CUỘC CHIẾN VƯƠNG QUYỀN
Vân Ngọc – Trà Ngân, hai cô bạn sống gần nhà, thân thiết với nhau như chị em ruột thịt. Suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường, cả hai luôn học cùng lớp với nhau. Giả như năm đó, trường học không xếp hai cô bạn vào cùng một lớp, một trong hai người lại trở về mè nheo với ba mẹ, nhất định chuyển lớp cho bằng được. Họ cùng có sở thích về văn chương, thích đọc truyện chữ lẫn truyện tranh, thích xem phim, rất nhiều sở thích tương đồng nên lúc đăng ký thi đại học, họ cũng có nguyện vọng chung ngành.
Bất ngờ, họ hàng của Vân Ngọc mách nước cho cô gái nhỏ về học bổng toàn phần của một trường đại học danh tiếng ở Hà Lan. Cô trở về nhà, cũng kể chuyện này cho Trà Ngân nghe, thuyết phục bạn thân cùng làm bộ hồ sơ ấn tượng để nộp đơn dự tuyển. Trớ trêu thay, ngay thời điểm chuẩn bị cho việc thi tuyển, bao gồm bài thi tự luận và một số bài thi đánh giá đầu vào, bà nội của Trà Ngân lại qua đời, đành phải bỏ dở một cơ hội đến trời Tây học cùng với Vân Ngọc.
Điều kiện kinh tế gia đình Trà Ngân cũng là khá giả, thừa khả năng nộp đơn vào học mà không cần đến học bổng. Chỉ là vì cô thương bà nội nhiều lắm, bao nhiêu năm ba mẹ bận rộn công việc làm ăn, đều một tay bà chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ. Thế nên cô muốn ở lại cùng gia đình để có mặt trong những ngày cúng thất, cúng 100 ngày và ngày giáp năm của bà và tạm thời chưa muốn xa nhà. Thêm phần nữa là đã muộn mất một năm, có bay qua đó cũng không thể chung lớp với Vân Ngọc như mong đợi, mà ở nhà cũng hơi neo người, cô đi rồi, ba mẹ cũng sẽ buồn biết bao nhiêu.
Vân Ngọc đi du học một năm, đêm nào cũng có thói quen chát chít với Trà Ngân. Biết bạn mình rất nhớ bà, không có mình bên cạnh sẽ mủi lòng, cô đơn, có khi sẽ yếu lòng với một người khác giới, mà Vân Ngọc đã quen với việc chỉ có hai đứa gắn bó keo sơn, thế nên cô nàng cũng sinh ra tính chiếm hữu. Lần nào cô cũng nhắc đi nhắc lại là Trà Ngân phải chờ cô về mới được yêu đương thoải mái. Bởi lúc nhỏ, họ đã có lời ước hẹn rất ngô nghê rằng lớn lên sẽ yêu cùng lúc, cưới cùng ngày.
Trà Ngân hiểu quá rõ tính cách chiếm hữu có phần trẻ con này của bạn nên vì sợ bạn thân cảm thấy buồn tủi như bị bỏ rơi, cô quyết định giấu đi chuyện mình đang yêu một anh nhân viên hiền lành, tốt tính, là cấp dưới trong công ty của ba mình đã ngót nghét gần năm trời. Cô quen anh khi nhiều lần đến công ty của ba chơi rồi sinh ra cảm mến. Đang buồn thương tiếc người bà quá cố, mà bạn mình lại đang ở xa, bỗng dưng có người an ủi, chia sẻ, Trà Ngân cảm thấy lòng mình có chút xao động. Người con trai ấy đủ chín chắn, đáng tin cậy nên dễ dàng đặt những dấu chân đầu tiên vào đường tim của Trà Ngân.
