Thứ hai, 6h25 sáng.
Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cô thế mà giờ này cô vẫn đang nằm ở trên giường ngủ như một con heo.
Còn Hạ An ở một bên đã mặc xong áo dài, hai tay chống nạnh thở không ra hơi vì nãy giờ cô nàng đã kêu cô rất nhiều lần mà cô vẫ không thức.
Trường đã ra thông báo là hôm nay phải có mặt ở lớp trước 7h, từ đây chạy qua trường sẽ tốn khoảng 15 phút, kiếm lớp học thôi chắc cũng phải tốn từ 5-7 phút vì trường rất rộng. Vậy mà giờ này cô còn ngủ.
Cảm thấy mình cứ gọi cô hoài như vậy cũng không phải là cách thế là Hạ An đành dùng tuyệt chiêu của mình.
Cô nàng đi đến ngồi trên giường của Lâm Minh Nguyệt tồi dùng tay của mình ra sức mà rãi vào hai bên hông của cô, khiến cô đang ngủ cũng phải thức vì mắc cười.
Thấy cô trong có vẻ tĩnh ngủ thì Hạ An dừng lại rồi lên tiếng
" Cô nương thức rồi thì mau đi thay đồ rồi mình đi đến trường, không còn nhiều thời gian nữa đâu"
Mặc dù Lâm Minh Nguyệt đã thức và ngôi dậy như hai con mắt vẫn còn nhắm lại, miệng thì lẩm bẩm.
" Trời vẫn còn sớm mà, cho mình ngủ thêm tí đi"
" Sớm cái gì mà sớm, mặt trời đã lên tới ngọn sào rồi kia kìa"
" Hạ An à cậu đừng có nói quá như thế"
" Cô nương ơi là cô nương, cô hãy mở mắt ra mà nhìn đi, bây giờ là 6h30 sáng rồi đó"
" 6h30....6h30..sáng. Á chết rồi gần trể rồi"
Khi nhận thức được vấn đề thì cô ngay lập tức phi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, còn Hạ An thì ở ngoài chỉnh lại trang phục, đầu tóc của mình.
Chỉ sau 5 phút Lâm Minh Nguyệt hoàn thành xong tất cả và chạy ra ngoài chụp cái cặp của mình rồi kéo Hạ An chạy đi. Hai cô cùng nắm tay nhau chạy bán sống bán chết đến trường.
..........
Hiện giờ là 6h55, hai cô đang đứng trước cửa lớp, hai người vừa mới bước vào lớp thì mội người ai cũng đã ổn định chỗ ngồi và chỉ còn dư hai chổ duy nhất là của anh hai vô và một bạn nam nào đó.
Vì cậu đang đọc sách mà cuốn sách đó khá to nên đã che gần hết gương mặt của cậu, còn cô thì do đang gấp nên cũng không chú ý đến mặt của cậu lắm.
Lâm Minh Vũ vừa thấy cô thì liền đưa anh mắt như muốn kêu cô lại ngồi cùng mình.
Lúc sáng anh bạn thân của anh là Lục Dương Thiên Bảo có rủ anh ngồi chung nhưng anh đã từ chối vì muốn ngồi cùng em gái mình nên cuối cùng Thiên Bảo ngồi ở trên còn anh ngồi ở phía dưới.
Từ sáng giờ đã có rất nhiều bạn nữ lại xin ngồi gần hai anh nhưng đều bị hai người từ chối, nên các cô gái đang muốn xem hai người đang đợi ai vì mỗi lớp chỉ có số bàn ghế vừa đủ với số lượng học sinh của lớp đó thôi chứ không có dư.
Lâm Minh Nguyệt dường như không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhét Hạ An vào chổ ngồi kế bên Lâm Minh Vũ còn mình thì ngồi kế bên cậu con trai kia.
Cả lớp thấy hai cô được ngồi cạnh hai cậu thì bàn tán xôn xao và không biết hai người là ai mà có thể được ngồi kế hai nam thần.
Tuy mới vào cấp 3 thôi nhưng do hai cậu học ở 1 trường cấp hai nổi tiếng và có khoảng 85% học dinh từ trường cấp hai đó đổ qua đây nên đa số ai cũng biết các cậu.
Cậu nghe tiếng động ở gần bên mình nên bỏ quyển sách ra nhìn.
Khi cô quay lại thấy cậu thì hoảng hốt lên tiếng:
" Àh thì ra là cậu, cái đồ tự luyến"
" Bạn nói ai tự luyến đấy"
" Nói cái người đang ở trước mặt tui đấy"
" Hớ chứ không phải bạn đây là đang tìm cách nói chuyện, ngồi kế tui sau"
" Xí bà đây khinh, không phải tui đến trể, bị hêta chổ ngồi thì suốt cuộc đời này tôi cũng không muốn ngồi chung với cái đồ tự cho mình là đẹp trai, tự cho mình là tất cả như cậu đâu"
Thấy cậu và cô cãi nhau quá mặt dù Lâm Minh Vũ và Hạ An không biết gì nhưng hai cùng nhau ngăn cô và cậu cãi nhau lại.
Nhưng hai người có nói bao nhiêu có ngăn cản bao nhiêu thì thì con người đang cải nhau kia cũng không chịu dừng.
Đến lúc cậu và cô sắp đánh nhau thì cô giáo từ ngoài bước vào và thế là mội hành đồng đều dừng lại và đứng nghiêm chào cô cho đến khi cô giáo gật đầu cho phép thì cả lớp mới ngồi xuống.
" Chào các em cô tên Phạm Hồng Ly, từ nay cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em và đồng thời sẽ là giáo viên dạy toán cho các em"
Nghe cô giới thiệu thì cả lớp đồng thanh "Ồ" lên một cái.
Còn trong khi đó thì Lục Dương Thiên Bảo và Lâm Minh Nguyệt đang nhìn nhau với ánh mắt muốn giết đối phương nhưng rồi cuối cũng quay đầu lên không làm gì cả.
Ở phía dưới Lâm Minh Vũ nhìn Hạ An với con mắt như muốn nói:
Hai người ở trên kia quen nhau sau, mà hình như không chỉ quen nhau thôi mà còn không ưa nhau nữa.
Hạ An thấy ánh mắt đó thì chỉ nhún vai biểu hiện mình cũng giống như anh chả biết gì về chuyện này.
Sau đó mọi người điểm danh và nghe cô chủ nhiệm thông báo một số nội quy nhà trường và học phí.
Khi cả lớp nghe cô giáo nói cô và Hạ An là học sinh ở quê nhận được học bổng nên lên đây học nên sẽ được miễn mọi học phí thì đa số ai cũng nhìn hai cô bằng một con mắt khinh thường.
Lâm Minh Nguyệt cô thì cảm thấy chuyện này là bình thường như Hạ An thì khác, nếu ai tinh ý thì có thể phát hiện ra sâu trong mắt Hạ An có một cái đó rất buồn, rất tự ti với ánh mắt xung quanh của mọi người đang nhìn mình.
Còn Lâm Minh Vũ thấy các bạn học trong lớp nhìn em mình với cặp mắt đó thì nóng nãy muốn chửi người nhưng mai mắn là cô quay xuống nhìn anh với một cặp mắt như muốn nói mình không sau rồi lén nắm tay Hạ An như một lời an ủi rồi quay lên.
Updated 87 Episodes
Comments