Mấy ngày tết qua đi, bọn trẻ lại tiếp tục một học kì mới, người lớn tất bật đi làm lại.
Chu Duẩn vẫn vậy, cô đơn một mình.
Trong giờ học nhạc, những đứa trẻ khác cùng cô giáo hát hò theo giai điệu riêng cậu bé chỉ có thể vỗ tay theo nhịp.
Chu Duẩn rất ghét học nhạc, mỗi lần tới tiết học đều có rất nhiều ánh mắt của bạn học hướng về phía cậu bé.
"Cậu xem lúc nảy bạn học Chu có hát theo chúng ta đấy, mà không hề phát ra âm thanh nào luôn. " - Bạn học Lê nhiều chuyện.
Bạn học Lý liếc qua Chu Duẩn đang ngồi cách đó không xa, thì thào:"Mẹ tớ nói con người có kiếp trước, kiếp này. Mẹ nói kiếp trước làm điều ác kiếp này bị quả báo, các cậu nghĩ kĩ đi nhiều khi bạn học Chu kiếp trước chính là yêu quái á."
"Thật ư, mẹ tớ cũng có nói vậy đó. Cái đó là luật nhân quả, mẹ tớ nói tớ phải sống tốt sau này mới có chuyện tốt tìm đến cửa."
"Vậy bạn học Chu kiếp trước sống rất ác, chúng ta đừng chơi với cậu ấy nữa."
"Đúng đúng, không nên chơi với kẻ xấu."
Đám trẻ không ngừng truyền tai nhau mấy chuyện kiếp trước, kiếp này, Chu Duẩn nghe không xót một chữ. Cậu bé siết chặt cái bút chì, bọn họ mới là kẻ ác độc...
Những đứa trẻ ở độ tuổi này vẫn còn rất ngây ngô và non nớt, chúng nó nghĩ người xấu thì phải bị trừng trị. Và sau ngày đó, cuộc sống của cậu bé không được bình yên như trước nữa.
Có bạn học sẽ cướp bút chì của cậu, có khi sẽ đổ hết nước ấm trong bình của cậu đi, nhiều lúc sẽ đổ đầy keo dính trên bàn học khiến Chu Duẩn vô cùng tức giận cùng ấm ức.
Cậu không thể nói chuyện, không thể mắng bọn họ, cũng không thể đánh người vì như thế sẽ biến thành ỷ thế bắt nạt.
Hạ Nhiên học lớp đối diện, giờ ra chơi cô bé nhận được bức thư của Chu Duẩn đưa tới.
"Tôi cho cậu mỗi ngày 1 cây kẹo đổi lại cậu mắng bọn họ dùm tôi."
Hạ Nhiên đọc những dòng chữ nguệch ngoạc của cậu bé, môi anh đào khẽ cong vậy là mỗi ngày cô đều có kẹo ăn rồi, thật là tốt.
Vì "giao ước" cả hai đã thành, nên Hạ Nhiên luôn có mặt trong cuộc sống của Chu Duẩn, cô bé như một người vệ sĩ thật thụ mà bảo vệ cậu. Chỉ cần người khác nói động đến Chu Duẩn, vệ sĩ Hạ Nhiên sẽ cực kì lớn tiếng cải lại, không tiếc dùng sức xô bạn học đó té ngã.
"Câm ăn hết của cha nhà cậu hả ? " - Hạ Nhiên quát vào mặt bạn học Lý, cậu bạn sỡ hãi khóc ré lên.
"Hạ Nhiên cậu là đồ thô lỗ." Bạn học Lý mếu máo nói.
Hạ Nhiên không quan tâm, cho dù cô bé có tốt đối với bọn họ cô bé vẫn dơ bẩn, rác rưởi thôi.
Chu Duẩn nhoẻn miệng cười nhưng rất khó nhận ra là cậu đang cười, cậu bé thầm nghĩ:"Hạ Nhiên là cô bé rất xấu tính, cực kì xấu tính."
...Có một Hạ Nhiên thô lỗ bảo vệ những tháng ngày sau đó của Chu Duẩn vô cùng dễ thở, một chữ "câm" cũng không còn nghe thấy nữa. ...