Ngày đó Vân Ngọc về nước, muốn dành cho bạn sự bất ngờ nên không thông báo trước. Cô nhìn bạn mình tay trong tay với người đàn ông mà mình chưa hề được nghe nhắc đến. Tim một chút đau, lòng một chút thất vọng, khi bạn mình chưa đủ lòng tin chia sẻ chuyện vui cùng mình. Có lẽ cô sẽ không quen nhưng cũng sẽ dần chấp nhận được bạn mình có một tình yêu tốt đẹp mà. Vân Ngọc thất thần bước đi, mắt nhòe cay nhớ về những kỷ niệm bạn bè đầy ắp niềm vui lẫn ngọt ngào, nhưng bây giờ lại có chuyện giấu diếm nhau.
Trà Ngân xoay đầu nhìn quán kem Tình Nhân, sửng sốt nhìn bóng dáng thân quen đang lê từng bước dài buồn bã, cô quên mất mười ngón tay hai người đang lồng vào nhau, giật ra chạy nhanh về phía bạn. Vân Ngọc vẻ mặt không cảm xúc, giọng có phần yếu ớt:
-Bà không đủ tin tưởng tôi nên có người yêu mà không nói. Tôi không đáng tin đến vậy sao. Thế còn hẹn ước năm xưa, cưới cùng ngày liệu có thể nào thành hiện thực?"
-Tôi không nói vì sợ bà buồn, giận tôi có tình yêu quên mất bạn bè. Tôi chỉ muốn chờ bà có người thương của mình rồi tôi mới kể chuyện của tôi thôi. Bà đừng buồn, đừng giận. Lời thề xưa sẽ được mà, tôi hứa, tôi thề đó!
Ầm... ầm ... ầm...
Màn đêm chợt bắn ra những tia sét sáng rực, âm thanh chói tai làm nhiều người hoảng hốt. Hai luồng sáng giao nhau tạo thành mắt xoáy nhỏ, dần mở rộng biên độ, vì mọi người nhanh chân tìm chỗ trú sét mà không phát hiện. Mắt xoáy ấy kéo hai cô gái tóc dài đang giằng co với nhau trước đó vào bên trong. Phút chốc trời quang, âm thanh gầm gào của bầu trời lùi vào yên tĩnh.
Vì một lời thề vào đúng khắc linh nghiệm, bánh xe định mệnh xoay chuyển, Thượng Giới đem hai cô gái vào một thời không khác, cho cả hai những thử thách để kiểm chứng lời thề gắn bó của mình. Còn ở thời không này, nơi có người con trai tốt tính vừa mới yêu chưa đầy một năm, giờ không còn lại vết tích gì của hai cô gái nữa. Mọi ký ức của tất cả mọi người về Trà Ngân - Vân Ngọc bị gột rửa sạch sẽ hoàn toàn.
*******
Trà Ngân tỉnh dậy ở một khu rừng âm u, chỉ nghe tiếng chim chóc và tiếng lá cây rào rào. Cô sợ hãi, cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tâm lý cảnh giác nhắc cô nên ngụy trang một chút. Thế là cô lấy bùn đất tô trát đầy mặt. Cô bước từng bước chậm rãi, nghe ngóng đề phòng thú dữ. Cô quan sát xung quanh tìm ít nấm, phân biệt nào là nấm độc, nào là nấm có thể ăn được. Cô lấy nấm cất vào túi áo, dự trữ lúc đói có thể ăn một chút mặc dù cô biết mình bị dị ứng nhẹ với nấm. Cô nghĩ, trường hợp khẩn cấp có thể dùng những nốt dị ứng nhẹ trên người khi ăn phải nấm để dọa mấy tên biến thái, háo sắc cũng ổn.
Tiếng bước chân rầm rập, tiếng xe đẩy hàng nặng nề vọng lại mỗi lúc một gần. Lòng Trà Ngân nhen nhóm hy vọng, đêm nay không phải ngủ lạnh ở trong rừng. Cô đang cải trang xấu xí, tạm gọi là an toàn nên nhanh chóng chạy về phía âm thanh đoàn người đến gần. Bất ngờ là, bọn họ... bọn họ đều mặc quần áo cổ trang như trong phim kiếm hiệp cô từng xem qua rất nhiều trên ti vi. Cô xởi lởi bắt chuyện:
-Các anh đang đóng phim gì vậy? Phục trang đẹp mắt lắm. Tôi vô tình đi lạc không biết đường về, các anh cho tôi làm phụ tá ít ngày không cần lương, cho tôi cái ăn chỗ ngủ, vài hôm nữa tôi tìm cách liên lạc với gia đình rồi sẽ đi ngay được không?
