Chương 20: Ruồng bỏ

Xe về đến sân Hoa An Viên thì phanh gấp, kiểu đi như này chắc chỉ có hắn. Vì phanh gấp lại đang mơ màng nên Cảnh Nghi bị đập đầu vào cửa kính kéo cô về với thực tại. Đầu cô sưng lên một cục. Trạch Dương không vội xuống xe, chỉ cần đảo mắt là nhận ra cô đang hồn phách ở chỗ người đàn ông kia thì không khỏi khó chịu.

- Cô vẫn đang nhớ tới hắn.

Cảnh Nghi không muốn đôi co với anh ta. Hôm nay thực sự tâm trạng cô rất hỗn loạn, không muốn gây gổ nữa nên nhẹ giọng.

- Hôm nay anh cho tôi về nhà được không?

Cô thấy hắn nhíu mày thành một đường trước trán. Sự giận dữ đã hằn lên trong đáy mắt bốc hỏa ra ngoài.

- Cô được lắm, muốn có thời gian để nhớ về hắn phải không?

- Hôm nay tôi rất mệt, anh đừng có nổi điên như vậy được không? Tôi nhớ rồi... nhớ mình đã bán thân cho anh, anh là ông chủ được chưa? Tôi chỉ muốn có chút không khí để thở anh cũng không cho sao?

- Cô còn dám lớn tiếng?

Trạch Dương nheo lại đôi mắt cuốn hút đầy mị hoặc, nơi khóe mắt kéo dài tức giận. Cảnh Nghi cảm thấy ngữ điệu của hắn đang dần chuyển sang lạnh lẽo, nhưng hôm nay cô không muốn nhân nhượng.

- Tại sao tôi lại không được lên tiếng chứ? Tôi là người chứ có phải động vật đâu.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt mở to liền thấy trong mắt hắn lóe lên tia hung ác thì rùng mình hối hận nhưng đã chậm mất rồi.

Trạch Dương dùng sức đẩy Cảnh Nghi dí sát người vào ghế. Hai tay hắn giữ trên vai cô, lực mạnh như muốn bẻ gãy xương bả vai. Cô đau đớn muốn khóc nhưng càng đẩy thì càng đau.

- Tôi sẽ cho cô biết cái giá của việc không nghe lời.

Cảnh Nghi hét lên.

- Cuối cùng thì anh muốn gì nữa. Anh muốn thân thể tôi thì tôi đã cho anh rồi, muốn tôi dọn đến nhà anh tôi cũng đã làm, tôi chỉ muốn có lúc anh cho tôi chút không gian riêng tư thôi mà?

Hắn đẩy ghế ngả hẳn ra sau, bước sang đè lên người cô hung hãn luồn tay vào trong cơ thể cô.

- Tôi nhắc cho cô nhớ, không ai dám lớn tiếng với tôi. Đừng nghĩ tôi nhìn trúng cô mà dám đùa giỡn với tôi. Nếu không có tôi thì chị cô vẫn ở trong tù, mẹ cô có được điều trị không hả? Cô nghĩ mình đáng giá đến mức ấy sao?

Cả thân thể Cảnh Nghi run lên, mồ hôi lạnh túa ra. Cô thật sự đã tỉnh lại, cô nhận thức được giới hạn của bản thân. Trong không gian chật chội, cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của hắn.

- Không...bác Lam sẽ thấy... hôm nay tôi mệt lắm.

- Im ngay, cô còn nói nhảm nữa thì đừng trách tôi.

Cảnh Nghi chán nản, hôm nay thật sự cô muốn được ở một mình, nhìn hắn thì cô sẽ hận mình, hận hắn đã vùi dập mình. Cô trở nên ương bướng, ngang ngạnh.

- Được, vậy chúng ta lên phòng, anh làm xong thì cho tôi về.

Vậy nhưng hắn coi như không nghe thấy lời cô mà điên cuồng đáp xuống ngực cô, không phải là hôn mà là cắn như để nhắc cô nhớ đến sự hiện diện của hắn. Không khí trong xe cũng bức bối theo họ. Cô khiêu khích hắn nên hắn không nhân nhượng, phát tiết lên cơ thể cô. Chiếc váy cô mặc bị kéo lên, rách không thương tiếc dù cô biết anh ta mua nó không hề rẻ.

