Ngã Rẽ Hôn Nhân
Thu mình ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt trong veo mang theo nỗi u buồn nhìn vào không trung vô tận, Đường Cảnh Nghi thu ánh mắt về thực tại, dè dặt nhìn vào dòng số quen thuộc trên màn hình điện thoại, cuối cùng cô quyết định gọi đến cho anh.
Sau ba hồi chuông vang lên, cuối cùng mới có một giọng nam trầm trầm xen lẫn chút bực nhọc khó chịu vang lên.
"Chuyện gì?"
Trái tim Đường Cảnh Nghi co rút lại, rõ biết là người ta chẳng yêu thương gì mình nhưng sự thờ ơ này làm cô vẫn cảm thấy nhói ở lòng ngực.
Cố đè nén cảm xúc vào bên trong, Đường Cảnh Nghi gượng cười.
"Tử Văn, chúng ta kết hôn cũng được ba ngày rồi, theo phong tục, hôm nay chúng ta phải trở về nhà của em để hoàn tất lễ lại mặt. Anh...."
Biết ý định cuộc gọi này của Đường Cảnh Nghi là nhắm đến mục đích gì, Tần Tử Văn mất kiên nhẫn vội cắt ngang lời cô.
"Đường Cảnh Nghi, em có hơi hiểu lầm ý tôi rồi thì phải. Tôi cưới em vì hôn ước đã định giữa hai bên gia đình, còn cái lễ lại mặt vớ vẩn gì đó tôi nghĩ không cần thiết"
"Sau này đừng làm phiền tôi vì những việc vô bổ như thế này nữa"
Nêu rõ quan điểm, Tần Tử Văn liền nghĩ ngay đến ý định dập máy để chặn đứng tâm tư của Đường Cảnh Nghi.
Nhưng mọi thứ dường như đã qua quen thuộc mà Đường Cảnh Nghi nói vội.
"Tử Văn, những việc khác em sẵn sàng nhượng bộ anh, nhưng riêng chuyện này liên quan đến mặt mũi của hai nhà, lần này anh buộc phải nghe theo em"
"Ba tiếng, em chỉ có thể cho anh ba tiếng để suy nghĩ. Sau ba tiếng một là anh về hai là em đến Tần thị tìm anh"
Dũng khí trong mình cuối cùng cũng sụp đổ, Đường Cảnh nghi không thể tiếp tục, cô ngay lập tức ngắt máy, cánh tay cũng mềm nhũng vô lực, chiếc điện thoại bị buông lơi mà rơi thõng xuống sàn nhà. Đường Cảnh Nghi nép thân mình hai tay bó gối, đôi vai gầy theo từng tiếng nất khẽ run lên.
Cô yêu anh, chấp nhận dùng cả cuộc đời mình để lấp đầy khoảng trống của người con gái kia để lại trong anh nhưng cuối cùng thì sao chứ? Anh lại bắt đầu sinh ra hận, hận vì cô chính là một kẻ cơ hội vô liêm sỉ, hận vì cô dùng hôn nhân mà làm rào cản chắn ngang đoạn tình cảm của anh và người con gái anh yêu.
Đến cuối cùng năm tháng anh và cô bên nhau thời thơ ấu vẫn không thể thắng nổi thứ gọi là tình yêu!
Ba tiếng trôi qua, Đường Cảnh Nghi vẫn không hề thấy dù là một động tỉnh nhỏ của Tần Tử Văn.
Anh không gọi lại cho cô, cũng chẳng về.
Lau khô nước mắt, Đường Cảnh Nghi chuẩn bị quần áo bắt xe đến thẳng Tần thị.
Đứng trước cửa Tần thị, Đường Cảnh Nghi hít thở một hơi lấy thật nhiều can đảm.
Dứt khoát cô tiến thẳng vào bên trong, đôi chân đứng trước cửa phòng của Tần Tử Văn có hơi run nhẹ, nhắm chặt mắt cố trấn an, Đường Cảnh Nghi dùng lực mở toang cánh cửa làm việc.