-Ngươi là ai, nói nhảm gì đó. Chúng ta phải lên kinh thành cống nạp cho kịp. Khôn hồn thì biến, kẻo chết dưới lưỡi đao vô tình của bọn ta thì đừng có mà xuống Diêm vương than trời trách đất- tên mặc trang phục lính canh chĩa thanh đao về phía cô, mặt bặm trợn, âm thanh phát ra lạnh lẽo khô khốc.
-Cống nạp? Chuyện này là sao, nơi này là đâu?
Lòng Trà Ngân bủa vây rất nhiều câu hỏi cùng sự hoảng loạn. Những người trước mắt gương mặt đều như rô bốt không cảm xúc. Họ đi bộ, dắt ngựa đi qua đoạn rừng nhỏ hẹp. Trung tâm đoàn lính là một cỗ xe ngựa xa hoa, phía sau là những xe hàng rất chắc chắn, nhìn qua là biết có rất nhiều hàng hóa bên trong. Trà Ngân đè nén sợ hãi, cố gắng tìm hiểu về hoàn cảnh hiện tại. Cô nhẹ giọng nịnh nọt một tên lính có nét mặt phúc hậu, trông có vẻ dễ nhờ cậy khác.
-Tôi mới vừa bị cướp mất hành lý, giờ khó khăn vô cùng. Các người có thể mở lòng từ bi giúp tôi đi một đoạn được không. Qua khỏi đoạn nguy hiểm tôi nhất định không làm phiền mọi người thêm nữa.
Anh lính im lặng, nhìn phía chỉ huy một chút, thấy an toàn mới len lén nói với Trà Ngân:
-Ta cho ngươi theo cũng được, ngươi bí mật theo đoàn của chúng ta đi, tới đêm ta mang cho ngươi một bộ y phục giống bọn ta, ngươi cải trang rồi đi cùng bọn ta tới kinh thành. Giúp ngươi vậy thôi đó, chứ ta không có tiền bạc gì cho ngươi được nữa!!
Trà Ngân cảm ơn rối rít, làm theo kế hoạch ban đầu, thuận lợi trở thành một trong những lính canh vận chuyển cống phẩm. Trong lúc trò chuyện với người lính tốt bụng, cô giả vờ đau đầu do bị bọn cướp hành hung, quên mất bây giờ là năm nào, thời đại do ai nắm quyền. Hóa ra, cô đã xuyên không về một vương triều cổ đại không có trong lịch sử.
Phụ lục: ĐÔI DÒNG GIẢI THÍCH VỀ TRUYỆN
Bối cảnh sau khi xuyên thời gian và không gian là ở thời cổ đại nên dùng nhân xưng "nàng" đối với các nhân vật nữ ở thời đại đó là thích hợp nhất. Còn Trà Ngân và Vân Ngọc dẫu sao vẫn là hai người của thế giới hiện đại, dùng nhân xưng "cô" sẽ hợp lý hơn, cũng là để phân biệt đó là mạch suy nghĩ, cảm xúc và hành động của hai cô gái này. Các tình tiết bên trong đều là hư cấu để mọi người thỏa sức bay bổng trong thế giới tưởng tượng với một thế loại xuyên không mới mẻ và thú vị này. Hy vọng, mọi người sẽ cảm thấy hào hứng hơn nữa khi dõi theo hành trình của Trà Ngân - Vân Ngọc về sau.