Hắn kéo hai chân cô, chiều theo ý cô, chẳng cần dạo đầu mà mạnh mẽ đi vào từ phía sau khiến cô đau như muốn mất mạng. Trong xe lại càng chật chội, cô cảm giác như không khí bị bức lại, ngột ngạt vô cùng. Hắn không còn là người nữa, mặc kệ cảm giác của cô.

Đôi mắt ngập nước khóc nấc lên, theo từng động tác của hắn. Cô không nhìn khuôn mặt đang kề sát mặt mình, hơi thở càng lúc càng cuồng dã, mồ hôi hắn nhỏ xuống mặt cô mỗi lúc một nhiều.

Cô đã lựa chọn con đường này, đổi lại để mẹ và chị gái được điều trị mà không còn phải lo lắng thì sao lại hối hận. Có ai đau lòng cho cô khi bị hắn chà đạp như này đâu chứ? Chính chị gái cô còn khuyên cô thỏa mãn hắn. Dù hôm nay bị hắn hành chết liệu có ai thương cô không?

Đến khi toàn bộ đau đớn chấm dứt, Cảnh Nghi mới thở ra một hơi, mắt hướng nhìn vào trong nhà, thật may bác ấy đã về phòng rồi.

Hắn rời khỏi người cô, bước ra khỏi xe, nở nụ cười giễu cợt lẫn khinh miệt.

-   Tôi đã nhắc cô rồi, muốn không đau thì nên biết điều một chút.

Cảnh Nghi nhấc người dậy, kéo lại đồ trên người, tự thấy bản thân thật nhem nhuốc, bẩn thỉu.

- Cuối cùng thì tôi phải làm như nào mới thoả mãn anh đây. Khi nào chúng ta mới có thể dừng lại?

Hắn cười lạnh, lại nghiêng người vào trong đè cô bẹp dí.

- Cô đã theo tôi, có nghĩ cũng đừng nhắc đến ngày rời xa, đừng có hi vọng đoàn tụ với hắn, bỏ ngay cái vọng tưởng ấy đi.

Lúc này, cả người cô suy sụp, cô đã nghĩ hắn là kẻ chỉ chơi vài ngày sẽ chán. Chính cô cũng đã nhìn thấy nhưng tại sao bây giờ hắn lại dập tắt hết hi vọng của cô như vậy? Nếu hắn không buông tha, mà cứ bám lấy cô trêu đùa như này thì cuộc đời cô sẽ ra sao?

- Vậy anh nói đi, liệu đến bao giờ thì anh chán tôi. Tại sao anh lại cứ muốn bức tôi đến tận cùng của đau đớn vậy hả? Tôi là con chó của anh đấy à?

Hắn nắm lấy tóc cô để đối diện với đôi mắt thù hận, bất lực của cô. Đôi mắt hắn như có ngọn lửa đang rừng rực cháy.

- Cô chỉ là gái bao, nhớ kĩ lấy một gái bao không hơn không kém nên đừng có vọng tưởng cao sang. Vừa nhìn thấy hắn liền quên đi sự có mặt của tôi. Cô phải nhớ trong đầu mình rằng cô đang làm gái... nhớ chưa?

Cả người cô run lên, hơi thở khó nhọc. Sự quật cường hằn lên trong khóe mắt. Anh ta sỉ nhục đến tận cùng nỗi đau của cô. Ai đẩy cô vào tình cảnh này chứ? Không phải do hắn sao? Hắn chặn đường sống của cô, hắn nhẫn tâm nhìn cô vùng vẫy trong nước để lúc chết đuối thì ném phao ra cứu. Phương thức của hắn đê tiện như vậy thì lấy tư cách gì mà coi thường cô chứ? Hận thù cùng với tủi nhục đọng đầy trong đôi mắt sũng nước. Cô hét lên.

- Đúng...tôi là gái vậy còn anh là gì? Ít ra tôi cũng mới chỉ nằm dưới thân anh còn anh nằm trên bao nhiêu đàn bà rồi. Anh thậm chí còn thua trai bao, anh còn phải bỏ tiền ra để nằm trên đấy. Anh hơn gì tôi hả...đồ khốn.

- Dám hét lên với tôi sao? Tôi sẽ cho cô biết thế nào là chống đối.

Hắn lôi cô ra ngoài, kéo cả thân người không trọng lực đến trước mui xe, úp cả người cô xuống. Cảnh Nghi không chống trả. Lời nói trở nên mất lực, thều thào.

