Tại một gian phòng nhỏ khắp nơi đều là các dải lụa hỉ đỏ thẫm, một nam tử mặc hỉ phục đỏ khuôn mặt y được tô điểm nhẹ nhìn trông thật xinh đẹp. Vốn hôm nay là ngày vui của y nhưng đôi mắt y đầy sự lạnh nhạt và đau khổ, khuôn mặt y không có lấy một sự vui vẻ nào. Đối diện với y đang ngồi nơi kia chính là phụ mẫu người đã thân sinh ra y, nhưng lại đối với y không bằng người hầu trong nhà. Họ ngồi đó vừa thưởng thức trà mà người hầu mang lên vừa giả bộ buồn thương khóc lóc, cứ như kiểu họ rất lo lắng cho y không bằng ý.
" Ôi nhi tử của ta, con nhất định phải sống tốt nghe con. Con nhớ ăn uống đầy đủ đấy, nếu có uất ức gì về nói với ta ta sẽ giúp con đòi công đạo. "
" Ừ có tủi thân uất ức gì về nói về ta, ta cùng mẫu thân con sẽ giúp con lấy lại công bằng. Gia đình sẽ luôn là hậu thuẫn vững chắc cho con. "
Nhìn một màn giả tạo trước mắt nam nhân không khỏi cười lạnh trong lòng.
‘Bọn họ thật sự xem mình là tên con trai quý hoá của họ à?!’, ' Người kia là hoàng thượng đấy, nếu thật đến lúc ấy họ giữ mạng họ hơn, hay đứa con không được tôn trọng này còn chưa biết nữa.'
Nghĩ thì như vậy, nhưng y vẫn nhẹ giọng nói như không có ghét bỏ hay kinh bỉ bọn họ. Diễn thôi mà y cũng làm được.
" Dạ. Con nghe phụ mẫu. Con đi rồi sẽ còn về thăm người. Con không còn ở nhà thường xuyên nữa phụ mẫu nhớ giữ gìn sức khoẻ, bảo trọng thân thể. "
" Ừ. Ta biết rồi. Nay là ngày vui của con con nhớ phải hạnh phúc đấy. "
" Dạ. Con cảm ơn lời chúc phúc của hai người. "
Người hầu ở bên ngoài bước vào nói
" Hoàng thượng đã đến, mời thiếu gia theo ta ra ngoài. "
Y chùm khăn voan đỏ lên sau đó được người hầu đưa ra chỗ vị hoàng thượng nào đó. Các vị vua của các triều đại đi trước đều là cưới nữ nhân, nhưng riêng vị hoàng thượng này lại cứ cố chấp muốn đem một nam nhân về làm phi tử. Triều thần thì phản đối, vậy mà lại nói rằng bản thân cùng đệ đệ bị thương không thể có con. Lấy nam nhân để mở ra một chế độ mới tôn trọng tình yêu đồng tính, đoạn tụ. Tất cả mọi người cùng thi hành. Hoàng thất không có con nối dõi vậy thì sẽ chọn thái tử ở các bên nhánh của hoàng gia. Còn hiện tại, nhìn vào vị hoàng đế trẻ tuổi trước mặt, Bạch Thanh Tuyền chỉ cảm thấy nhàm chán.
Vốn những điều này đâu phải của y và dành cho y đâu. Tính cả bàn tay to lớn trước mặt này nữa, nó vốn không dành cho y, mà dành cho người anh song sinh của y. Đặt bàn tay nhỏ nhắn như nữ nhân của mình lên bàn tay to lớn, đầy vết trai sần do luyện kiếm tạo thành của người kia. Xúc cảm nhẹ nhàng lần đầu tiếp xúc với người khác khiến y có giật mình nhẹ. Nam nhân cảm nhận thấy phản ứng của y nở nụ cười hiếm hoi. Khiến mọi người xung quanh kinh hãi. Đưa y liên kiệu rồi người ấy đi lên cưỡi ngựa. Suốt dọc đường đi người dân thì thào bàn tán.
