" Vâng phu nhân ".- Trương quản gia làm vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng đi làm theo lời cô.
Tầm chiều tối Hương Mộc Lan trên tay cầm một hộp quà ngồi trên xe lăn được Giai Kỳ đưa xuống lầu.
Mộc Lan sai người hầu đưa cô xuống phòng khách, căn phòng vẫn lung linh, rực rỡ như khi chiều. Nhưng trái lại sự rộn ràng, bận biệu đã không còn. Căn phòng vô cùng an tĩnh chỉ còn lại vài người hầu và quản gia chưa về.
Cô khó hiểu sai người gọi Trương quản gia đến :
" Phu nhân.. có chuyện gì sao ?".- Ông cung kính hỏi cô ánh mắt quét đến hộp và trên tay Mộc Lan.
" Anh ấy..và cô Bạch Linh đâu ?".- Cô hỏi.
Trương quản gia khựa lại, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi trả lời :
" Thưa.. phu nhân.. cậu chủ và.. cô Bạch Linh kia.. đã ra ngoài rồi ạ !".
Việc của gia chủ đương nhiên không thể cái gì cũng nói ra, Trương quản gia đã sớm hiểu rõ được định lý này, không nên rước họa vào thân.
Thấy cô không hỏi gì nữa, ông cũng đồng cảm tội nghiệp cho cô. Nhưng không thể làm gì đành đi ra chỗ khác.
Bây giờ trong căn phòng chỉ còn lại Mộc Lan và người hầu Giai Kỳ bên cạnh.
Cảm giác lúc này ..là sao ?
Nên đau buồn ? Hay thất vọng vì anh ta không cho mình đi ?
Tại sao, mình mới là vợ anh ất kia mà? Sao lại cứ có cảm giác.. chính mình mới là người che. vào cuộc sống của họ ?
Là cô sai sao ?
Giai Kỳ nhìn thấy cô bần thần như thế, phần nào cũng hiểu được cảm giác ấy liền an ủi cô:
" Tiểu thư Lan, hay là tôi đưa cô ra ngoài ngắm trăng cho khuây khỏa được không? Tôi thấy thời tiết tối nay khá mát mẻ ".
Hương Mộc Lan chẳng nghe được gì cả, cứ thẫn thờ chìm trong cái ý nghĩ kia. Gật đầu lấy lệ.
Giai Kỳ theo ý đó, từ từ đưa cô ra bên ngoài.
Ánh trăng chiếu rọi trên thân hình cỏ, ánh mắt cô mới từ từ đưa lên nhìn cảnh vật xung quanh.
" Tiểu thư, cô.. thoải mái hơn chứ ?".- Giai Kỳ cuối đầu nói nhẹ vào bên tai cô.
Mộc Lan cố gắng thả bớt căng thẳng lòng mình ra đôi chút, nhìn ngôi sao sáng cùng ánh trăng đang chiếu rọi trên bầu trời. Những cơn gió mát bay nhẹ qua không trung.
Cô tham lam hít nhẹ một ít không khí vào người.
Tâm tình cô lúc này dịu đi đôi chút, từng cơn gió nhẹ bay đến ní xuyên qua cả lớp da của cô.
Thật thoải mái !
Gương mặt xinh đẹp của cô cuối cùng cũng tươi lên đôi chút, cười dịu nhìn Giai Kỳ:
" Cảm ơn cô, tôi.. đã thoải mái hơn rồi !".
Giai Kỳ đáp lại Mộc Lan bằng một nụ cười . Rồi hai người đứng đó cho đến khi ...
" Rừm rừm...".
Cô cũng nghe thấy có tiếng động rất lớn.
Hửm? Đây là.. là tiếng xe của Khải, anh ấy về rồi !!
Cô quay mặt lên nhìn cô người hầu.
Giai Kỳ hiểu ý ngay, đẩy xe cô đến chỗ có tiếng động.
Trước mắt cô là cảnh, anh dịu dàng dìu ả xuống xe.
Đương xuống xe, Bạch Linh phát giác được có ánh mắt đang nhìn, ả lay hoay một chút đã thấy cô ngồi ở sát bên bụi cỏ gần đó.
Ha..
Ả nở ra một nụ cười nham hiểm. Trong lúc anh đang dìu, ả giả bộ trượt chân ngã dựa vào lòng anh.
Trước mắt Mộc Lan chỉ nhìn thấy bóng lưng của Vương Nhất Khải
Từ góc cô nhìn thấy giống như.. hai người đang ôm nhau và.. anh ấy đang hôn.. Bạch Linh?
Hương Mộc Lan tinh thần cô mới kha khá lên thì lại gặp hai người họ. Gương mặt cô đượm buồn nhìn hình ảnh đó.
Cô lấy tay lên sờ nhẹ vào chỗ trái tim mình.
Đau..đau quá !! Nó giống như.. bị chính anh tự tay bóp nát con tim này !
Cô khẽ rơi lệ nhưng không phát ra tiếng.
Đúng ! Mình đâu có quyền trách móc anh ta.
Nhất Khải cưới cô chỉ là vì.. ba cô trước đây có nợ ân tình với anh. Sau vụ tai nạn đó, anh đã đến tìm cô và muốn nhanh chóng kết hôn.
Mộc Lan lúc đó vui mừng đến điên, vì từ lâu, lần đầu gặp anh cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu. Anh mạnh mẽ, hiền lành, còn... rất ấm áp.
Vậy thử hỏi xem, người mình thích lại tự động nói mình đi kết hôn chẳng lẽ cô không vui được sao?
Từ đó cô cứ nghĩ, anh cũng thích mình. Cứ nghĩ, thì ra tình cảm mình dành cho anh ấy cũng được đền đáp.
Nhưng khi hỏi anh, cô mới biết:
Anh cưới cô chỉ vì, ba cô đã mang ơn anh. Và ông ấy đã mất, nên anh muốn cô đến trả ơn thay .
Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh đã có người mình yêu bên cạnh, tại sao cô vẫn cố chấp muốn anh mãi mãi là của mình ?
Vì.. cô quá yêu anh sao ? Đúng, trong cô chỉ có mỗi hình bóng của anh.
Anh có lạnh nhạt cũng được, có đem người con gái khác về nhà cũng được, có bắt cô hầu cho người yêu mình cũng được ! Cô cam tâm!
Vì tình yêu này !! Cô cam tâm tình nguyện kiếp sống như thế bên anh.
Chỉ cần nhìn thấy anh, ở bên cạnh anh, quan tâm anh,.. như thế là đủ.
Hai người dần dần đi tới về phía cô, ả giả bộ giật mình nhìn Mộc Lan :
" Cô Mộc..Mộc Lan, cô.. đã luôn ở đây sao? Vậy.. chuyện lúc nãy..chắc cô cũng nhìn thấy?".
Ả quan sát biểu tình trên gương mặt cô, Mộc Lan vẫn im lặng, ả nói tiếp:
" Cô.. cô đừng hiểu lầm nhé, thật ra.. thật ra tôi chỉ bất cẩn nên mới..".
Updated 87 Episodes
Comments
Trương Thi Điệu
đọc mà buồn cho n9 qua
2024-05-27
0
Phan Thị Quỳnh Hoa
đọc mà phát bực với con nữ 9
2022-05-23
0
Khánh Ly
nữ 9 ngu ngốc
2022-04-15
0