâng lời. Cho đến khi mẹ Bạc Di dẫn cô đến một ngôi biệt thự như lâu đài của quốc vương trong những câu truyện cổ tích mà cô rất thích, nhưng những thứ đó không như cô tưởng tượng. Trong vương quốc ấy có một vị hoàng đế cùng với một hoàng tử sống trong đó, mẹ cô lại trở thành hoàng hậu và từ khi đó cuộc sống trẻ con của cô thay đổi hoàn toàn.

Mẹ không còn yêu thương cô nữa, lại dùng ánh mắt oán hận như nhìn cha cô, làm tâm hồn của một đứa trẻ phải sợ hãi. Mẹ bắt đầu thương người con trai của ông ta, dùng hết tình thương của người mẹ mà bảo vệ cậu bé. Nhan Thư Khải lớn hơn cô 7 tuổi, cậu từ nhỏ đã không có mẹ yêu thương nên khi gặp gỡ và bởi vì sự dịu dàng của mẹ Bạc Di nên cậu coi đó như là mẹ ruột mình mà yêu thương bà.

Có những đêm cô len lén nhìn vào căn phòng của Nhan Thư Khải thấy anh nằm trong lòng mẹ cô nghe bà kể truyện giống như hai mẹ con, trái tim cô tan vỡ nước mắt đầm đìa nhưng không dám phát ra tiếng, đứa bé trai lại thân mật gọi mẹ cô bằng mẹ.

Bạc Di trở về căn phòng nhỏ của mình, cô bao bọc bản thân trong chiếc chăn nhỏ ôm chính mình mà khóc. Những năm tháng đó Bạc Di cô không bao giờ quên.

Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

ok

2024-05-31

0

ocsen

ocsen

.

2024-05-29

0

roses_are_rosie

roses_are_rosie

❤️❤️

2024-04-30

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play