"Chu Duẩn, tớ thấy đám trẻ lớp cậu thật xấu tính. Còn mắng tớ thô lỗ nữa chứ, tớ mới không có, cậu đừng tin." Hạ Nhiên ngây ngô giải thích, vì cô bé cho rằng Chu Duẩn là bạn của cô bé.
Chu Duẩn không thể trả lời, nếu cậu bé có thể nói chuyện chắc chắn cũng sẽ không trả lời cô bé.
Sang năm 8 tuổi, Hạ Nhiên và Chu Duẩn được xếp vào cùng một lớp học. Trong trường ai cũng biết Hạ Nhiên là một cô bé thô lổ, nên các bạn học lúc mới gặp liền không dám bắt chuyện với Hạ Nhiên.
Cô bé không phải dạng người hướng nội như Chu Duẩn, đã là bạn cùng lớp cô bé đều có thể bắt chuyện làm thân trước. Chẳng qua là Hạ Nhiên rất biết cách nói chuyện, hoà đồng, lại dễ gần nên các bàn học xung quanh trong mấy ngày đã thân thiết với cô bé rồi. Bọn họ cũng không có khi dễ Chu Duẩn, cô bé cũng không cần xù lông lên làm gì.
Ngày đẹp trời có khi hậu dễ chịu, Hạ Nhiên từ lớp học trở về nhà. Nhìn thấy mẹ cô bé là bà Trân Châu đang ở nhà, hôm nay đặc biệt bà ấy không có đi đánh bài. Trong nhà còn có một chú lớn tuổi, cô bé biết ông ấy là chú Lâm nhà hàng xóm cách nhà cô hai căn.
"A Nhiên về rồi hả con, ra ngoài ghế đá ngồi chờ. Khi nào ba về thì vào gọi mẹ trước biết không ."
Bà Trân Châu dặn dò, Hạ Nhiên nhanh chóng ra ghế đá ngồi chờ. Cô bé không hiểu vì sao mẹ lại bảo cô bé chờ, vì ba cô bé chưa bao giờ về lúc trời sáng, ông ấy đi uống rượu tới tối mới về.
Hạ Nhiên ngồi chờ đến chiều, lúc chú Lâm đi ra ông ấy vừa đi vừa cài thắt lưng, bộ dạng lén la lét lút trở về nhà. Sau đó là mẹ cô bé cũng nối bước theo sau, bà ấy mặc váy ngủ màu đỏ tươi bộ áo này hình như là mới mua cô bé chưa bao giờ thấy nó.
"A Nhiên vào tắm rửa đi."
"Dạ vâng ạ."
Hạ Nhiên ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa, tắm xong cô bé mặc bộ đồ hello kitty cũ kĩ của mình. Trong tủ quần áo của Hạ Nhiên chỉ có hai bộ quần áo, một bộ hình gấu Pood và một bộ hình Hello Kitty. Hai bộ quần áo này là do chị họ của cô bé không mặc vừa nữa nên cho lại Hạ Nhiên, cô bé mặc xen kẽ hơn một năm nay nên chúng vô cùng cũ kỹ.
Hạ Nhiên tắm rửa xong đi ra thì mẹ đưa cho cô bé một ổ bánh mì không, bà nói:"Con ăn đi, đi học có tốt không ? "
"Mẹ đã ăn chưa, chia một nửa ạ." Hạ Nhiên bẻ đôi ổ bánh mì, đưa cho mẹ một nửa.
Trân Châu nhận lấy nửa ổ bánh mì, mỉm cười xoa đầu Hạ Nhiên, bà lại hỏi:"A Nhiên năm nay con học chung lớp với Tiểu Lê đúng không ? "
"Bạn học Lâm Lê ạ ? "
"Ừ, khi nào có dịp con cùng trò chuyện với cậu bạn ấy một chút. Nói về mẹ, nói là mẹ của con rất tốt, hay mua đồ ăn ngon cho con đấy."
Trân Châu dặn dò, Hạ Nhiên gật đầu, nhưng trong tìm thức của đứa trẻ 8 tuổi cô bé dường như nhận ra thứ gì đó đang xảy ra trong nhà của mình.
Updated 32 Episodes
Comments