Chương 3/ CHỈ CÒN HOÀI NIỆM

Hoàng hôn đang dần đổ xuống, Khanh lặng lẽ đứng một mình trên mỏm đất nhìn ra biển. Cũng chính nơi này 20 năm trước Hạ đã trao Khanh nụ hôn đầu thay lời đính ước với Khanh, tiếng sóng vỗ dập dìu như tiếng thì thầm của Hạ.

"Đời này tôi coi như đã là vợ của mấy người, mấy người gắng lo ăn học rồi sớm trở về với tôi. Tôi không cần đám cưới rình rang gì hết, chỉ cần có mấy người, có cha mẹ họ hàng hai bên chứng kiến vậy là đủ rồi".

Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ, và là nỗi ray rứt khó nguôi ngoai trong lòng Khanh. Người buông ra câu hứa hẹn ở trước biển khơi là Khanh, người lạnh lùng phũ bỏ cũng là Khanh. Càng nghĩ, Khanh càng thấy tim mình bị thu hẹp, cảm giác nơi cổ họng nghẹn lại không nuốt nổi. Ông trời đang trừng phạt Khanh, người phụ bạc Hạ!

Khanh cười trong nỗi dằng xé lương tâm, nước mắt hòa chan theo nụ cười này. Rồi Khanh ngụy xuống dưới mỏm đất, hai tay bưng lên mặt ôm trọn nỗi đau này một mình. Khanh đã hiểu và cũng mường tưởng ra 20 năm trước Hạ chắc từng khóc ở đây rất nhiều. Có những thứ giá trị của nó không phải mua bằng tiền mà dùng lý trí ra để mua và nắm giữ. Duyên phận một phần là do ông trời đặt định phần còn lại là do mình tự chọn lựa và quyết định phía sau.

Ngày trước Khanh vội vàng buông bỏ đôi tay Hạ để nắm lấy một đôi tay khác, hạnh phúc của hai người đã đong đầy Khanh lại vô tình hất bỏ đi rồi rót nhặt đầy một hạnh phúc khác. Thời gian Khanh bỏ ra có đáng để cuộc đời Khanh phải bất chấp đánh đổi!

Chiếc lá rơi không bao giờ trở lại, tình rơi rồi có nhặt lại được không?

Khanh chỉ mong cuộc đời Hạ sau này hạnh phúc, còn đối với Khanh dù ông trời trừng phạt thế nào anh cũng cam lòng. Quãng thời gian lấy đi tuổi xuân của Hạ, cũng cướp mất một người nam nhân chất phác hiền lành. Bây giờ Khanh là một nam trung niên tuổi không còn trẻ nữa, Khanh nguyện dùng phần đời còn lại của mình bù đắp ân nghĩa mà cha mẹ Hạ đã hết lòng cưu mang.

Dù Khanh biết mình có hơi chậm trễ nhưng anh không bao giờ muốn mình tiếp tục trở thành một người vong tình bạc nghĩa.

Ngày hôm đó Khanh trở lại quê nhà ở lại nhà cha mẹ Hạ tới tận một tuần, sau đó Khanh vẫn sẽ quay lại Mỹ tiếp tục công việc dang dở của mình. Mẹ Hạ có nói, cuối tháng này Hạ sẽ về thăm nhà, hỏi Khanh có muốn náng lại một vài hôm để chờ ngày gặp Hạ hay không?

Khanh im lặng trước câu hỏi của mẹ Hạ, bởi vì Khanh không biết nên trả lời ra sao khi lòng anh có lắm rối ren. Gặp lại Hạ, Khanh không biết có đủ sức can đảm để đối diện với nỗi lòng ray rứt của chính mình. Sự hổ thẹn ấy dường như là bức tường ngăn cách giữa anh và Hạ càng một lúc xa.

- Chắc là không có dịp, lần sau con sẽ trở lại đây vào một ngày không xa. Cha Mẹ Hạ nhớ giữ gìn sức khỏe cho thật tốt.

Cha mẹ Hạ cũng bịn rịn buông mấy lời nhắn nhủ gửi tới Khanh rồi ôm lấy Khanh thật chặt. Lần đó Khanh đi, bóng dáng người con gái luôn ở phía sau vẫy tay chào Khanh đã trở thành quá khứ, thay vào đấy là hai thân hình da già tóc trắng vẫy tay chào Khanh. Lần này khi Khanh quay mặt đi, vô vàn cảm xúc chất chồng trong lòng, nước mắt Khanh thầm lặng rớt xuống bờ môi.

Những ký ức tuy đã cũ, nhưng khi nhìn lại, người ta vẫn sẽ thấy yêu thương đó thật hiện hữu. Mình không thể quên, chỉ là chấp nhận nó thoáng qua cuộc đời mình như một áng mây trôi hết cuối ngày. Trên thế giới này, có lẽ có một người đến từ những tháng năm tuổi trẻ, mà chúng ta giấu kỹ tận đáy lòng. Nhớ tới người đó, nhớ tới cả những ngày tươi đẹp đã qua, những tháng ngày hạnh phúc hồn nhiên ấy. Nhưng nếu có thể gặp lại, Khanh chẳng dám đứng đối diện Hạ. Hãy để mọi chuyện giống như một tấm hình cũ, Khanh sẽ đặt nó vào trong tập sách ảnh, rồi lặng lẽ đặt tên Hạ vào hồi ức trân trọng.

Bóng Khanh đi khuất dần trong ánh mắt rưng rức hướng theo của cha mẹ Hạ phía sau, nhưng cha mẹ Hạ cũng nào biết Khanh cũng đang rưng rưng bỏ lại nơi đây bao nhiêu dòng nước mắt.

Chuyến bay cất cánh Khanh trở lại Mỹ, thứ duy nhất Khanh mang theo là bao hoài niệm của hai người, tình yêu đã hóa thành kỉ niệm của Hạ. Lần trở về Mỹ, Khanh quyết tâm vào công việc để có thể bù đắp lại cho gia đình Hạ được một cuộc sống đủ đầy. Ít ra có thể khiến trái tim Khanh cảm giác được nhẹ nhàng!

Tuy Khanh bận rộn với công việc nhưng Khanh thường xuyên dành thời gian gọi điện thoại về cho cha mẹ Hạ để hỏi thăm sức khỏe của hai người, cũng như gửi tiền về cho cha mẹ Hạ xây lại mái nhà kiên cố.

•••

Vào cuối tháng 4, Khanh mới sắp xếp thời gian cũng như công việc để một lần nữa quay trở lại quê nhà. Chuyến về lần đó không ngờ Khanh còn có dịp gặp lại được Hạ, những gì Khanh đã làm cho gia đình, Hạ có nghe mẹ gọi điện thoại nói.

LIKE - BÌNH LUẬN CHO XUYẾN NHÉ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play