Trên kiệu y chán nản tháo khăn voan, lấy trong người ra một con vật nhỏ vuốt ve nhẹ nó. Mỗi lần y buồn, đều lấy vật nhỏ này ra vuốt ve sẽ khiến y cảm thấy tốt hơn một chút. Vật nhỏ cũng cảm nhận thấy y không vui, liền rụi rụi đầu vào lòng bàn tay y khiến y cười. Tất cả mọi người không ai cần y, y cũng không cần họ. Y chỉ cần vật nhỏ này thôi là được rồi. Khi chiếc kiệu dừng lại y liền cho vật nhỏ vào lại người mình và đội lại khăn lên. Sau đó có người vén rèm ra đỡ y đi xuống. Y được đưa đến một gian phòng và cùng hoàng đế bái đường thành thân. Xong việc y được đưa đến một gian phòng khác, họ để y ngồi trên giường rồi đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Ngồi một lúc liền có một người đẩy cửa đi vào bước đi nhẹ nhàng đến ngồi cạnh y. Ngay sau ấy khăn chùm đầu của y liền được tháo ra. Khi khăn chùm đầu rơi xuống y nhìn thấy đôi mắt người kia đã thay đổi. Một khắc trước đó là hạnh phúc chờ mong, ngay sau đó liền lộ ra vẻ chán ghét. Và không kịp để y phản ứng y đã bị người đó đẩy ngã xuống khỏi giường.
" Bạch đại nhân đây là chống đối lệnh vua, đem con thứ thế thân cho con cả à? Thật là muốn chết đến vậy sao? "
Câu nói của người đó khiến y kinh ngạc. Y với Bạch Thanh Vân là sinh đôi, rất ít người có thể phân biệt được hai người bọn y. Vậy mà nam nhân này vừa nhìn liền có thể nhận ra là hai người khác nhau. Người này chắc phải yêu tên caca của y nhiều đến mức nào, mới có thể phân biệt được hai người. Giờ nghĩ lại y cảm thấy gia đình y thật ngu ngốc, caca y cũng ngu ngốc không kém. Họ muốn quyền thế người này liền có thể cho họ quyền thế, muốn của ngon vật lạ ăn sung mặc sướng người này đều có thể cho họ. Ấy vậy mà lại muốn kháng chỉ tìm chỗ chết.
" Nếu hoàng thượng đã biết được thần tử không phải người ngài yêu mến, vậy xin hoàng thượng cho ta giấy hoà li và đi tìm caca ta trong phủ hoặc ngày mai lên thượng triều ngài sẽ thấy. Đến lúc đó ngài muốn gì chả được."
" Ngươi nói hoà li sao? "
" Vâng. "
Y im lặng nhìn thẳng hoàng thượng trả lời. Giờ chỉ có hoà li, y mới có thể tự do ngao du chứ không phải ở trốn thâm cung lạnh lẽo này. Hoàng đế cười lạnh nhìn y.
" Hoà li với ngươi ngay ngày tân hôn ư? Nếu như truyền ra ngoài mặt mũi của hoàng đế ta để đâu?. Ngươi muốn ta mất mặt trước bao nhiêu người à? Ngươi tự chịu đi ta sẽ không bao giờ hoà li với ngươi. Nếu ngươi đã thay huynh trưởng mình cưới ta, vậy ngươi nên chịu hậu quả chứ nhỉ? "
" Hoàng thượng đây là nói hậu quả gì? Nếu không phải ngài ban chiếu chỉ muốn cưới ca của ta. Người được cả nhà ta yêu thương bảo vệ như báu vật thì ngài nghĩ ta phải gả thay vào hoàng cung lạnh lẽo này chắc? "
Bạch Thanh Tuyền nhìn người nam nhân kia không sợ chết mà cười lạnh nói.
" Ngài không bao giờ hoà li với ta. Ngài sợ mất mặt ư? Thế mặt mũi của ngài còn quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con dân hay sao? "
Y nghe hắn nói thế không kìm được mà chất vấn. Hắn đen mặt tức giận, chỉ là con thứ mà cũng dám chất vấn hắn.
" Người đâu. "
Hắn gọi người vào khiến y khó hiểu. Lỡ chất vấn hắn chút hắn liền đem người vào à. Đây là muốn đem y nhốt địa lao ngay đêm tân hôn ư hay muốn chém y ngay ngày thành hôn đây? Từ ngoài cửa hai thị vệ bước vào, nhìn một màn trước mặt đầy khó hiểu.