****************
Đi hết mấy ngày đường, đoàn người vận chuyển cống phẩm cũng đến kinh thành. Vậy mà lúc này trời bỗng nhiên đổ một cơn mưa rất to, sấm chớp ầm ầm liên hồi. Nước mưa như trút khiến mọi người một phen chật vật, ướt như chuột lột. Trà Ngân cũng không ngoại lệ. Cô dùng ngón tay búp măng thon nhỏ đáng yêu lau đi những vệt nước, lại quên mất trước đó tự mình đã hóa trang che giấu diện mạo chân thật của mình. Khi gương mặt cô gái nhỏ được lau sạch sẽ cũng là lúc vẻ đẹp trẻ trung tươi mới hiện ra. Chỉ là vì bầu trời đêm tối tăm, tất cả những nam nhân trong đoàn còn đang bận rộn nhanh chóng mang số cống phẩm về vương phủ, chuẩn bị ổn thỏa sẽ đưa vào hoàng cung dâng lên cho hoàng đế, thế nên họ cũng chẳng phát hiện ra nhan sắc tinh khôi này của cô gái nhỏ.
Đoàn người băng băng trong màn mưa cũng đã về tới vương phủ. Tòa kiến trúc hiện lên thật xa hoa tráng lệ, là sự hòa quyện giữa các nguyên liệu đá xanh, gỗ sa mộc và ngói đất nung lợp theo lối âm dương. Hai tên thị vệ canh cửa nhác trông thấy cỗ xe ngựa mang ký hiệu đặc trưng của vương gia từ xa, đã vội vàng mở sẵn cửa nghênh đón. Khi xe ngựa dừng hẳn, một nam nhân tuấn tú bất phàm, khí chất sang quý bước xuống, tao nhã đi bên cạnh tên nô tài cầm chiếc ô che nước mưa cho hắn, đi vào trong. Hắn là chủ nhân của nơi này, vương gia của hoàng triều Đại Nam.
Vương phủ rộng lớn, đôi chân nam nhân sải bước một lúc mới vào được sảnh đường. Hắn ung dung bước đến trường kỷ, nghỉ chân sau một chặng đường xa vận chuyển cống phẩm. Tòa phủ đệ này là do tiên đế, tức hoàng huynh của hắn, ban thưởng làm nơi ở dành cho lúc hắn từ đất phong tạm trở lại kinh thành. Nói tới bày trí bên trong, các chi tiết hoa văn được chạm khắc vô cùng tinh xảo mang các biểu tượng thể hiện sự phồn vinh, thịnh vượng.
Trên trường kỷ dài đối diện cửa ra vào là chiếc bàn trà nhỏ cũng làm bằng gỗ quý đặt ngay vị trí chính giữa, chia trường kỷ thành hai phần riêng biệt dành cho khi đón tiếp thượng khách sẽ cùng ngồi ở vị trí phía trên này. Trên bức tường sát trường kỷ treo một bức tranh sơn thủy lớn có đề mấy câu thơ bằng nét bút cuồng dã, phía dưới là ấn triện nho nhỏ đỏ chót, nếu nhìn kỹ thì đây là tên của nam nhân tuấn tú hiện tại là chủ nhân của nơi này. Ở hai bên trái và phải của sảnh nhà đặt hai hàng ghế đơn bằng gỗ cũng chạm khắc khá tinh xảo, nhưng nhìn ra chất liệu gỗ không bằng trường kỷ, phân biệt rõ ràng địa vị và cấp bậc của người ngồi.
Từng rương cống phẩm lần lượt được mang vào đặt ở giữa nhà để kiểm kê kỹ càng một lần nữa. Người nào người nấy nhanh tay lo phận sự, chỉ có Trà Ngân là phân tâm trước cảnh tượng vô cùng lạ lẫm, từng được tái hiện trong những bộ phim cổ trang Trung Quốc nhưng cô không bao giờ ngờ được mình có thể tận mắt chứng kiến những điều này. Từng vật trang trí dù là nhỏ nhất cũng khiến cô vô cùng yêu thích. Cô cứ thế ngắm không rời mắt lại không ngờ đụng phải một khuôn ngực rắn chắc như đá đang đi ra để cùng mọi người khiêng tiếp chiếc rương khác. Một cú va chạm này khiến cô gái nhỏ choáng váng, đầu như muốn nổi đom đóm, chiếc mũ trên đầu bao bọc mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô cũng bị rơi xuống, hoàn toàn để lộ ra nhan sắc mỹ miều với làn da trắng mịn như ngọc.