- Dù tôi có nợ anh thì tôi cũng có tự do của mình. Nợ anh bao nhiêu sau này tôi sẽ trả, sẽ trả hết nên anh hãy làm ơn... tha cho tôi được không? Trinh tiết tôi cũng cho anh rồi, anh muốn gì tôi cũng đã cho hết rồi. Làm ơn... buông tay tôi đi được không?

Hằn áp sát vòm ngực vào lưng cô, giọng nói thoảng bên tai nhẹ như gió nhưng khiến toàn thân cô co rúm vì sợ.

- Cô muốn gì? Muốn về bên thằng đó sao? Cô có tin tôi giết nó không? Cô nghĩ nó còn muốn cô sau khi biết cô bị tôi chơi chán sao? Đầu óc cô hoang tưởng quá lớn rồi, phải biết tự nhìn thân phận mình mà sống. Dù cô có một mình tôi thì cô vẫn là làm gái mà thôi.... nghe chưa?

Càng lúc, lời hắn nói càng như vết dao cứa sâu vào lòng cô. Cái gì gọi là vọng tưởng chứ? Cô chỉ muốn học xong, kiếm việc làm tử tế, có tiền lo cho mẹ và chị, sống một cuộc đời bình thường mà thôi. Giọng nói của cô trở nên thều thào, mệt mỏi.

- Đúng, tôi là gái, ai đã biến tôi thành như thế này? Không phải cuộc đời tôi thê thảm như này là....

Cô định nói là do hắn nhưng chẳng cần cô nói hắn cũng đã nhìn ra ý tứ ấy. Hắn cười lạnh, đôi mắt hung ác như một con quỷ dữ. Nắm lấy tóc cô, phả lên khuôn mặt đẫm nước, nhợt nhạt kia hơi lạnh rồi đẩy cô ngã nhào trên sân.

- Cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa. Cô muốn tự do.. được... tôi cho cô.

Cả người cô ngã nhào trên nền sỏi, lòng bàn tay bị cứa xước, máu đỏ hằn lên da thịt trắng ngần nhưng cô cũng chẳng để tâm nữa.

Trước khi vào nhà, hắn liếc nhìn cô thân tàn ma dại mà vẫn lạnh lùng.

- Cô hãy trốn cho kĩ, đừng để tôi nhìn thấy. Nếu thấy cô ở đâu tôi sẽ nghiền nát cô ở đấy. Nhớ lấy... trốn được thì sẽ thoát.

➡️👍👍 MN đọc like và comment đẩy truyện hộ tui nhé! cảm ơn😘

Hot

Comments

Bao Kim Nguyen

Bao Kim Nguyen

Càng ương ngạnh chống đôi thì càng thêm thảm hơn nữa , rồi đây hắn cho bà mẹ với bà chị ko đc điều trị nữa , xin việc ko đc… cắt tuyệt mọi đg sống thì lại kết thân về lạy lục hắn thôi ! Chi bằng hiểu chuyện ( rằng đánh đổi sự ngoan ngoãn phục tùng để mẹ và chị đc chăm sóc tử tế nhất ) dừng chỉ căn hận nhìn 1 phía rằng “ tôi cho a tất cả “ - thực sự có CHO KO BIẾU KO đâu !? Hắn phải chi rất rất nhiều tiền đấy chứ !