Trong lòng bỗng nhiên cảm giác lạnh lẽo tràn đến, đúng là nực cười, Đường Cảnh Nghi cô vất va vất vưởng ngồi ở nhà chờ đợi Tần Tử Văn anh suốt ba tiếng như một con ngốc, ấy vậy mà anh lại ở đây thản nhiên như chưa hề có chuyện gì diễn ra.
Đường Cảnh Nghi cười chua chát đi đến trước mặt Tần Tử Văn:"Tử Văn chẳng nhẽ lời của em đối với anh không có trọng lượng chút nào sao?"
Bấy giờ Tần Tử Văn mới dừng lại động tác đánh mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến rét run anh ngước lên nhìn cô lạnh giọng:"Là do em cố chấp, thì cũng đừng trách tôi vô tình"
Cánh tay xiết chặt vai túi xách, Đường Cảnh Nghi gắng nuốt cảm xúc yếu mềm sắp trào ra vào bên trong, nhìn anh cô cương nghị:"Tử Văn, dù muốn dù không hôm nay anh nhất định phải đi cùng em!"
"Đường Cảnh Nghi, em không là gì của tôi cả" Tần Tử Văn ngưng một lúc, anh lại lạnh lùng quét ánh mất lên người Đường Cảnh Nghi như đang đánh giá một điều gì đó mà nói:"Có chẳng cũng chỉ là một cô em gái mà thôi! Cho nên em không có quyền can thiệp vào cuộc sống hay quyết định của tôi"
Tâm tư chết sửng ngay tại chỗ, Đường Cảnh Nghi như một đứa câm mang trong lòng đầy uất ức nhưng chẳng thể nào giải bày.
Đường Cảnh nghi phải mất một thời gian kha khá để có thể trấn tỉnh lại bản thân. Sau khi cảm xúc đã được sắp xếp lại một cách gọn gàng Đường Cảnh Nghi mới tiếp lời.
"Tử Văn ngày cưới anh bỏ lại em ở lễ đường một lần, nhưng vì yêu anh em chấp nhận không tính toán. Lần thứ hai từ sau khi lễ cưới diễn ra anh không về nhà dù chỉ lấy một lần, em yêu anh em nhẫn nhịn. Nhưng lần thứ ba đến cả lễ lại mặt anh cũng có ý định bỏ em một mình...."
"Đời người không nên phạm phải một cái gì đó đến ba lần chứ Tử Văn?"
"Anh có thể không yêu em, nhưng mong anh cũng đừng tra tấn tình yêu của em!"
Đôi mắt nheo lại, Tần Tử Văn nhìn Đường Cảnh Nghi cô cười lạnh:"Đường Cảnh Nghi em nói sai rồi, người ta nói "đời người không nên phạm phải một điều gì đó qua ba lần mới đúng" không phải tôi đối với em chỉ mới hai lần thôi sao?" Tần Tử Văn nhún vai thờ ơ:"Hơn nữa cuộc hôn nhân này là do em cố chấp muốn lao đầu vào, em đứng đây trách cứ ai? Với lại tôi cũng cảm thấy bản thân mình cũng không làm điều gì sai cả!"
"Tử Văn anh nói như thế cũng được sao? Nếu vậu tại sao anh vẫn còn gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này? Anh định trả thù em?"
Tần Tử Văn cau mày, hừ lạnh:"Đường Cảnh Nghi não của em có vấn đề à? Là tôi tự nguyện gật đầu đồng ý hay là do em gây sức ép? Em nói chuyện có đầu óc một chút đi!"
Updated 120 Episodes
Comments
✿🅡🅔🅝✿
Cái này thì ủng hộ quan điểm của ổng, nhưng quả thật là có hơi tàn ác với nu9 :^}
2024-06-19
1
Nguyễn Nam Phương
09uriiut7
2023-09-27
0
Nguyễn Nam Phương
09999999888
2023-09-26
0