Trong lúc Trà Ngân vẫn còn ôm đầu khẽ than thì tất cả mọi người trong sảnh nhà đều ngạc nhiên trầm trồ tán thưởng. Lúc cô định thần trở lại, thấy mọi người nhìn mình bằng cặp mắt khác lạ mới phát hiện sự sơ suất của mình. Cô quay sang len lén nhìn nam nhân cao quý ngồi trên trường kỷ, thấy đôi mắt sáng như diều hâu của hắn bắn về phía mình, như tìm tòi, như hoài nghi. Nhớ ra trong các phim cổ trang tình tiết giống như thế này, người ta sẽ nghĩ ngay kẻ lạ mặt có mưu đồ bất chính và lập tức mang ra tra tấn tàn khốc để thu thập thông tin, hoặc bị giết nếu không khai thác được tin tức nào. Nghĩ như vậy, chân cô gái nhỏ mềm nhũn ra nhưng vẫn phải cố gắng trấn định, quỳ xuống cầu xin vị nam tử kia bỏ qua cho:
- Xin quý nhân tha cho tôi... à, tha cho tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ chỉ là bí bách mới cải trang nương nhờ đoạn đường đến kinh thành, hoàn toàn không có ý xấu gì đâu.
- Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, giết đi thì thật đáng tiếc. Chỉ cần ngươi nói thật, bổn vương sẽ xem xét bỏ qua cho ngươi
- Dạ, quý nhân... à không, vương gia!
- Vậy ngươi là người từ đâu đến. Sao lại chỉ có một mình lưu lạc bên ngoài. Người thân đâu cả rồi?
- Bẩm, quê của tiểu nữ ở thành phố Hồ Chí Minh. Vì không may gặp nạn, bị lạc mất người thân. Trong lúc thân cô thế cô, nghe mọi người đi về hướng kinh thành mới nghĩ cách đi cùng để thuận lợi đến đó tìm kế sinh nhai qua ngày ạ.
- Thành phố Hồ Chí Minh là nơi nào, sao ta chưa từng nghe qua.
- Dạ, chắc vì nơi đó ở rất xa nơi này nên ngài chưa nghe thôi ạ.
Nam nhân vẫn còn đang nghiền ngẫm về cái địa phương xa lạ mà nữ tử kia nhắc tới, lại đánh ánh mắt sang nam tử trung niên gần đó chờ nghe xem có biết chút ít thông tin nào không. Nam tử trung niên này chính là quân sư theo bên cạnh vương gia, để đưa ra những mưu lược giúp chủ tử từng bước thăng tiến trên con đường quyền cao chức trọng. Vị quân sư đón cái nhìn hàm ý muốn xác thực của vương gia thì nghĩ kỹ càng một lượt rồi cũng lắc đầu. Vương gia mới quay sang tiếp tục nói với cô gái nhỏ:
- Thôi được rồi. Thấy ngươi hoàn cảnh đáng thương, nhìn cũng không có vẻ gì là xảo trá. Ta tạm không truy cứu, cũng sẽ sắp xếp cho ngươi tiến cung, có việc ổn định cơm ăn áo mặc đầy đủ. Nếu có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, bay lên cành cao thì không được quên ơn của ta đâu đấy. Có đồng ý không?
Trà Ngân nghe nói đến hoàng cung thì đã nảy sinh ra cảm giác chán ghét, muốn nói thôi nhưng khi ngước mặt lên, trông thấy tia sáng cương quyết, không cho phép chối từ của nam nhân trước mặt, lời chuẩn bị phát ra liền nuốt gọn lại vào bụng, thầm mắng: "Ai thèm bay lên cành cao. Ở trong cung này giống như một chiếc lồng son sơn thiếp vàng, trói buộc tự do của người ta. Còn nữa, hoàng thượng ngoài danh xưng oai phong ra thì có khác gì con heo đi gieo giống khắp nơi không? Thứ già không nên nết, tối ngày mơ tưởng gặm cỏ non, hôm nay ngủ với người này, mai lại ngủ với người khác, còn không biết có bị bệnh về đường tình dục không nữa kìa!". Trước mắt tình thế cấp bách chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, cứ giữ lại mạng trước đã. Có câu "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trên đời mọi chuyện đều tự có an bài" mà.