2023-12-11

0

Chi Bach

Chi Bach

Anh Dương sẽ có ngày hôi hận cho mà xem

2023-10-03

0

Thuy Nguyen

Thuy Nguyen

tội chị quá nè

2022-12-05

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ly hôn
2 Chương 2: Gặp mặt
3 Chương 3: Đối mặt
4 Chương 4: Ngả bài
5 Chương 5: Cố tình quên
6 Chương 6: Cố tình hôn
7 Chương 7: Sự cố
8 Chương 8: Mất việc
9 Chương 9: Áp bức
10 Chương 10: Bất ngờ
11 Chương 11: Biến cố
12 Chương 12: Vô vọng
13 Chương 13: Bước đường cùng
14 Chương 14 - Lần đầu/ H
15 Chương 15: Chị gái
16 Chương 16: Quan hệ đặc biệt
17 Chương 17: Gặp lại người cũ
18 Chương 18: Sợ hãi
19 Chương 19: Muộn màng
20 Chương 20: Ruồng bỏ
21 Chương 21: Kẻ thù
22 Chương 22: Cầu xin
23 Chương 23: Lạnh lùng, tàn nhẫn
24 Chương 24: Cứu nguy
25 Chương 25: Bị thương
26 Chương 26: Thay đổi
27 Chương 27: Bất ngờ
28 Chương 28: Lần đầu nói dối
29 Chương 29: Rủ ăn mì
30 Chương 30: Tức giận
31 Chương 31: Dạy dỗ
32 Chương 32: Dịu dàng (H+)
33 Chương 33: Em để tôi ăn tết một mình?
34 Chương 34: Sắm Tết
35 Chương 35: Vào viện
36 Chương 36: Hẹn hò
37 Chương 37: Ngọt ngào
38 Chương 38: Kì đà
39 Chương 39: Đề nghị đi chơi
40 Chương 40: Vì sao em là Mun?
41 Chương 41: Giở trò
42 Chương 42: Bạn thân
43 Chương 43: Hạnh phúc đong đầy
44 Chương 44: Người lạ
45 Chương 45: Tai nạn
46 Chương 46: Lo lắng
47 Chương 47: Khó xử
48 Chương 48: Thẳng thắn
49 Chương 49: Không cần em quan tâm
50 Chương 50: Sự thật
51 Chương 51: Trừng phạt
52 Chương 52: Lời khuyên của Khang Nam
53 Chương 53: Phá đám
54 Chương 54: Bên nhau
55 Chương 55: Lãng mạn
56 Chương 56: Tin tưởng
57 Chương 57: Sinh nhật Trạch Dương
58 Chương 58: Yêu chiều
59 Chương 59: Hẹn hò
60 Chương 60: Quấy phá
61 Chương 61: Giận dỗi
62 Chương 62: Giận dỗi 2
63 Chương 63: Rạn nứt
64 Chương 64: Cố chấp đến đau lòng
65 Chương 65: Kế hoạch
66 Chương 66: Cố chấp giày vò
67 Chương 67: Chúng ta dừng lại đi
68 Chương 68: Vui vẻ cùng người khác
69 Chương 69: Thói quen
70 Chương 70: Quyết định đau lòng
71 Chương 71: Làm bạn
72 Chương 72: Nhớ em
73 Chương 73: Xuống tay xử lí
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Tai nạn
76 Chương 76: Anh xin lỗi.
77 Chương 77: Từ hôn
78 Chương 78: Chúng ta kết hôn đi
79 Chương 79: Tôi yêu em
80 Chương 80: Ghen với chó con
81 Chương 81: Chẳng còn liêm sỉ
82 Chương 82: Khó hiểu
83 Chương 83: Trừng trị
84 Chương 84: Vì tôi muốn kết hôn
85 Chương 85: Bạn bè tụ họp
86 Chương 86: Em nên học cách chấp nhận
87 Chương 87: Hòa hợp
88 Chương 88: Yêu lại
89 Chương 89: Vạch trần
90 Chương 90: Bàn đám cưới
91 Chương 91: Sáng mắt
92 Chương 92: Thử váy cưới
93 Chương 93: Phát hiện sự thật
94 Chương 94: Chúng ta là chị em không thương nhau thì ai thương đây?
95 Chương 95: Em lừa anh đấy
96 Chương 96: Hạnh phúc ngọt ngào
97 Chương 97: Giận dỗi
98 Chương 98: Gặp lại người cũ
99 Chương 99: Đấu giá
100 Chương 100: Mất tích
101 Chương 101: Khó hiểu
102 Chương 102: Vì anh yêu em
103 Chương 103: Đám cưới
104 Chương 104: Hạnh phúc ngày kết hôn
105 Chương 105: Tân hôn
106 Chương 106: Bất hòa
107 Chương 106: Lời khuyên
108 Chương 107: Vết son
109 Chương 108: Cháu sẽ ly hôn anh ấy
110 Chương 109: Ngả bài
111 Chương 110: Cậu không có cửa cướp vợ của tôi.
112 Chương 111: Cố chấp
113 Chương 112: Về nhà
114 Chương 113: Ngoại truyện
115 Chương 114: Ngoại truyện
116 Chương 115: Ngoại truyện - end
Chapter

