YÊU? LIỆU CÓ THỂ ??
" CÔ QUỲ XUỐNG NGAY CHO TÔI !!".-- Vương Nhất Khải nhìn cô tức giận, ra lệnh.
Hương Mộc Lan nhìn anh giải thích:
" Khải.. chuyện không phải như anh nghĩ mà, thật ra cô ta cố ý làm thế, không phải em ..-".
------ CHÁT -----
Anh mạnh tay tát thẳng vào mặt cô không cảm xúc, cũng chẳng thèm nghe cô nói lời gì.
Hương Mộc Lan bị anh tát đến nỗi bên tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù, sức khỏe cô lại yếu như muốn ngất đi.
" Đừng để tôi nhắc lại lần hai !".-- Vương Nhất Khải đứng một bên nhẹ nhàng ôm cô gái đang khóc thút thít trong lòng mình.
Tại sao? Tại sao chứ?? Đến cả một lời giải thích anh cũng chẳng nghe, tuyệt đối tin lời cô ta đến vậy ?
Cô dù không cam lòng nhưng vẫn nghe lời anh nói.
Thứ cô quỳ xuống đâu chỉ là một tấm ván gỗ bình thường. Từng cây kim được xếp chi chít trên tấm gỗ, tựa hồ như muốn người phía trên nó phái thấu rõ nỗi đau thấu tận tâm can, sâu tận bên trong da thịt. Lực đạo đè càng mạnh càng thấu rõ nỗi đau.
Dù vậy nhưng cô vẫn đè nén nỗi sợ hãi làm theo lời anh. Cảm giác đau từ trong da thịt cuộn lên, từng đợt máu nóng hổi thấm đẫm lớp vải, tựa hồ như máu thịt đang nứt toát ra. Môi cô mím chặt cơn đau, từng giọt mồ hôi lăn dài xuống má. Nhanh chóng biến thành một mảng đỏ.
Rõ ràng cô mới là vợ anh, cô ta chỉ là một cô tình nhân trong bóng tối không hơn không kém. Anh chỉ mới biết cô ta trong 2 tuần đã dẫn về nhà.
Lúc mới nhìn thấy, anh đưa một cô gái khác về nhà. Tim cô đau lắm, nhưng cô vẫn nén nó lại, cô sợ. Sợ vì sự ích kỷ luôn muốn anh là của riêng cô, Khải sẽ cảm thấy ghê tởm.
Cô vẫn tỏ ra bình tĩnh vui vẻ nói:
" Khải.. anh về rồi à ! Có mệt không ? Hay.. để em đi nấu canh sâ. bổ lượng cho anh nhé !".
Vương Nhất Khải vẫn mặt lạnh như cũ, phũ phàng từ chối cô
" Không cần! Đây là Bạch Linh, từ nay em ấy sẽ ở lại đây, cô chăm sóc cô ta cho tốt !".
Rồi kể từ đó, ả cứ luôn nghĩ mình chính là phu nhân ở trong cái ngôi nhà này. Suốt ngày cứ luôn bắt Hương Mộc Lan phải hầu hạ cho ả.
Cho đến hôm nay, ả đột nhiên nghĩ ra rồi bắt cô xuống nấu một bát canh sâm mật ong. Lúc cô ta đưa lên nếm thử, mặt nhăn lại rồi tạt cả muỗn canh nóng vào người cô:
" Hương Mộc Lan, cô coi tôi là heo hay gì ? Chỉ có một bát canh cô cho cả kí mật ong vào để ngọt chết tôi à ?".
Hương Mộc Lan cảm thấy rất lạ, lúc nảy cô đã nêm kĩ đến năm lầm kia mà ?! Làm sao lại ngọt đến thế được ?
" Vậy.. để tôi nếm lại thử-".
------ Chát !----
" Ý cô nói, tôi tìm cớ bắt nạt cô ?".- Ả hung dữ chất vấn.
Cô ôm mặt một bên, lắc đầu nhìn ả :" Không! Ý tôi không phải thế mà !".
Ngay khi ả còn định múc thêm một muỗn tạt vào cô thì nghe thấy tiếng bước chân.
Ả nhanh chóng nghĩ cách rồi..
---- BỘP ------
" Mộc Lan.. Tôi xin lỗi vì đã ở nhà cô nhưng...nhưng nếu như cô không thích tôi, tôi sẽ chuyển đi. Tôi biết là cô cũng không cố ý đổ lên chân tôi đâu, tôi không trách cô đâu. Nhưng.. híc.. tôi thật sự yêu anh ấy mà !!".
Trước mặt Vương Nhất Khải là cảnh Bạch Linh thân quỳ dưới đất, dáng vẻ có chút chật vật, một mảng đỏ sưng tấy ở mu bàn chân ả quỳ xuống bên người ôm chân cô. Dưới chân của cô ta còn có đầy những mảnh vỡ thủy tinh, một ít nước nóng đã văng lên chân ả.
Anh bước tới gần ả giả đò như vừa mới nhìn thấy anh liền đứng dậy giải thích:
" Nhất Khải.. thật ra.. cô ..cô ấy chỉ là không may làm vỡ bát canh mà thôi ! Em.. em thấy chân cổ bị bỏng nên tới xem.. thôi ạ ".
Cô trợn mắt nhìn ả
Chuyện gì vậy? Cô ta tự mình làm đổ giờ lại đổ thừa cho mình ?
Vương Nhất Khải cũng tuyệt đối tin lời ả, liền trói cô đến phòng hình phạt rồi bắt cô quỳ xuống tấm ván gỗ vô số những cây kim.
Thời gian như trôi chậm lại, vai gầy của cô run lên từng đợt, nhanh chóng thân thể liền không thể chịu đựng được nữa ngã xuống nền đất lạnh.
---- Bịch-----
Cô ngất đi vì quá đau, nỗi đau lẫn thể xác cả tâm hồn.
Cớ sao?? Dù chỉ một lần anh cũng không tin lời của em ?!
Updated 87 Episodes
Comments
Trương Thi Điệu
lại là tiêu tam khổ cho chị nhà
2024-05-27
0
Phan Thị Quỳnh Hoa
tác giả nói hơi vô lý cây kim mà dựng được lên tấm ván à. nếu quỳ lên đó gãy kim chỉ có đi mổ
2022-05-23
0
Lan Anh Huynh
gặp t tán lòi họng cả 2 đứa
2022-04-29
1