Nam nhân thấy nữ tử kia còn đang do dự, đoán rằng nàng ta không đồng ý, hắn gằn giọng hỏi lại:
- Ngươi không đồng ý?
- Dạ bẩm nào có. Mọi chuyện xin theo sự sắp xếp của ngài
Trà Ngân cố nặn ra nụ cười lấy lòng. Nam nhân thấy vậy hết sức vừa ý, liên tục nói hai lần: "Tốt lắm! Tốt lắm!" rồi liếc mắt về phía vị quân sư. Phận cấp dưới bao nhiêu năm, không nắm được mười phần cũng nắm được tám phần ý, đương nhiên hiểu vương gia muốn làm gì
Quân sư vỗ tay bôm bốp hai cái, liền có tên sai vặt hơi khom lưng chạy vào đợi lệnh, liền dặn dò:
- Gọi Vũ ma ma đến đây!
- Dạ.
Rất nhanh sau đó đã có một phụ nhân bước vội vào sảnh nhà cho kịp bậc bề trên sai bảo. Bà ta quỳ xuống hành lễ đúng chuẩn rồi đứng dậy khom lưng rất quy củ chờ phân phó việc cho mình. Nam tử ngồi trên cao tư thế tao nhã giờ đây có thêm chút biếng lười pha lẫn, nhàn nhạt giọng sai khiến
- Nàng ta là người ở nơi khác đến, hoàn toàn không biết phép tắc ở đây gì cả. Bổn vương cho bà một đêm phải chỉnh đốn lại vẻ ngoài, dáng đi, lễ nghi cho nàng phù hợp với hoàng cung. Ngày mai bổn vương sẽ đưa nàng ta nhập cung.
- Vâng, tuân lệnh vương gia
Sau đó, Vũ ma ma xoay gương mặt lạnh tanh nhìn Trà Ngân nói: "Cô nương, mời đi theo ta!". Trà Ngân cũng đứng lên gập người cúi chào, xin phép lui ra. Nam nhân ngồi phía trên phất phất tay, qua loa đáp lại, nhưng từ trong đáy mắt lại ngập tràn thâm ý khó hiểu.
Nhìn sơ lược bộ dáng nhếch nhác của nữ tử, Vũ ma ma sai người đưa Trà Ngân đi tắm trước. Có hai tiểu nha hoàn tuổi tầm 14 hay 15 gì đó, tự tay mở trang phục trên người cô xuống. Dù cô xấu hổ, có từ chối thế nào thì họ cũng vẫn kiên trì hoàn thành phận sự được giao. Áo quần mở xuống dùm đã đành, chờ khi Trà Ngân bước vào bồn tắm có rắc vài cánh hoa, bọn họ lại đứng ở hai bên kỳ cọ lưng, tay cho cô. Cảm giác người khác đụng chạm ở khắp người kiểu này khiến cô gái nhỏ thực sự ngại ngùng, cũng có chút khó chịu nữa mới cứng rắn từ chối, muốn tự mình tắm rửa là được rồi. Nhưng Vũ ma ma lại lập tức đánh gãy ý định của cô bằng một lời đe dọa, giọng bình thường như nói về thời tiết mà nội dung thì rất tàn độc:
- Vậy được, hai người các người không làm được việc đơn giản này, đôi tay cũng chẳng cần giữ lại làm gì nữa.
- Không, không, đừng như thế mà Vũ ma ma!
Thế là bất chấp Trà Ngân có chống đối hay không, hai nha hoàn vẫn nhanh tay tắm tiếp cho cô. Còn cô lúc này làm gì còn giữ ý chối từ nữa, người ta có tội lỗi gì đâu, sao có thể vì mình mà gặp họa. Thôi thôi, cố chịu đựng một lúc sẽ qua.
Updated 155 Episodes
Comments
Cuc Kim
Vào truyện lúc nào cũng vậy thôi! Bao rắc rối với cô ấy đã không vui rồi!
2022-07-14
0