Updated 116 Episodes

1
Chương 1: Ly hôn
2
Chương 2: Gặp mặt
3
Chương 3: Đối mặt
4
Chương 4: Ngả bài
5
Chương 5: Cố tình quên
6
Chương 6: Cố tình hôn
7
Chương 7: Sự cố
8
Chương 8: Mất việc
9
Chương 9: Áp bức
10
Chương 10: Bất ngờ
11
Chương 11: Biến cố
12
Chương 12: Vô vọng
13
Chương 13: Bước đường cùng
14
Chương 14 - Lần đầu/ H
15
Chương 15: Chị gái
16
Chương 16: Quan hệ đặc biệt
17
Chương 17: Gặp lại người cũ
18
Chương 18: Sợ hãi
19
Chương 19: Muộn màng
20
Chương 20: Ruồng bỏ
21
Chương 21: Kẻ thù
22
Chương 22: Cầu xin
23
Chương 23: Lạnh lùng, tàn nhẫn
24
Chương 24: Cứu nguy
25
Chương 25: Bị thương
26
Chương 26: Thay đổi
27
Chương 27: Bất ngờ
28
Chương 28: Lần đầu nói dối
29
Chương 29: Rủ ăn mì
30
Chương 30: Tức giận
31
Chương 31: Dạy dỗ
32
Chương 32: Dịu dàng (H+)
33
Chương 33: Em để tôi ăn tết một mình?
34
Chương 34: Sắm Tết
35
Chương 35: Vào viện
36
Chương 36: Hẹn hò
37
Chương 37: Ngọt ngào
38
Chương 38: Kì đà
39
Chương 39: Đề nghị đi chơi
40
Chương 40: Vì sao em là Mun?
41
Chương 41: Giở trò
42
Chương 42: Bạn thân
43
Chương 43: Hạnh phúc đong đầy
44
Chương 44: Người lạ
45
Chương 45: Tai nạn
46
Chương 46: Lo lắng
47
Chương 47: Khó xử
48
Chương 48: Thẳng thắn
49
Chương 49: Không cần em quan tâm
50
Chương 50: Sự thật
51
Chương 51: Trừng phạt
52
Chương 52: Lời khuyên của Khang Nam
53
Chương 53: Phá đám
54
Chương 54: Bên nhau
55
Chương 55: Lãng mạn
56
Chương 56: Tin tưởng
57
Chương 57: Sinh nhật Trạch Dương
58
Chương 58: Yêu chiều
59
Chương 59: Hẹn hò
60
Chương 60: Quấy phá
61
Chương 61: Giận dỗi
62
Chương 62: Giận dỗi 2
63
Chương 63: Rạn nứt
64
Chương 64: Cố chấp đến đau lòng
65
Chương 65: Kế hoạch
66
Chương 66: Cố chấp giày vò
67
Chương 67: Chúng ta dừng lại đi
68
Chương 68: Vui vẻ cùng người khác
69
Chương 69: Thói quen
70
Chương 70: Quyết định đau lòng
71
Chương 71: Làm bạn
72
Chương 72: Nhớ em
73
Chương 73: Xuống tay xử lí
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Tai nạn
76
Chương 76: Anh xin lỗi.
77
Chương 77: Từ hôn
78
Chương 78: Chúng ta kết hôn đi
79
Chương 79: Tôi yêu em
80
Chương 80: Ghen với chó con
81
Chương 81: Chẳng còn liêm sỉ
82
Chương 82: Khó hiểu
83
Chương 83: Trừng trị
84
Chương 84: Vì tôi muốn kết hôn
85
Chương 85: Bạn bè tụ họp
86
Chương 86: Em nên học cách chấp nhận
87
Chương 87: Hòa hợp
88
Chương 88: Yêu lại
89
Chương 89: Vạch trần
90
Chương 90: Bàn đám cưới
91
Chương 91: Sáng mắt
92
Chương 92: Thử váy cưới
93
Chương 93: Phát hiện sự thật
94
Chương 94: Chúng ta là chị em không thương nhau thì ai thương đây?
95
Chương 95: Em lừa anh đấy
96
Chương 96: Hạnh phúc ngọt ngào
97
Chương 97: Giận dỗi
98
Chương 98: Gặp lại người cũ
99
Chương 99: Đấu giá
100
Chương 100: Mất tích
101
Chương 101: Khó hiểu
102
Chương 102: Vì anh yêu em
103
Chương 103: Đám cưới
104
Chương 104: Hạnh phúc ngày kết hôn
105
Chương 105: Tân hôn
106
Chương 106: Bất hòa
107
Chương 106: Lời khuyên
108
Chương 107: Vết son
109
Chương 108: Cháu sẽ ly hôn anh ấy
110
Chương 109: Ngả bài
111
Chương 110: Cậu không có cửa cướp vợ của tôi.
112
Chương 111: Cố chấp
113
Chương 112: Về nhà
114
Chương 113: Ngoại truyện
115
Chương 114: Ngoại truyện
116
Chương 115: Ngoại truyện - end

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play