" Dạ. Hoàng thượng có gì dặn dò ạ? "
" Đem tên này xuống đánh 20 roi và tống vào biệt viện cách xa chỗ ta, không cho bất kì một kẻ nào hầu hạ hắn hết. Ta không muốn nhìn thấy hắn. Để hắn ở đó đừng cho chết đói là được. "
Thị vệ nghe vậy cảm thấy kinh ngạc. Hoàng thượng đây là có ý gì vậy. Cố chấp muốn cưới người về cho bằng được, vậy mà ngay đêm tân hôn đã đem người ta ra đánh là sao? Không những vậy, còn không muốn nhìn thấy người ta nữa là ý gì đây? Nhưng phận nô tài họ đâu dám quản nhiều. Ý hoàng thượng đã quyết ai mà dám cản kia chứ. Từng câu từng chữ của hắn cho y thấy số phận sau này của y sẽ còn đáng sợ hơn địa ngục nhiều. Chỗ phụ mẫu nơi mà y từng coi là nhà và cái nơi ở mới này chẳng có gì khác nhau cả, đều là ngục tù u tối.
Y bị người ta lôi ra ngoài đánh ngay trong đêm. Tiếng roi vang vọng trong đêm tối, âm thanh ấy vang lên khiến cho người ta không khởi sởn gai ốc. Những đòn roi quất lên thân thể mỏng manh của y từng nhát đau điếng người, nhưng y nào còn cảm thấy đau đớn nữa. Trái tim y sớm đã nguội lạnh rồi, cuộc sống này đã bao giờ cho y biết ấm áp là thế nào đâu. Chiếc hỉ phục đỏ thẫm bị chiếc roi tàn bạo quật lên bị rách tơi tả trông thấy. Vết máu chảy ra làm chiếc áo đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Con vật nhỏ của y ở một bên thu hết cảnh tượng này vào mắt, đôi mắt to tròn hiện nên vẻ đau đớn, sợ sệt. Chủ nhân của nó đang bị người ta đánh nhưng nó lại bất lực không thể làm gì được cả. Nó chỉ là một con vật bé tí nào có thể giúp chủ nhân nó được. Nó hận bản thân khi không thể nào giúp được y. Ai nói con vật không có linh tính. Con vật cũng có tình cảm cảm xúc như con người mà thôi. Chẳng qua là con người là loài vật có trí khôn hơn.
Y bị người ta đem đánh xong lại được lôi đến một biệt viện xa xôi tồi tàn lại cũ kĩ, phủ đầy mạng nhện. Một thị vệ cảm thấy thương xót cho y, lấy trong người ra một lọ thuốc mỡ đưa y.
" Không biết ngài đã làm gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy, nhưng thân thể và sức khỏe là quan trọng nhất. Ta đưa ngài lọ thuốc này, ngài xoa lên vết thương cho mau lành đỡ đau nhé. "
Thị vệ ấm áp đưa y lọ thuốc khiến y kinh ngạc rồi lại im lặng cúi đầu sau đó mới nhẹ giọng cảm ơn thị vệ. Thị vệ thấy vậy cũng bảo không có gì rồi kéo nhau đi.
Sau khi thị vệ đi vật nhỏ mới xuất hiện rụi rụi vào người y như an ủi. Nó phát hiện mỗi khi bản thân làm vậy chủ nhân sẽ có thể bớt đau buồn hơn chút. Y phì cười với vật nhỏ của mình. Ôm vật nhỏ lên y ngã xuống bãi cỏ trong vườn rồi nhắm mắt ngủ. Y mệt rồi muốn nghỉ ngơi chút, có gì mai rồi tính tiếp. Vật nhỏ thấy y nhắm mắt nó cũng liền nhắm mắt theo. Bầu trời nay không có sao chỉ có mặt trăng mờ nhạt cố soi sáng nhân gian. Không gian xung quanh y trở lên yên tĩnh.
Hoàng đế kia thật ác độc, không nói lí lẽ, chẳng tốt tính chút nào. Mà đối với một số người không nói lí lẽ thì vẫn là không giải thích nhiều làm gì, nói một lần thôi tin hay không thì tùy. Dù sao y cũng là bị ép, ai muốn thành thân với hắn thì đi mà làm. Y chẳng cần cao sang quyền quý y chỉ muốn một đời tự do.
Mà chẳng ai ngờ được tên caca của y lại được hoàng đế để ý. Họ gặp nhau lúc nào, mà tên hoàng đế ấy lại có thể yêu caca y nhiều đến mức, có thể phân biệt được đâu là người mình cần và đâu là người mình không cần nhỉ. Nghĩ vu vơ một lúc y chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, có lẽ hôm nay y đã quá mệt mỏi rồi. Trong mơ y lại gặp được tiểu ca ca ngoan xa cách bao năm của mình. Tiểu ca ca ấy thật tốt bụng biết bao không giống như người nào đó độc ác, tàn nhẫn.
Updated 94 Episodes
Comments